Đồ Hoa - Bất Nhượng Trần

Chương 101




=================

Khoái cảm dường như đã bị ngắt kết nối một nửa ra khỏi cơ thể anh.

Phần dạo đầu chuẩn bị của Đoàn Triết còn đầy đủ hơn bất cứ lần nào trước đó, nhưng giây phút hắn đỡ hông tiến vào thân thể Lâm Nhất, anh vẫn chỉ nhận được mỗi cảm giác khó chịu vì dị vật xâm lấn và đau đớn vì đường đi bị tách mở. Nhưng đây là kết quả đã biết từ trước, nếu không nhờ thuốc men chống đỡ, đến cảm giác muốn ăn anh còn không có, càng đừng nói đến thứ khoái cảm dư thừa như tình dục.

Trận tình ái này cả hai bên đều phải chịu đựng dày vò, không khí nặng nề quấn quanh căn phòng khiến Đoàn Triết nhớ lại đêm đầu tiên đầy áp lực của bọn họ. Hắn dừng động tác trong thân thể Lâm Nhất, cúi đầu chậm rãi hôn đi mồ hôi lạnh trên gáy anh.

"Đau không?"

Chất giọng trầm ổn làm màng nhĩ như tê dại, Lâm Nhất quay đầu nhìn thử ra phía sau.

Ánh mắt hắn rất tập trung, thái độ luôn luôn hoàn mỹ và dịu dàng, trước sau như một.

Đáng tiếc hắn chỉ là ảo giác, ảo giác theo một nghĩa nào đó.

Lâm Nhất không trả lời, chỉ vươn tay vòng qua cổ hắn, ngẩng đầu cùng hắn tiếp một nụ hôn triền miên.

Đoàn Triết ôm anh từ phía sau, xương hông kề sát đáy chậu thong thả đưa đẩy đồng thời vỗ về dương v*t đang dần dần cương cứng của anh.



Lâm Nhất nhanh chóng cảm nhận được một kiểu tra tấn khác, cái chày sắt trong cơ thể kia đang không ngừng đâm chọc vào điểm nhạy cảm, cơn khoái cảm đứt quãng xôn xao khuấy động dây thần kinh như bị ai cào ngứa.

"Nhanh lên." Anh cắn đầu lưỡi Đoàn Triết ra lệnh.

Bàn tay Đoàn Triết dọc từ bụng dưới căng chặt hướng một đường sờ lên cơ ngực. Đầu ti Lâm Nhất rất nhạy cảm, hắn mới chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng khảy vài cái anh đã dài giọng rên rỉ thành tiếng.

Đột nhiên Đoàn Triết ôm anh nghiêng người, dùng cánh tay giữ anh trong ngực thúc mạnh eo, một lần nữa cắm sâu vào trong.

Lâm Nhất yếu ớt dựa hẳn lên người hắn, không ngờ trong trạng thái tinh thần thế này mà anh vẫn có thể bị người ta chịch đến nhũn cả người.

Rất sướng, nhưng cũng rất khôi hài.

Loài người quả là sinh vật dễ dàng bị dục vọng điều khiển.

Đoàn Triết lo lắng cho thân thể đối phương nên không làm quá lâu, sau khi dùng tay tuốt cho anh bắn đồng cũng rút ra khỏi người anh, đặt dương v*t bắn tinh lên kẽ mông.

Hắn kéo cằm Lâm Nhất định hôn lên môi anh, rồi lại đột nhiên ngẩn người.


Lâm Nhất nhíu chặt chân mày, gương mặt đẫm nước.

Lâm Nhất khóc.



Trong căn phòng vẫn quanh quẩn mùi vị tình dục tanh nồng, không khí kiều diễm lại nháy mắt bốc hơi không còn chút gì. Đoàn Triết lật người anh lại bao bọc trong lồng ngực mình, nhẹ nhàng vỗ lưng nhưng không hề lên tiếng.

Hắn không nghĩ ra bất cứ lời nào thích hợp để an ủi Lâm Nhất, thậm chí không phát hiện ra anh bắt đầu khóc từ bao giờ, càng không biết vì sao anh lại khóc. Hắn như bị người ta cho hai cú bạt tai vang dội, trong lồng ngực chỉ còn lại ảo não và cảm giác thất bại nặng nề.

Lâm Nhất cũng không nói gì, chỉ chôn mặt trước ngực hắn khe khẽ khóc thêm một lát, sau đó tự điều chỉnh lại cảm xúc, chống giường ngồi dậy.

"Tôi đi tắm đây." Anh cất tiếng khàn khàn.

Đoàn Triết nhìn đôi mắt sưng đỏ của anh, không đáp lời.

Lâm Nhất cũng không cần hắn trả lời mà bước thẳng xuống giường, đi chân trần vào phòng tắm phòng ngủ chính. Lúc đi ra cảm xúc của anh đã bình thường trở lại, Đoàn Triết cũng hâm nóng cơm nước xong.

Hai người cùng nhau ăn bữa cơm tối, rồi giống như những ngày trước, Đoàn Triết dẫn anh tản bộ trong tiểu khu một vòng.

Về đến nhà Lâm Nhất uống thuốc xong lại nằm xuống giường, lúc này Đoàn Triết mới vào phòng tắm tắm rửa.

Thời điểm hắn tắm rửa xong Lâm Nhất đã ngủ rồi. Anh nằm nghiêng một bên mép giường, theo thói quen cuộn đầu gối ôm vào khuỷu tay thành một cục.

Đoàn Triết nhẹ nhàng bò lên giường, vặn bả vai Lâm Nhất kéo anh lại ôm vào trong lòng mình.