Đồ Hoa - Bất Nhượng Trần

Chương 133




===========================

Ngón tay lướt qua một mảng lưng trần trụi, cuối cùng dừng lại giữa vùng hõm sau eo. Trong lòng hắn lúc này là một mùi hương quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc, xúc cảm làn da cũng quen thuộc...

Đoàn Triết giật mình bừng tỉnh.

Lâm Nhất ngẩng đầu sờ lên lồng ngực phập phồng dữ dội của hắn, đôi mắt mơ mơ màng màng hé mở: "Gặp ác mộng à?"

Người trước mắt mang dáng vẻ cao lớn trưởng thành mà hắn quen thuộc nhất, quang cảnh cũng là phòng ngủ chính trong nhà Lâm Nhất mà hắn đã ngủ suốt nửa năm nay.

Đoàn Triết thở phào một hơi, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Phải rồi, trong thế giới thực làm sao có thể xảy ra kịch bản kỳ quặc như du hành xuyên thời không được cơ chứ.

"Không hẳn là ác mộng..." Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng xoa lên dấu hôn chói lọi trên cổ Lâm Nhất, cảm thấy bản thân khá buồn cười, "Em mơ thấy anh hồi còn nhỏ, năm mười lăm tuổi."

"Thế à?"

Mốc thời gian mười lăm tuổi có ý nghĩa khá đặc thù đối với Lâm Nhất, nhưng anh sẽ không bao giờ chủ động nhớ lại những chuyện xảy ra vào năm đó.

"Anh mười lăm tuổi trông như thế nào?"

Đoàn Triết nhớ lại một lát rồi ăn ngay nói thật: "Cực kỳ đáng yêu."

"Thật không..." Lâm Nhất cúi đầu, thân mật cọ cọ vào ngực hắn, "Vậy em thích anh mười lăm tuổi hơn, hay thích anh của hiện tại hơn?"

Đặt tay lên ngực suy xét, Lâm Nhất thiếu niên và Lâm Nhất thành niên mỗi người một vẻ thật sự rất khó lựa chọn, Đoàn Triết đều thích đến phát điên lên được.

Nhưng giờ phút này hiển nhiên không phải là lúc nên nói thật.

Hắn đẩy Lâm Nhất thành tư thế nằm ngửa, nhấc chân xoay người đè lên người anh: "Đương nhiên là người hiện tại rồi..."

"Làm cái gì thế?" Ngữ khí Lâm Nhất như đang oán trách, hai tay lại rất tự giác vòng qua cổ Đoàn Triết.

Hắn cúi đầu hôn lên bả vai rộng của anh, một tay mò ra phía sau thăm dò: "Anh đoán xem..."

"Này." Lâm Nhất đột nhiên đổi giọng, tiếng nói cũng trong trẻo lên mấy phần, "Không phải anh hứa hôm nay sẽ đưa tôi ra ngoài chơi sao?"

Đoàn Triết giật bắn mình, lại bị dọa tỉnh lần nữa.

Hắn ngồi bật dậy trừng mắt nhìn thiếu niên Lâm Nhất đang đứng bên mép giường, thanh HP bị dọa tuột hẳn xuống nửa cây.

Thấy vẻ mặt như vừa gặp ma của hắn, Lâm Nhất hỏi: "Gặp ác mộng à?"

Lúc này Đoàn Triết không có tâm tình đâu mà khóc thương cho giấc mộng xuân bị gián đoạn giữa chừng mà chỉ chăm chăm lo bảo vệ chút hình tượng mặt mũi cuối cùng, hắn quấn chặt chăn che kín một ít phản ứng sinh lý hạn chế lứa tuổi vị thành niên: "Sao em lại tự tiện vào đây?"

Lâm Nhất vô tội nói: "Tối hôm qua anh vào phòng tôi cũng đâu có hỏi ý kiến."

Không thể phản bác, hắn quả thật là một tấm gương xấu điển hình.

Đoàn Triết nuốt nước bọt, mặt mũi sầm sì: "Phòng người lớn không vào bừa được đâu." Sau đó còn nghiêm túc cảnh cáo, "Sau này đừng tự ý xông vào phòng người khác, biết chưa?"

Lâm Nhất cong môi không thèm để ý: "Xấu hổ làm gì, đều là đàn ông cả mà." Ánh mắt anh nhẹ nhàng lướt sang một chỗ khác, nói sâu xa, "Tôi hiểu hết."

