=================
Thật sự hy vọng giờ phút này là tận thế cho rồi.
Lâm Nhất cúi đầu nghiến răng.
Quá xấu hổ.
Hai tên đàn ông lớn đùng nắm tay nhau đi trước mắt mọi người thật sự quá xấu hổ.
Đoàn Triết nhận hai tấm thẻ phòng từ chỗ lễ tân, ghé vào bên tai Lâm Nhất thì thầm hỏi: "Trông em đã giống thật chưa?"
"Em là đồ không biết xấu hổ." Lâm Nhất nghiêng đầu né tránh, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi, "Có thấy ánh mắt nhân viên thu ngân cửa hàng tiện lợi nhìn tụi mình không?"
Đoàn Triết nghênh ngang nắm tay anh đi về phòng, nói tự nhiên như ruồi: "Chỉ cần mình không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác."
Lâm Nhất gỡ khẩu trang xuống, quay đầu nhìn hắn: "Người khác là đang nói anh chứ gì?"
Đoàn Triết nhìn khuôn mặt đối phương đỏ bừng, cười toe lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Anh còn chủ động ngồi cả vào chỗ cơ đấy?"
Lâm Nhất im tịt.
Đột nhiên anh phát giác ra thời điểm Đoàn Triết cười hình như càng gợi cảm hơn cả lúc hắn không vui.
Đoàn Triết mở cửa phòng, đặt hộp đàn xuống, đóng cửa lại rồi dựa lưng vào cửa không động đậy.
"Trình Thanh Lộ từng là bệnh nhân của em." Hắn cụp mắt xuống, do dự không biết nên nói thế nào, "Em..."
"Đừng nói nữa." Lâm Nhất túm cổ áo hắn, dùng một cái hôn vội vàng lấp kín miệng lại, hai tay lung tung kéo mở quần áo.
Đầu lưỡi mềm mại tùy ý lục lọi trong khoang miệng, Đoàn Triết nghe thấy tiếng thứ gì lăn xuống sàn nhà, hoài nghi một cái cúc áo khoác của mình đã bị anh kéo đứt. Hắn bay đi Thành Đô quá gấp nên không mang theo hành lý gì, đồ của Lâm Nhất cũng đang để ở khách sạn dưới thành phố, cho nên cả hai người lúc này không ai có nổi một bộ đồ tử tế để thay ra.
Đoàn Triết vội vàng giữ chặt đôi tay đang tàn phá bất chấp hậu quả kia lại: "Nghe em nói hết đã."
Hai tay Lâm Nhất bị cố định một chỗ, đầu ngón tay vẫn ngoan cố trêu chọc vòng eo săn chắc.
"Thật ra em... là người khá ích kỷ, không quan tâm lắm đến việc người khác nghĩ gì." Đoàn Triết kéo ngón tay đang mò cạp quần mình ra, cố hết sức khống chế tần suất nhịp thở, "Cho nên, rất ít người có thể xúc phạm đến em, bởi vì em vốn không hề để ý."
Hắn tạm dừng mấy giây lại tiếp tục nói: "Nhưng khoảng thời gian trước em rất bối rối, cũng rất khó chịu, bởi vì em không tự tin..."
"Không tự tin?" Lâm Nhất khẽ cười một tiếng, cảm thấy những lời này cực kỳ lạ lẫm. Không ngờ bác sĩ Đoàn bất chấp tất cả hùng hục lao thẳng về phía trước mà cũng có lúc khuyết thiếu tự tin.
Đoàn Triết bất đắc dĩ nói cho xong: "Không tự tin mình sẽ thắng Bạch Nghiên Sơ."
Lâm Nhất ngẩng đầu, giương to đôi mắt trong trẻo nhìn hắn không tin nổi.