Tỉnh dậy với cơn nhức đầu kinh khủng. Cảm thấy có bàn tay ai đó đang nắm lấy tay mình, nhìn sang bên giường thì ôi thôi suýt tí nữa là cô hét toáng lên rồi. Bởi vì người nằm bên cạnh cô suốt đêm là Vương Tuấn Khải. Cô cố gắng không động đậy, nín thở nhìn khuôn mặt hoàn mĩ của anh. lúc này không gian dường như ngưng đọng lại để hình ảnh ấy mãi in sâu trong tâm trí cô. Lúc này cổ họng của cô ngứa rát, một cơn ho dữ dội ập tới là cho cô như muốn nôn hết mọi thứ trong bụng ra, à mà từ trưa đến giờ cô đã ăn gì đâu. Anh giật mình tỉnh dậy vội vàng vỗ nhẹ vào lưng của cô. Cơn ho hạ xuống dần rồi im bặt. -Cô không sao chứ để tôi gọi bác sĩ nhé?
-Không... không tôi sợ bị chích kim lắm_cô lắc đầu ngầy ngậy
-Đồ ngốc phải chích kim mới mong được khỏi bệnh _ Anh nhìn thẳng vào mắt cô làm cô không khỏi đỏ mặt _Sao vậy sao mặt lại đỏ rực thế kia hay là sốt rồi?_Anh đưa tay lên đặt vào trán của cô làm cho ai kia không biết nói gì liền đẩy anh ra rồi chùm chăn kín mít
-Không sao...không sao hết. _cô vừa nói vừa ho
-Như vậy mà bảo không sao. đợi tôi gọi bác sĩ nhớ không được đi lung tung _ Anh cẩn thận dặn dò
Sau khi chắc chắn là anh đã đi cô mới thò đầu ra hít lấy hít để từng ngụm không khí. Bỗng cô đặt tay lên ngực Cô hét lên trong vô vọng, úp mặt xuống gối khóc không thành lời. Cánh cửa bật mở bác sĩ bước vào theo sau là cô y tá. Trên...trên tay cô y tá mang một khay thuốc và một ống xi lanh trong suốt. Cô liên tục nuốt nước bọt. Trong đầu cô đang huy động hết chất sám để nghĩ cách làm sao thoát ra khỏi đây, nhưng chưa nghĩ ra được kế sách gì thì Tuấn Khải đã giữ chặt tay cô khẽ nói:" Mọi chuyện sẽ ổn thôi". Cô không vùng vẫy hay muốn chạy trốn nữa úp mặt vào vai anh nhắm tịt mắt lại, Bác sĩ kéo tay áo cô lên cảm nhận được sự mát lạnh của thuốc sát trùng cô lấy hết can đảm túm lấy áo của anh. Thật nhẹ nhàng! đây là lần đầu tiên trong đời cô không khóc khi tiêm thuốc. Lúc này ý thức đã hoạt động lại vội vàng buông anh ra cảm giác của anh lúc bây giờ phải diễn tả làm sao nhỉ? Một chút hụt hẫng, một chút hạnh phúc. Trên vai của anh vẫn còn vương chút hơi ấm. Bất giác trên môi anh mở một nụ cười thật đẹp làm ai kia ngẩn ngơ. Bác sĩ ra ngoài trước khi đi còn dặn anh gì đó chỉ thấy anh nhìn cô trên môi nở một nụ cười vô cùng nham nhở. Bất ngờ lúc đó Thiên và Nguyên bước vào trên tay cầm biết bao là đồ ăn, coi sự hiện diện của anh như không khí làm cho anh tức muốn xì khói.