"Em thì hiểu cái..." Đoàn Triết quay đầu, cùng anh nhìn về phía gói khăn giấy bị dùng hết một nửa. Hắn trầm mặc vài giây, cuối cùng lúng túng nói: "Em ra ngoài chờ đi, tôi phải rửa mặt thay quần áo."

"À." Ánh mắt Lâm Nhất quét qua phần thân trên để trần của hắn, từ đường cong cơ bụng rắn chắc liếc xuống phía dưới, "Có cần chờ lâu một chút không?"

Câu hỏi này cực kỳ xảo quyệt, dù trả lời "Cần" hay "Không cần" đều có cảm giác sai sai. Đoàn Triết nhắm mắt lại hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi đuổi khách: "Đi ra ngoài!"

*

Tuyết trên mặt đường nhựa đã hoàn toàn tan đi, Lâm Nhất theo Đoàn Triết đi bộ hết hai mươi phút đồng hồ, trong đầu hoài nghi mình lại bị người này lừa gạt rồi.

"Anh nói đưa tôi đi chơi là dẫn tôi ra đường đi bộ thế này đấy à?"

Đoàn Triết lắc đầu: "Cái này không gọi là đi bộ, phải gọi là City Walk."



City Walk là một phương thức giải trí đột nhiên nổi lên từ sau đợt lạm phát và suy giảm chi tiêu nghiêm trọng năm 2023, nhưng hiện tại là năm 2005 nên hiển nhiên Lâm Nhất chưa từng nghe qua khái niệm giải trí này, khó hiểu hỏi: "Là cái gì?"

Một chiếc xe đạp điện chạy tốc độ cao chợt lướt ngang qua người, Đoàn Triết theo phản xạ ôm anh vào lòng: "Đi dạo trong thành phố là một hình thức giải trí rất tiên tiến, em còn nhỏ nên không hiểu đâu."

Lâm Nhất vô thức tránh ra khỏi người hắn.

Đoàn Triết đè vai anh lại, cúi đầu hỏi: "Chưa được anh trai ôm bao giờ à?"

"Anh trai tôi?" Lâm Nhất xùy một tiếng, "Anh làm chú tôi còn được."

Đoàn Triết suy ngẫm một chút, thấy thân phận này hình như cũng khá thú vị: "Thế em gọi một tiếng Chú Đoàn cho tôi nghe thử xem."

Lâm Nhất chỉ trả lại cho hắn một cái liếc mắt khinh bỉ.

Đoàn Triết bật cười, quàng vai đối phương tiếp tục bước đi.

Vừa rồi đúng là hắn chỉ bốc phét cho qua chuyện, muốn thực hiện City Walk trước tiên phải thiết kế một tuyến đường thú vị xứng đáng để chầm chậm dạo chơi thưởng thức, nhưng ở năm 2005 hắn chỉ là một thằng nhóc wibu nghiện hoạt hình suốt ngày nhốt mình trong nhà, hiện giờ lại không có điều kiện tra cứu thông tin nên chỉ có thể dựa vào ký ức mơ hồ trong đầu để dẫn Lâm Nhất đến những địa điểm mình còn nhớ được.

Khoảng bốn mươi phút sau, Lâm Nhất đứng trước điểm đến mà sốc ngang.

"Tôi thật sự không nên trông chờ gì ở anh mà."

Đồ cổ hủ phản đối yêu sớm đương nhiên đến phương thức giải trí cũng lạc hậu không kém, hắn dám dẫn anh ra công viên đi dạo.

Lại còn là kiểu công viên miễn phí không thu tiền vé vào cửa nữa chứ.

Đoàn Triết không phản bác mà kéo anh đi qua cổng chính, lại tiếp tục túm anh đi dạo ven hồ thêm một trăm mét nữa.

"Có muốn đạp xe không?" Đoàn Triết thình lình hỏi.

Lâm Nhất buồn bực đáp: "Tôi không biết đạp xe."

Đương nhiên Đoàn Triết biết rõ anh không thể đạp xe. Vì học đàn cello nên ngay từ nhỏ Lâm Nhất đã không được phép tham dự bất cứ hoạt động thể thao nào có khả năng gặp chấn thương, về sau vì bệnh tình cứ tái đi tái lại nên cũng mất luôn tư cách thi lấy bằng lái.

Đối với Lâm Nhất mà nói, điều khiển xe là một trải nghiệm hoàn toàn xa lạ.

"Muốn đi không?" Đoàn Triết lại hỏi.

