Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đồ Diệt Thương Sinh

Chương 18: Gia nhập Băng Cung




Chương 18: Gia nhập Băng Cung

P/s: Mấy nay tác bế quan bổ sung ít kiến thức và chỉnh sửa lại một số hướng đi để mạch truyện lạ hơn.

Giờ tác quay lại, chương ra đều đặn, đại gia đón chờ!

--------------

Nghĩ mãi không ra tên hệ thống hôm nay vì sao lại tốt bụng như vậy nên Võ Hoàng vứt sau lưng không nghĩ nữa, dù sao tên hệ thông này quá mạnh rồi, muốn g·iết hắn thì chỉ cần thổi một hơi cũng đủ hắn c·hết ngàn lần có hơn nên chẳng việc gì phải tính kế hắn cả.

Chắc có lẽ tên hệ thống này chán quá lại kiếm chuyện ngược hắn thôi.

Hắn định đi một mạch ra khỏi Mê Vụ Sâm Lâm luôn nhưng sực nhớ bản thân chưa có địa điểm đi xác định, các loại công pháp thì phải đợi về sau hắn đủ thực lực mới có thể luyện hoá năng lượng từ tinh cầu và hằng tinh, giờ hắn chỉ cần vào tầng trung của hằng tinh cũng có thể thiêu hắn thùa sống thiếu c·hết, với mức năng lượng của hắn hiện tại chỉ đủ duy trì 1 phút là bị thiêu c·hết ngay, đến tro cặn cũng không còn.

Vẫn là trung thực kiếm năng lượng tăng lên phần trăm tiến hoá và đề thăng huyết mạch ổn hơn, tìm kiếm một ít sinh linh có huyết mạch cường đại nuôi cho béo rồi thịt lấy năng lượng vẫn là an toàn nhất.

Nghĩ lại cảm giác hút năng lượng Băng Phượng huyết mạch làm hắn có chút mê say.



Ban đầu Võ Hoàng cũng dự định quét ngang tinh vực rồi nuốt hết năng lượng tinh cầu, hằng tinh lẫn sinh linh nhưng sau khi sưu hồn đặt được ký ức của Thuỷ Nguyệt thì đã làm hắn nghĩ lại.

Mặc dù hiện tại Tinh Lan tinh cao cấp nhất chỉ là Hư Thần kỳ nhưng có một số tinh vực lớn mạnh cũng có tu sĩ tiếp cận Luyện Hư kỳ, đồng thời thì các tông môn ở Hạ Thiên này có lịch sử lâu đời cũng có nhiều thiên tài phi thăng lên Trung Thiên và có một số tông môn Trung Thiên cũng hạ giới xuống Hạ Thiên này bố cục các tông môn phân chi.

Nói chung là các giới có thiên ti vạn lũ liên hệ với nhau, hắn mà làm quá thì có khi bị đám Trung Thiên hoá rồ hạ giới nện hắn c·hết cũng có khi, vẫn là thành thành thật thật tìm năng lượng ổn hơn, khi nào mạnh mẽ thì luyện hoá cả giới lấy năng lượng luôn.

Võ Hoàng ý nghĩ rất thực tế, hắn cũng chẳng cho rằng bản thân là nhân vật chính, khí vận chi tử gì đó, suốt ngày ra đường nhảy nhót lắc lư khiêu khích các thế lực lớn một đường đánh quái thăng cấp.

Theo bản ý của hắn đây tuyệt đối là hành vi não tàn, chỉ có trong truyện kiếp trước đọc nhờ hào quang nhân vật chính mới sống được thôi chứ nếu thật ngoài đời thì chỉ có c·hết từ tập đầu.

Và ở thế giới thật thì cũng không có dạng phản diện não tàn như trong truyện hở tí là khiêu khích hay trang bức hay là phái ra các đám yếu rồi dần dần lên mạnh để nhân vật chính một đường đánh quái thăng cấp sau đó diệt BOSS, nằm mơ có lẽ có.

