Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đồ Hoa - Bất Nhượng Trần

Chương 121




=================

Đoàn Triết dùng một một tay bóp cánh mông cố tình khống chế tốc độ đưa đẩy trong vách thịt chật chội, cúi đầu nhìn cánh môi bị liếm ướt át của anh, nhẹ giọng hỏi: "Anh có thể làm gì?"

Tiếng thở dốc khắc chế quanh quẩn bên tai, khoái cảm từ nơi giao hợp liên tục khuếch tán như có điện giật, đôi môi Lâm Nhất khẽ hé ra, đầu óc choáng váng dính đặc như hồ.

Có thể làm gì?

Hiện giờ chuyện gì anh cũng có thể làm được.

Anh nâng chân kẹp chặt vòng eo thong thả lên xuống của Đoàn Triết, ngẩng đầu đòi hôn, đôi mắt mê ly khép hờ: "Em nhanh thêm một chút đi, để anh nói cho mà nghe..."

Đoàn Triết cúi đầu cắn vào miệng anh, thân dưới hung hăng thọc thêm vài cú lại cảm thấy tư thế này hơi khó dùng lực, đành đổi thành ngồi quỳ đồng thời nâng hai chân anh gác lên vai mình. dương v*t nháy mắt cắm vào vị trí càng sâu làm Lâm Nhất không kiềm được kêu lên một tiếng, vươn tay nắm chặt đùi hắn.

Tư thế này làm gây thịt bị kẹp càng chặt hơn, Đoàn Triết cũng không nhẫn nại nữa, ngón tay bấu vào đùi anh bắt đầu tăng tốc độ đóng cọc. Hắn đột ngột gia tốc khiến Lâm Nhất bị đâm cho hồn phi phách tán, có cảm giác mỗi một đốt xương trên người mình đều bị đâm mềm rục, chẳng bao lâu sau đó không chịu nổi phải kéo chân ra lệnh hắn chậm lại một chút.

Đoàn Triết không cười anh thay đổi thất thường mà rất biết nghe lời phanh chậm lại, ngón tay di chuyển từ cặp đùi bị bấu đỏ ửng lên cổ chân, một bên chậm chạp ra vào trong thân thể, một bên nghiêng đầu khẽ hôn lên cẳng chân anh.

Khoái cảm tích lũy đến đỉnh điểm nháy mắt đánh sập thần trí, bắp đùi Lâm Nhất run rẩy mãnh liệt không kìm nổi, ngửa đầu rên lên vài tiếng rồi nhanh chóng bắn tinh.



Đoàn Triết buông chân ra, giúp anh lau qua dương v*t ướt dầm dề, sau đó tiếp tục áp người xuống hôn môi.

Lâm Nhất chậm chạp hưởng thụ dư vị của cơn lên đỉnh, cả tay lẫn chân đều quấn lên người Đoàn Triết cùng hắn da thịt tương dán.

"Bác sĩ Đoàn lại tự học được trò mới rồi." Anh thều thào nói, "Chắc xem không ít phim con heo đâu nhỉ."

Đoàn Triết đã từ bỏ công cuộc sửa đúng cách xưng hô cho anh, gậy th*t sưng phồng lại bắt đầu di chuyển bên trong thân thể: "Lúc nãy vẫn chưa nói xong mà, anh có thể làm gì cơ?"

"Em muốn nghe anh gọi là gì?" Lâm Nhất bật cười khàn khàn, giọng điệu thoáng chút lười biếng vì thỏa mãn, "Gọi anh ơi được không?"

Động tác đẩy hông của Đoàn Triết dừng lại: "Chẳng ra làm sao."

Lâm Nhất không ngờ đề nghị này bị cự tuyệt thẳng thừng, khó hiểu cọ cọ đùi trong lên eo hắn: "Sao thế, ngượng à?"

Đoàn Triết trầm mặc vài giây rồi rời khỏi thân thể anh, nhanh chóng lật người nằm sấp lại tiếp tục đâm vào từ phía sau, đè lưng Lâm Nhất xuống va chạm liên hồi như đóng cọc.

Động tác mạnh bạo thế này hiển nhiên bắn đại bác ba ngày cũng không tới được chữ "ngượng". Bấy giờ Lâm Nhất mới nhận ra mùi chua phảng phất, anh quay đầu cất tiếng đứt quãng giữa trận tấn công hung hãn của người phía sau: "Đoàn Triết, đừng nói là, em cho rằng, anh ——"


Đoàn Triết cúi người xuống, dùng miệng mình chặn miệng anh lại.

Hắn dùng tư thế mất tự nhiên này cắm thêm một lát rồi buông môi Lâm Nhất ra, vừa thở dốc vừa lạnh lùng nói: "Không được nhắc, những lúc như thế này em không muốn nghe tên anh ta."



Lâm Nhất bị hôn suýt thì tắt thở, thở hồng hộc hết mấy hơi rồi khó hiểu phản bác: "Là ai khơi mào trước, rõ ràng ——"

Đoàn Triết lại tiếp tục chặn miệng anh.

Thấy hắn giở trò vừa ăn cướp vừa la làng, Lâm Nhất tức mà không nói nổi, toàn thân bị giam cầm dưới thân hắn không thể động đậy, tư thế này lần nào cũng có thể nghiền qua tuyến tiền liệt làm lỗ sau giần giật xoắn chặt, cứ thế lên đỉnh lần nữa.

Đoàn Triết ôm chặt eo hông cho anh nghỉ một lát, lại nhẹ nhàng đẩy vài cái vào lỗ nhỏ không ngừng run rẩy, hôn vai anh hỏi: "Thích không?"

Lâm Nhất nâng đầu lên khỏi gối, quay mặt gọi tên hắn.

"Ơi." Đoàn Triết hôn lên giọt mồ hôi rơi sau tai anh, tiếp tục hôn xuống cổ.

"Hình như anh..." Lâm Nhất sờ lên bàn tay đang bấu hông mình, cắm ngón tay vào giữa kẽ hở, đan chặt mười ngón, "Thật sự..."

"Hửm?"

Được hơi thở trấn an hoàn toàn bao bọc, não bộ Lâm Nhất phản ứng khá chậm chạp sau dư vị cao trào, tư duy dường như cũng đang gào thét đình công.

Nhưng bản năng đã thúc giục anh lên tiếng: "Rất yêu em đấy."