Người này hoặc là đồ ngốc, hoặc tai bị điếc, hoặc là già đến lú lẫn rồi, Lâm Nhất nghe mà hơi bực bội: "Đã nói tôi không chạy xe được mà."

Đoàn Triết tự quyết định luôn: "Đứng đây chờ tôi."

Lâm Nhất nhìn hắn chạy đến quầy bán vé cách đó không xa, trả tiền rồi đẩy một chiếc xe đạp đôi trở về.

"Yên tâm." Đoàn Triết vỗ vỗ tay lái, "Không để em ngã được đâu." Hắn dắt xe qua làn cho xe đạp, nhấc chân leo lên vị trí yên trước rồi quay đầu nói với Lâm Nhất, "Lên đây."

Lâm Nhất đứng một bên chần chừ, cuối cùng bám vào tay lái ngồi lên theo.

"Nắm chặt ghi đông, đạp bàn đạp đi." Đoàn Triết chống xe chờ anh ngồi vững vào ghế sau, lại dặn dò kỹ một lần, "Ngồi cho thăng bằng nhé, nhất định không được thả tay ra, nếu không sẽ ngã thật đấy."

Loại xe đạp đôi này Đoàn Triết chỉ mới xem người ta đi chứ chưa đi thật bao giờ, trải nghiệm thực tế vẫn khó hơn tưởng tượng một chút, may mà thiếu niên ngồi phía sau không quá nặng, tuy khá vất vả nhưng cuối cùng hắn đã nhanh chóng điều khiển thuần thục.

Lâm Nhất cũng mất chút thời gian để theo kịp tiết tấu giẫm bàn đạp của hắn, sau khi đạp quanh bờ hồ khoảng năm sáu phút đồng hồ, cảm xúc căng thẳng ban đầu mới dần dần biến mất.


Người phía sau đã quen với thao tác đạp nên áp lực dưới chân nhẹ đi rất nhiều, Đoàn Triết thả chậm tốc độ lại, hỏi anh: "Tay có bị lạnh không?"

Hôm nay thời tiết đúng là lạnh thật, nhưng người ngồi đằng trước đã chắn gần hết những cơn gió buốt phả thẳng vào mặt rồi, Lâm Nhất thấp giọng đáp: "Không lạnh."

Đoàn Triết lại hỏi: "Chơi vui không?"

Lâm Nhất lẩm bẩm: "Cũng tạm."

Đoàn Triết không biết lời này là nói thật hay đối phó cho qua, nhưng bản thân hắn thì khá lấy làm thích thú. Hắn từng đề nghị Lâm Nhất cùng ra công viên ngoại ô chạy xe đạp đôi vài lần nhưng luôn bị anh nhẫn tâm từ chối.

Lâm Nhất ba mươi ba tuổi rất ghét vận động ngoài trời, hơn nữa còn cảm thấy hạng mục này cực kỳ ấu trĩ.



Mặt hồ đóng băng tựa như một chiếc gương khổng lồ được mặt trời rải lên một lớp ánh vàng kim lóng lánh. Hai người đạp xe sang một đầu khác của công viên, Đoàn Triết nhìn ra xa, đề nghị: "Muốn nghe nhạc một lát không?"

"Có gì hay mà nghe." Lâm Nhất cũng nghe được tiếng đàn guitar từ xa vọng tới.

Đoàn Triết bóp phanh, đạp chân xuống đất dừng xe lại.

"Đúng là không hay bằng em kéo đàn cello." Hắn quay đầu nhìn Lâm Nhất, "Bao giờ thì em mới định kéo đàn cho tôi nghe đây?"

Mặc dù trong điện thoại trữ đầy video thi đấu thời niên thiếu của Lâm Nhất, nhưng hắn càng muốn tận mắt được thấy Lâm Nhất mười lăm tuổi kéo đàn một lần hơn.

Lâm Nhất cúi đầu nhìn tay lái: "Nói cứ như nghe qua rồi ý."

"Đương nhiên là nghe rồi." Đoàn Triết xuống xe, nghiêm túc nói, "Nghe rất nhiều lần luôn."

Video thi đấu của Lâm Nhất phát tán đầy trên mạng, Đoàn Triết xem được ở đâu đó cũng là chuyện bình thường. Anh nhàn nhạt "À" một tiếng, cũng nhảy xuống xe theo hắn.

