Đồ Hoa - Bất Nhượng Trần

Chương 103




=================

Đoàn Triết mờ mịt trong giây lát rồi nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

"Tôi chưa từng nói thế." Hắn gục đầu xuống, ôm Lâm Nhất vào lòng chặt hơn nữa.

Lại là động tác đối phó quen thuộc, Lâm Nhất bất đắc dĩ áp tay lên mu bàn tay hắn vỗ vỗ mấy cái: "Hiện giờ có phải cậu nghĩ, đầu óc tôi đang hỏng hóc nên mới đưa ra quyết định cảm tính nhất thời trong lúc kích động không?" Lâm Nhất mỉm cười như tự giễu, "Suy cho cùng, đối với những người như bọn tôi, chấm dứt một mối quan hệ trong khi phát bệnh chẳng tính là chuyện gì mới lạ."

Cánh tay quấn bên hông anh chậm rãi gia tăng sức lực, bàn tay Lâm Nhất cũng rời ra.

"Đôi khi do quá nhàm chán, đôi khi lại do quá khổ sở, tóm lại, trong đầu tôi luôn luôn văng vẳng tiếng thúc giục, nếu thay đổi cái gì đó đi có lẽ tôi sẽ tiếp tục được thở như bình thường." Giọng anh hơi dừng một chút, khe khẽ thở dài, "Nhưng đó chỉ là lời nói dối. Tôi biết, dù có rời bỏ nơi quen thuộc hay đẩy người thân thiết ra xa cũng sẽ không khiến mình trở nên tốt hơn."

Anh ngồi dậy khỏi giường, giẫm chân trần lên sàn nhà bằng gỗ hơi lạnh, một tay chống đệm quay đầu nhìn Đoàn Triết: "Tôi đã quay cuồng giữa cơn hưng cảm và trầm cảm mười mấy năm nay. Từ lúc bắt đầu không quá chấp nhận đến khi hiểu được nó, rồi cùng nó sống chung, có khi bản thân tôi còn biết cách đối phó với căn bệnh này hơn cả mấy tay bác sĩ mới vào nghề nữa ấy. Tôi đã không còn là đứa trẻ mười mấy hai mươi tuổi, sẽ không dễ dàng đưa ra quyết định quan trọng trong thời gian phát bệnh."

Đoàn Triết cũng ngồi dậy dựa lưng vào đầu giường, ánh mắt trước sau luôn nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Nhất, thế nhưng trong cặp mắt kia không còn chứa thứ gì cả, yên tĩnh như một hồ nước lặng.

Bầu không khí trầm mặc giữa hai người bị tiếng chuông điện thoại đột ngột phá vỡ.

Lâm Nhất cầm lấy di động từ tủ đầu giường liếc nhìn dãy số gọi tới, lại nhìn Đoàn Triết một cái, không e dè nhấn nút nghe máy.

Anh không lập tức trả lời, đầu bên kia mất thêm vài giây mới lên tiếng.

"Anh xem tin nhắn em gửi rồi." Bạch Nghiên Sơ nói rất chậm, giống như đang cố gắng tìm từ ngữ phù hợp, "Đổi bài khác được không, bài đó trước kia chúng ta luyện tập không nhiều lắm."

"Không, phải là bài đó." Ngữ khí Lâm Nhất vô cùng kiên quyết, "Luyện tập trước mấy ngày là được."

Qua gần nửa phút sau Bạch Nghiên Sơ mới nói: "Vậy để anh gửi lịch trình cho em sau."



Lâm Nhất cụp mắt, "Ừ" một tiếng.

"Lâm Nhất," Bạch Nghiên Sơ nhắc nhở, "Em đồng ý lời mời kết bạn WeChat đi."

Lâm Nhất đáp: "Biết rồi."

Anh cúp máy rồi lướt lướt ngón tay lên màn hình, ấn nút đồng ý lời mời kết bạn mới nhất xong lại ném điện thoại về tủ đầu giường.

