===========================
Vệt đỏ ửng từ hai má lan nhanh xuống dưới rồi ẩn sau lớp cổ áo sơ mi trắng phẳng phiu. Đoàn Triết đẩy đôi tay bị trói của anh lên đỉnh đầu, đáp: "Không có."
Lâm Nhất ra vẻ khiếp sợ trừng mắt: "Thật á?"
Đoàn Triết tháo mắt kính ném lên bàn trà, cúi đầu áp lên môi anh: "Nói láo đấy."
Anh bật cười, cùng hắn tiếp một nụ hôn ngắn ngủi.
Đoàn Triết ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá cách ăn mặc của người bên dưới: "Anh mua bộ đồ này lúc nào?" Hắn đã cởi đến cái nút áo sơ mi thứ ba, dùng hai ngón tay không nhanh không chậm luồn vào sâu hơn, cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng từ làn da bóng loáng, "Chưa thấy mặc bao giờ."
Lâm Nhất bị sờ rùng cả mình, gương mặt vẫn bật cười khanh khách: "Mua để dành mặc đi hẹn hò hôm nay đấy." Ngẫm nghĩ một chút lại nghiêm túc sửa miệng, "Hôm qua."
Đôi mắt mơ màng vì men say tựa như một hồ nước xuân đẹp đến nao lòng, khiến hơi thở Đoàn Triết dần dần thô nặng thêm.
"Nếu đã mua nó vì em..."
"Này ——"
Lâm Nhất hốt hoảng kêu thành tiếng, đồng thời trơ mắt nhìn chiếc áo sơ mi trị giá hơn một vạn tệ của mình văng mất vài cái cúc dưới bàn tay bạo lực của đối phương. Anh còn chưa kịp chê bai cái đồ tiêu hoang phá của kia thì phần thân dưới chợt lạnh lẽo bất thường, quần cũng biến mất luôn.
"... Thì em có làm hỏng cũng không sao đâu nhỉ." Đoàn Triết tiền trảm hậu tấu, lại áp xuống thêm một nụ hôn.
Cái hôn lần này không hời hợt như vừa nãy, Lâm Nhất bị hôn đến thở không nổi, phải dùng cả hai tay đẩy vai hắn ra khỏi người mình.
"Đừng..." Anh quay mặt đi, "Đừng làm ở đây, dọn dẹp cực lắm."
Lần trước hai người bọn họ chén nhau một trận trên ghế sô pha quá hăng say làm dư vị mất vài ngày mới tiêu tan hoàn toàn, đúng dịp đó cha mẹ Đoàn Triết lại ghé nhà anh làm khách một chuyến.
Cảnh tượng quá đặc sắc, không dám nhớ lại lần thứ hai.
"Ai cần anh dọn." Đoàn Triết lại ấn hai tay anh lên đỉnh đầu, tay còn lại mò tìm chai gel bôi trơn đặt bên dưới bàn trà.
Đây không phải vấn đề ai là người dọn dẹp hậu quả, Lâm Nhất còn muốn đôi co với hắn thêm vài câu đã bị Đoàn Triết lấp kín miệng lại, ngay sau đó thân thể cũng liên tục bị hắn đâm cho trượt dần về phía trước.
Nước xuân chan chứa từ mặt hồ nhanh chóng trào ra khỏi khóe mắt.
Đoàn Triết chậm rãi đẩy eo, chờ đến khi việc ra vào đã thông thuận mới khàn khàn cất tiếng: "Thế này được chưa?"
Mỗi khi hắn ra sức nhẫn nại luôn kèm theo tiếng thở dốc vô cùng gợi cảm, Lâm Nhất không đáp lời mà gác luôn hai cẳng chân thon dài lên thắt lưng hắn. Đoàn Triết cũng không giữ chặt cổ tay anh nữa, ngón tay lướt xuống tìm được kẽ hở, Lâm Nhất cứ như vậy rất tự nhiên gập ngón tay vào, cùng hắn giao nắm mười ngón bên nhau.
Cái chày sắt vùi trong cơ thể còn thô cứng hơn bình thường, lại luôn xảo quyệt đâm vào chỗ nhạy cảm nhất làm khoái cảm sinh lý ập tới rất gấp rất nhanh.
Nhưng mà... cứ có chỗ nào không đúng lắm.
Lâm Nhất siết chặt ngón tay, sốt ruột gọi tên hắn mấy lần.
Mỗi lần bị nện đến mất hồn anh luôn thích kêu tên hắn như vậy, Đoàn Triết hổn hển "Ơi" một tiếng, thân dưới ra sức thúc vào càng sâu càng mạnh hơn.
"Đoàn Triết, anh," Lâm Nhất đỏ hoe hai mắt, bị đâm mạnh đến nỗi nói năng đứt quãng, giọng cất lên còn mang theo chút nức nở, "Anh không, thoải mái."
