=================
Lâm Nhất trở lại phòng khách sạn của mình, ấn thẻ phòng vào khu vực cảm biến điện tử, nghe một tiếng mở khóa giòn vang. Anh chậm rãi kéo cửa phòng ra, sau đó lập tức rùng mình vì hơi lạnh ập thẳng vào mặt.
"Không có hệ thống sưởi, chắc là không quen nhỉ."
Lâm Nhất hít sâu một hơi, ánh mắt dời về góc phòng vừa phát ra âm thanh. Rèm cửa nhẹ nhàng đung đưa trong gió lạnh, trăng rằm tháng Giêng lặng lẽ treo ngoài cửa sổ, ánh trăng bàng bạc như sa phác họa ra hình dáng một thanh niên đang ngồi.
Lâm Nhất cắm thẻ phòng vào ổ điện, ấn công tắc bật đèn.
"Tôi tưởng cậu sẽ không lên tiếng chứ." Anh điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trung tâm lên mức thích hợp, lại đi đến bên cửa sổ đóng cánh cửa đang mở rộng.
"Rõ ràng anh không thích tôi lên tiếng."
Lâm Nhất xoay người dựa một bên vai lên cửa sổ kính sát đất lạnh lẽo, cúi đầu nhìn Đoàn Triết đang ngồi trên ghế.
"Nhìn tôi như thế làm gì?"
"Không có gì. Muộn rồi, tôi muốn đi ngủ." Lâm Nhất dời ánh mắt.
"Ngủ đi, chờ anh ngủ rồi tôi sẽ đi."
Căn phòng mơ hồ ấm áp lên một chút, Lâm Nhất cởi áo khoác, xoay người đi về hướng phòng tắm.
"Tôi biết cậu chỉ là ảo giác, tôi vừa gọi điện thoại với cậu xong tức thì."
"Làm sao anh biết cuộc điện thoại kia không phải ảo giác?"
Lâm Nhất đột nhiên dừng chân lại.
Tiếng bước chân phía sau ngày càng gần thêm, một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo anh, giây tiếp theo lưng anh rơi vào một vòng ôm ấm áp mạnh mẽ.
Lâm Nhất đứng nguyên tại chỗ, thân thể cũng run lên khe khẽ vì cứng đờ quá mức. Dù ở thời điểm gặp ảo giác nghiêm trọng nhất anh cũng chưa từng sinh ra huyễn cảm về xúc giác.
Hơi thở ấm áp như gió xuân phất qua vành tai.
"Tôi có phải ảo giác hay không có còn quan trọng nữa sao?"
Lâm Nhất hít sâu một hơi thật dài, hương gỗ đàn khô ráo cùng một luồng không khí trong lành đồng thời tràn vào lồng ngực.
Hắn nói đúng.
Lâm Nhất quay đầu đối diện với ánh mắt chăm chú của Đoàn Triết, thẳng thắn đáp: "Không quan trọng."
Đoàn Triết mỉm cười: "Có muốn tâm sự với tôi không?"
"Không có gì để nói hết." Lâm Nhất gỡ tay hắn ra, nhấc chân bước vào phòng tắm.
Đoàn Triết đứng trước cửa phòng tắm nhìn anh tháo một chiếc bàn chải đánh răng từ hộp đồ dùng vệ sinh, xác nhận thêm lần nữa: "Không có thật à?"
Bàn tay gỡ kem đánh răng hơi khựng lại, Lâm Nhất quay đầu nhìn hắn một cái, vươn tay dứt khoát đóng cửa phòng tắm.
Đến khi sấy tóc xong đi ra đã không còn thấy bóng dáng Đoàn Triết đâu nữa, trong phòng chỉ còn lại tiếng máy điều hòa trung tâm thổi gió vù vù.
Hôm nay anh đã vất vả cả ngày, 9 giờ sáng có mặt ở nhà hát tiến hành diễn tập, buổi hòa nhạc vừa kết thúc đã phải tất tả chạy ra sân bay, ngồi máy bay ba tiếng đồng hồ xong còn tốn thêm một buổi hóng drama của chính mình, cho nên vừa đặt đầu xuống gối Lâm Nhất đã lập tức rơi vào giấc ngủ.
Nhưng anh không ngủ được quá lâu, lúc mơ màng tỉnh lại ngoài trời còn chưa sáng hẳn.