Màn sương lan tràn xâm chiếm toàn bộ tầm nhìn của Lâm Nhất, trước mắt anh là một ngọn núi lạnh giá yên tĩnh được những hàng cây thưa thớt bao quanh.
Anh rất quen thuộc với hình ảnh này. Lâm Nhất biết tiếp theo sau lưng mình sẽ vang lên tiếng bước chân từ xa tới gần cùng giọng nói lãnh đạm không chút cảm xúc của một người phụ nữ. Sau đó nữa, người ấy sẽ mặc một bộ lễ phục màu đen chậm rãi lướt ngang qua anh rồi bước chân xuống vực thẳm trước mặt mà không hề lưu luyến.
Cuối cùng, dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng anh sẽ nghe được một âm thanh trầm đục của vật nặng rơi xuống đất.
Lâm Nhất biết đây chỉ là một giấc mơ, lúc sinh thời mẹ anh chưa bao giờ nói với anh những lời này, ngày đó bà lặng lẽ qua đời một mình trong nhà.
Hôm nay anh xui xẻo nên mới bị bóng đè, nhưng không phải vấn đề gì quá lớn. Lâm Nhất biết, chỉ cần chịu đựng cảnh tượng này tuần hoàn thêm mấy lần, điều dưỡng sẽ bước vào phòng bệnh đánh thức anh dậy.
Đây đã là năm thứ mười sáu Lâm Nhất phải lui tới bệnh viện Hòa An - một bệnh viện chuyên khoa về thần kinh. Từ sau khi có chẩn đoán chính xác vào năm học cấp ba, anh vẫn luôn tiếp nhận điều trị không thường xuyên ở nơi này.
Nhưng Lâm Nhất chưa bao giờ sinh ra mặc cảm vì bệnh tật. Gia đình anh có tiền sử mắc bệnh tâm thần, anh lại không may mắn như anh trai Lâm Thâm mà là đứa con xui xẻo trúng chiêu. Những năm gần đây bệnh tình của anh gần như đi vào trạng thái ổn định, lần nhập viện này có thể coi là một tai nạn ngoài ý muốn.
Anh đã ở Hòa An suốt một tháng, tuy nhịp sinh hoạt trong bệnh viện khá nhạt nhẽo buồn tẻ, nhưng phần lớn thời gian vẫn trải qua cực kỳ thoải mái.
Lâm Nhất rất được các điều dưỡng hộ lý yêu thích. Anh là kiểu thanh niên đẹp trai có nét mặt nhu hòa mềm mại, phong thái lịch sự trí thức, vẻ gầy ốm do bệnh tật và làn da trắng nhợt như sứ càng mang đến cho ngũ quan tinh xảo một vẻ đẹp thê lương.
Mỹ nhân gãy cánh luôn dễ dàng khơi dậy mong muốn bảo vệ của những người khác.
"Anh Lâm, anh lại gặp ác mộng rồi phải không?" Điều dưỡng Tiểu Đào thấy anh đã tỉnh liền vươn tay kéo toàn bộ rèm trong phòng bệnh ra, "Tôi thấy anh ngủ không yên ổn lắm."
Ánh nắng nhu hòa lúc 6 giờ sáng xuyên qua lớp kính cửa sổ không nhiễm một hạt bụi rót vào gian phòng bệnh rộng rãi dành cho một người, cùng với tiếng chiêm chiếp vội vàng ngắn ngủi của mấy chú chim non, không biết là loài chim nào đã làm tổ trên cái cây nằm ngoài cửa sổ.
Lâm Nhất thoải mái nheo mắt ngồi dậy, vươn vai duỗi người đón ánh mặt trời ấm áp.
"Không, chỉ mơ thấy người tôi đang nhớ đến thôi." Anh nhẹ nhàng trả lời.
*
Qua ngày mai là Lâm Nhất có thể xuất viện.
Thời tiết đã chính thức bước vào giữa hè, bộ đồng phục bệnh nhân mặc vào mùa này khá oi bức nhưng cũng không đến mức đáng ngại.
Giờ phút này thế giới của anh đang trôi nổi trên bầu trời.
Anh cất bước nhẹ nhàng ra ngoài ao hoa sen, dự định hít mây nhả khói một lúc trước khi giờ nghỉ trưa chấm dứt, thế nhưng từ xa chợt phát hiện băng ghế dài mình thích nhất đã bị người ta chiếm trước mất rồi. Đầu người nọ hơi ngửa ra sau dựa vào lưng ghế, tư thái cực kỳ thả lỏng.
Thế giới treo trên bầu trời đột nhiên rung chấn nhè nhẹ.