Đoàn Triết cúi đầu nhìn anh, một lát sau mới bật cười vài tiếng khàn khàn.
"Cười gì mà cười." Lâm Nhất nhíu chặt chân mày, cơn phê bị hắn cười bay luôn một nửa.
"Không cười gì hết." Đoàn Triết vẫn tiếp tục cười.
Lâm Nhất bực bội đạp hắn một cái: "Có muốn làm nữa không?"
Đoàn Triết không làm nữa thật.
Hắn ngồi dậy tháo chiếc cà vạt đang trói chặt tay Lâm Nhất ra, cởi luôn chiếc áo sơ mi nhăn nhúm không còn ra hình dạng khỏi người anh, cuối cùng tuột hết cả quần áo ngủ của mình xuống.
Làm xong hết mọi việc, hắn cúi người cùng Lâm Nhất ôm ấp kề da kề thịt vào nhau.
Hai tay Lâm Nhất vòng qua lưng hắn, thoải mái thở dài một hơi.
Bây giờ mới đúng này.
"Đã dễ chịu hơn chưa?" Đoàn Triết cười hỏi.
Lâm Nhất vẫn không đáp tiếng nào, nhưng cả tay lẫn chân đều quấn chặt lấy hắn thay cho câu trả lời. Hai người quần nhau từ ngoài phòng khách vào đến trong phòng ngủ, thời điểm hiệp thứ hai kết thúc, Lâm Nhất đã mệt đến mức mí mắt cũng không buồn nhấc lên.
Anh lười biếng nằm sấp xuống giường, vươn tay gãi gãi lên thắt lưng Đoàn Triết, vẫn nhớ mãi không quên chuyện cũ: "Quà sinh nhật... của anh."
"Sinh nhật qua cũng qua rồi, quà cáp gì nữa." Đoàn Triết không dao động, "Sang năm nhận luôn đi."
"Bớt nói nhảm lại." Lâm Nhất từ từ nhắm hai mắt đụng vào cánh tay hắn, từ trên sờ xuống ngón tay rồi hung hăng nhéo vào ngón áp út, "Mau lấy ra đây."
Đoàn Triết ngẩn người.
Trong nháy mắt hắn nghiêm túc hẳn lên, ngữ khí cực kỳ khó chịu: "Kỷ Xuân Sơn mật báo hả?"
Lâm Nhất nghiêng đầu, yên lặng liếc mắt nhìn hắn.
Hai con quỷ ấu trĩ này sợ là đến mãn kiếp cũng không thể hoàn toàn hòa giải được rồi.
"Tháng trước, là đứa nào qua nửa đêm không ngủ còn lấy dây tròng tới tròng lui lên tay anh, không phải em sao?"
Đoàn Triết: "..."
Người này thật sự quá nhạy bén.
"Lấy ra đây." Lâm Nhất lại đá thêm một cú nữa.
Lúc này Đoàn Triết mới miễn cưỡng đứng lên mở đèn đầu giường, chậm chạp đi ra khỏi phòng ngủ, vài phút sau đã thấy hắn đóng bộ âu phục giày da xuất hiện trước mặt Lâm Nhất.
Lâm Nhất sợ đến ngây người: "Tự dưng ăn mặc trang trọng thế?"
Đoàn Triết bất đắc dĩ: "Thì cố giữ chút cảm giác nghi thức cuối cùng."
Bộ đồ trên người hắn Lâm Nhất cũng mới nhìn thấy lần đầu, xét từ kiểu dáng đến chất liệu, có lẽ giá cả không hề dễ chịu chút nào.
Anh lại cúi xuống nhìn thân thể trần trụi đầy dấu hôn của chính mình.
Đã ra thế này còn nghi thức cái rắm gì nữa.
Anh giơ tay giật chiếc hộp nhỏ trên tay Đoàn Triết, mở ra liếc một cái rồi nhanh chóng đóng nắp, ném trả cho hắn.
"Ai kêu em xâu vào vòng cổ?" Lâm Nhất không quá vừa lòng.
"Hiện giờ ngài là người của công chúng rồi ạ." Đoàn Triết thản nhiên nói, "Sợ thứ này gây ảnh hưởng đến công việc của anh chứ còn sao nữa."
Lâm Nhất còn muốn đá thêm một phát đã bị Đoàn Triết nhanh nhẹn chụp chân lại.
"Cứ bỏ ra đi." Lâm Nhất trừng hắn.
Đoàn Triết ngồi xuống giường, lấy chiếc nhẫn được xâu sẵn vào dây chuyền bạc bên trong ra, thành thạo gỡ khóa dây chuyền.
Lâm Nhất lập tức vươn tay.