Cuộc điện thoại này gọi tới rất đúng lúc, lược bớt đi rất nhiều câu giải thích dư thừa.

"Ngày hôm qua tôi gặp Bạch Nghiên Sơ. Anh ta thay đổi rất nhiều, quả thực cứ như một người khác vậy." Lâm Nhất không né tránh ánh mắt của Đoàn Triết, hơi cong môi lên, "Nhưng mà đến giờ mới biết chuyện hình như vẫn không quá muộn."

Anh không tìm thấy trên khuôn mặt sầm sì của Đoàn Triết một tia vui mừng nào.

Nhưng bản thân anh thì rất vui.

Đoàn Triết ở bên cạnh anh vừa áp lực vừa không vui vẻ, ăn không được cơm, ngủ không đủ giấc, thậm chí còn bị thương đổ máu. Hắn không cần phải nhận lấy những đau khổ vốn dĩ không thuộc về mình.

Mà tất cả những chuyện này sắp đi đến hồi kết rồi.

"Đoàn Triết, trên thế giới đã có một Bạch Nghiên Sơ hoàn mỹ." Lâm Nhất chầm chậm nói, "Không cần đến người thứ hai nữa."


Đoàn Triết lẳng lặng ngồi nghe anh nói hết một tràng dài. Hôm qua từ sau khi rời khỏi nghĩa trang, Lâm Nhất đã biểu hiện kháng cự khá rõ ràng, hắn mơ hồ đoán được chuyện có liên quan đến Bạch Nghiên Sơ nhưng vẫn lừa mình dối người lờ tịt nó đi.

Thời điểm hắn quyết định giao quyền lựa chọn vào tay Lâm Nhất đã chuẩn bị tâm lý nghênh đón thời khắc này. Nhưng rồi hắn không thể không thừa nhận, bản thân hình như vẫn không phóng khoáng tiêu sái như mình tưởng tượng.



Hắn hít sâu một hơi, không quá muốn từ bỏ: "Đây là nguyên nhân ngày hôm qua anh khó chịu với tôi?"

Lâm Nhất rõ ràng có hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh sau đó đã làm như không việc gì.

"Xin lỗi cậu, hôm qua làm cậu mất hứng rồi, tôi đúng là không phải một bạn giường đủ tư cách." Anh nghiêng người về phía Đoàn Triết, nhẹ giọng hỏi, "Cậu đã giúp tôi nhiều như thế mà tôi chẳng có gì báo đáp, hay là chúng ta làm thêm lần nữa đi?"

Đoàn Triết nhíu mày né tránh mặt anh: "Lâm Nhất, không phải vì lên giường với anh nên tôi mới..."

Thấy hắn cứ năm lần bảy lượt nhắc nhở chuyện này, Lâm Nhất hết kiên nhẫn cắt ngang: "Đương nhiên là tôi biết."

Anh bước xuống giường, đi về hướng phòng tắm.

"Thông báo thêm một tin tốt, tôi không còn nhìn thấy ảo giác mẹ mình nữa. Tôi được giải thoát rồi, hiện giờ đến phiên cậu cũng nên giải thoát đi." Anh dừng trước cửa phòng tắm, quay lưng về phía Đoàn Triết nói, "Tuy cậu không muốn nghe, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cậu, cảm ơn vì đêm Giáng Sinh đã đến cứu tôi."

Đoàn Triết nhìn anh dứt khoát bước vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Đây là Lâm Nhất vào ngày bọn họ vừa quen biết.

"Còn nữa, đáp án kia, không cần nói cho tôi biết đâu." Tiếng Lâm Nhất nhẹ bẫng truyền ra cùng với tiếng nước chảy từ vòi hoa sen trong phòng tắm, "Tôi không hiếu kỳ."

- -------------------

Lời tác giả:

"Ngủ với tôi thật sự thích hơn với phụ nữ sao?"

"Đoàn Triết, đáp án cho câu hỏi kia, chờ sau này cậu có bạn gái thì nhắn một tin WeChat nói cho tôi biết nhé." —— Chương 59