Thế giới tu sĩ không có kẻ ngủ như vậy, mấy đứa ngu đ·ã c·hết từ cấp thấp rồi, lên cấp cao ai cũng trải qua thăng trầm hàng ngàn hàng vạn năm đều thành tinh cả rồi, đều là lão âm hàng, nếu cứ nghĩ đám lão âm hàng này ngu thì đến lúc c·hết cũng chẳng biết là ai làm, bị lừa bán vẫn còn muốn đếm tiền thay.



Thêm nữa tu sĩ tu luyện cũng là quá trình tăng trưởng bản thân, tiến hoá lên chỉ là không hoàn mỹ như phương pháp tiến hoá sinh mệnh thôi nên về cơ bản kẻ ngu một là c·hết từ cấp thấp, hai là ngu quá tu luyện không lên được cấp cao.

Võ Hoàng vừa nghĩ vừa đi thì bất chợt phát hiện bên dưới có nhóm người đang rình rập vây g·iết yêu thú.

Đoạn thời gian này Băng Cung đang khảo thí đệ tử, có lẻ bản thân nên trà trộn đám này lẻn vào Băng Cung rồi âm thầm khống chế Băng Cung sau đó khuếch trương thế lực thôn tính Tinh Lan tinh rồi cứ thế mà thôn tính tinh vực này.

Lúc này bên dưới, một nhóm người 5 nam 4 nữ đang đang khổ chiến với yêu thú, một người thanh niên thân mặc cẩm bào có vẻ gia cảnh phú quý hét lên.

"Mọi người mau hợp lại, ta dùng Bái Hoả kiếm g·iết nó."

Nói rồi thanh niên nhân tế ra một thanh kiếm đỏ dài mảnh, trên thân có hoả khí bốc lên, không khí xung quanh bị nung khô.

"Liệt Địa Nhất Kiếm."

Thanh niên mặc cẩm bào hét hơn, tay bóp pháp quyết ngự sử Bái Hoả kiếm chém tới đầu yêu thú trước mặt, do tốc độ quá nhanh, yêu thú không kịp phản ứng lại đã b·ị c·hém thành hai nửa, c·hết ngay tức thì.

"Pháp bảo Huyền công tử thật mạnh."



"Đúng vậy, yêu thú Kim Đan kỳ đỉnh phong mà chỉ cần một nhát đ·ã c·hết."

Mọi người trong nhóm tranh thủ vỗ mông ngựa, khen Huyền công tử một chút.

Lúc này, một cô gái trẻ tuổi, mỹ lệ khoác tay Huyền công tử ưỡn ngực hãnh diện nói.

"Tất nhiên rồi, Bái Hoả kiếm này là pháp bảo Hoá Thần, phụ thân ban cho ca ca để nắm chắc cuộc tuyển chọn này xem như là Nguyên Anh đỉnh phong yêu ma cũng phải nuốt hận dưới kiếm."

Huyền công tử lúc này mặt cũng cười đầy vui vẻ nhưng trong mắt lại loé lên vẻ khinh thường, cũng là hắn được phụ thân sủng ái nên mới có được pháp bảo dạng này, còn đám này chỉ là trên đường thí luyện hắn tiện thể thu nạp xem như tay chân, cũng có thể dùng làm tấm chắn mồi nhử lúc quan trọng.

Tán tu mãi mãi cũng không thể nào so được với con em gia tộc tu sĩ, nội tình không bằng, công pháp kém, pháp bảo không có,...nói chung kém về mọi mặt, vạn người chưa chắc ra được một tu sĩ cấp cao, chênh lệch như lạch trời.

Nhìn đám tán tu đang cùng muội muội hắn giao lưu, miệng hắn hiện lên nụ cười khoẩy, nói thầm "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."

Sau đó hắn nhìn về phía cái xác yêu thú vừa bị g·iết, dự định mổ lấy yêu hạch rồi nhanh chóng đi tìm con mồi khác để lấy điểm tích luỹ.

Đúng lúc này thì dị biến nỗi lên, một tiểng rống thê lương mang theo uy áp mạnh mẽ khuếch tán xung quanh khu rừng, đồng thời tiếng bước chân mạnh mẽ khiến mặt đất rung chuyển đang hướng gần về nhóm người Huyền công tử.