Đoàn Triết dựa xe đạp vào dưới gốc cây, sau đó hai người cùng nhau ngồi song song trên một băng ghế dài cạnh hồ. Cơn gió lạnh lẽo quất vào mặt, mang theo một bản nhạc dân gian acoustic êm dịu từ nơi xa truyền tới.

"Tay có bị lạnh không?" Đoàn Triết hỏi.

Người này quả nhiên già đến lú lẫn, Lâm Nhất lặp lại câu trả lời vừa nãy: "Không lạnh."

Đoàn Triết dứt khoát kéo một bàn tay bị gió thổi lạnh cóng của anh nhét vào trong túi áo. Lòng bàn tay hắn rất ấm áp, Lâm Nhất mím môi, lẳng lặng cho tay còn lại vào túi áo mình.

"Em hiểu lầm anh trai em rồi." Đột nhiên Đoàn Triết lên tiếng.

Lâm Nhất quay đầu nhìn góc nghiêng sắc cạnh của hắn: "Hiểu lầm chuyện gì?"

"Không phải cậu ấy ghét em, anh trai em sắp phải thi đại học nên cực kỳ bận, có lẽ em không tưởng tượng nổi áp lực từ kỳ thi đó kinh khủng đến mức nào đâu." Đoàn Triết cũng quay sang nhìn anh, "Cậu ấy đang phải học hành rất vất vả, cũng thật sự rất quan tâm đến em."

"Làm sao anh biết được anh ấy đang nghĩ gì?" Lâm Nhất dời ánh mắt.

"Tôi biết chứ." Đoàn Triết dừng một chút mới hạ giọng ra vẻ thần bí, "Tiết lộ cho em một bí mật nhé."

Bác sĩ Đoàn khó khăn lắm mới được quay về bản chất wibu ở tuổi này một lần: "Tôi có năng lực đặc biệt... Có thể đọc được suy nghĩ."

"Anh bị khùng hả." Lâm Nhất không dám gật bừa.

"Tôi đọc được suy nghĩ hiện giờ của em đấy." Giọng điệu Đoàn Triết đứng đắn hẳn lên, "Em rất yêu đàn cello, nếu không được kéo đàn em sẽ cực kỳ khổ sở."

"Anh đọc nhầm rồi." Lâm Nhất nhìn thẳng về phía trước, lãnh đạm nói, "Năng lực đặc biệt của anh dỏm quá."

Đoàn Triết không tiếp tục đề tài này nữa, hắn quay đầu nhìn tiệm bán đồ ngọt phía sau lưng hai người, hỏi Lâm Nhất: "Muốn ăn kem không?"

Lâm Nhất kinh ngạc: "Trời lạnh thế này mà anh rủ tôi ăn kem?"

Đoàn Triết không cưỡng ép: "Không ăn thì thôi."

Lâm Nhất lập tức nói: "Ăn."

Đoàn Triết cười thở dài. Từ lúc leo lên xe đạp đến giờ, đối phương đã liếc nhìn tiệm đồ ngọt kia không dưới năm lần.

"Vậy em ngồi đây chờ một lát." Đoàn Triết buông tay anh ra, đứng lên, "Tôi đi mua cho."

"Một lát" trong miệng hắn lâu hơn Lâm Nhất nghĩ rất nhiều, lâu đến mức anh ngồi tựa lưng vào ghế dài suýt nữa thì ngủ quên luôn. Lúc hắn cầm một cây kem ốc quế xuất hiện trước mặt anh lần nữa, Lâm Nhất đã chờ đến mất hết kiên nhẫn.

Anh bất mãn nhíu mày, hỏi Đoàn Triết: "Anh đi mua kem trên sao Hỏa đấy à?"

Đoàn Triết nhìn anh không đáp, Lâm Nhất cũng im bặt.

Sắc mặt của hắn làm anh nhớ lại buổi hoàng hôn bọn họ gặp nhau lần đầu tiên.

Nhưng ngay sau đó Đoàn Triết đã khôi phục lại vẻ ôn hòa và thoải mái rất nhanh: "Cửa hàng kia không có bán kem, tôi phải đi chỗ khác mua."

Lâm Nhất bán tín bán nghi chằm chằm nhìn hắn, vẫn không nói gì.

"Thật mà, tôi còn mua cả cái này nữa." Đoàn Triết móc từ trong túi ra một đôi bao tay len màu xám nhạt. Hắn nhét bao tay vào tay Lâm Nhất, thúc giục anh đeo vào: "Trời lạnh lắm, em mang vào rồi hãy ăn."