Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đồ Diệt Thương Sinh

Chương 14: Bắt Thánh Nữ




Chương 14: Bắt Thánh Nữ

Những người còn lại vừa định lớn tiếng chất vấn thì ngay lập tức nuốt lời sắp nói vào lại trong bụng, khó tin nhìn xem tên dã nhân trước mắt.

Băng Cung Thánh Nữ mắt hiện lên dị sắc, nàng chưa từng nghe qua trong nội khu sẽ có dã nhân, có thể đây là cả một bộ lạc, nếu đem được tin tức này ra ngoài thì sẽ giúp ích rất lớn cho tông môn của nàng.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì Hàn thúc truyền âm cho nàng.

"Thánh Nữ, ta tranh thủ cản lại tên này, cô mau chóng chạy đi, ta tuy không cảm giác được tu vi của hắn nhưng cảm thấy hắn rất nguy hiểm.

Phải cố gắng thoát ra khỏi nơi đây."

Nói rồi quay sang truyền âm cái những người còn lại.

"Cùng ta cản hắn lại để Thánh Nữ có thời gian rời đi, tên này rất nguy hiểm."

Nói rồi hắn dẫn đầu xông lên t·ấn c·ông về phía Võ Hoàng, những người còn lại cũng lần lượt tiến lên theo chỉ để lại một mình Băng Cung Thánh Nữ chạy hướng ngược lại.

"C·hết đi."

Hàn thúc hô lên đồng thời tế ra một thanh trường đao, quán chú linh lực vào, các đường vân trận pháp trên thân đao sáng lên, một cổ khí tức mạnh mẽ trào ra rung chuyển hư không, giơ đao lên, Hàn thúc bổ ra một đao tuyệt học của hắn.

"Phách sơn trảm."

Đao mang mang theo khí tức trầm trọng lướt ngang không gian trên đường hiện ra li ti vết nứt màu đen, không gian bị một đao bổ ra một vết rách dài hơn 10 mét, đao mang hướng về phía Võ Hoàng mà đến.

Đồng thời những người còn lại cũng tế ra pháp bảo bản mạng vận dụng tuyệt học bản thân, một lòng quyết tử chiến.



"Ta sẽ không để ngươi hại tiểu tư. Hoàng Cực Trảm."

"Thiên Hà Trấn Áp."

Hàng loạt pháp bảo thần thông bay về phía Võ Hoàng.

Võ Hoàng khẽ giơ tay lên, nắm lại hướng về phía trước đấm một đấm.

Một luồng sức mạnh khủng kh·iếp hiện lên, hư không gợn sóng, những nơi trên đường nắm đấm đi qua hư không băng diệt, không gian b·ị đ·ánh ra một lổ thủng, phát ra sau nhưng đến trước.

Các thần thông pháp bảo vừa tiếp xúc thì ào ào sụp đổ, dư lực còn lại hướng về phía nhóm người Hàn lão.

Nhìn nắm đấm dần tới gần, Hàn lão trên mắt hiện ra vẻ sợ hãi, hắn lầm, lầm một cách trầm trọng, người này đã vượt qua Hoá Thần nhưng không biết tại sao lại không phi thăng lên Trung Thiên mà còn ở đây, tên này ít nhất cũng là Hư Thần.

Nhưng không kịp đợi Hàn thúc nghĩ thêm, quả đấm đả đến ngay trước mắt, một áp lực trầm trọng đè ép lên ba người.

Ngay lập tức ba người nổ tung hoá thành đầy trời sương máu tản mát ra không gian xung quanh.

Lúc này Võ Hoàng thu tay lại, nhìn hướng cô gái duy nhất chạy đi kia, đáy mắt hiện lên vẻ suy nghĩ.

Hắn cuối người nhìn lấy những không gian giới chỉ dưới mặt đất, có bảng thông tin vật phẩm nên hắn rất nhanh biết được cách sử dụng của nó.

*Không gian giới chỉ



Chất liệu: đá không gian

Công dụng: tự có không gian, có thể chứa đựng vật phẩm, không thể chứa đựng sinh mệnh.

Ghi chú: cố chủ đ·ã c·hết, có thể dùng niệm lực mở ra.

[p/s: tu tiên giới gọi là hồn lực nhưng ban đầu khi tiến hoá lên văn minh bậc một một số cá nhân sinh ra khả năng đặc biệt này, điều khiển đồ vật bằng suy nghĩ nên được gọi là niệm lực.]

Thu lại bốn mai không gian giới chỉ, Võ Hoàng cất bước hướng cô gái vừa chạy đi đuổi tới, một bước vượt hư không, thoáng chốc đã đuổi kịp cô gái.

Hắn vừa định một chiêu diệt luôn nhưng nghĩ bản thân chưa hiểu gì về nơi này mà tên hệ thống cũng không giải đáp cho hắn, mọi thứ đều phải tự hắn mày mò, nếu không thì phiền phức vậy làm gì, một chiêu nện c·hết có phải hơn không, đã vậy còn vật Băng Phượng để lại mà cô gái kia chưa luyện hoá, nện c·hết sau đó mò ra món đồ đó hấp thu năng lượng có phải hơn không.

Nghĩ thì nghĩ vậy chứ hắn cũng không dám tìm lão để lý sự, nếu không thì lại tự rước lấy nhục ma thôi.

Đúng là sống lâu thành tinh, lần nào hắn cũng cãi thua, không một lần thắng, mỗi lần như vậy lão lại cười khinh bỉ một đoạn lâu.

Nhớ lại điệu cười nham nhở, đê tiện của lão là Võ Hoàng lại hận ngứa răng.

Võ Hoàng đến trước người cô gái, ngay lập tức một chiếc chuông hướng hắn đập tới.

Hắn khẽ đưa tay ra, một trảo nắm vào trên chuông, bóp vào một cái ngay tức thì trên chuông hiện ra từng vết rách rồi sau đó ầm một tiếng, vỡ vụn ra thành từng mảnh vỡ.

Tiện tay hắn đưa tay bóp vào cổ cô gái kia, một trảo khống chế nàng.

Nàng định phản kháng nhưng gặp ánh mắt lạnh như băng của Võ Hoàng thì im lặng xuống, nàng không chút nghi ngờ nếu bản thân dám phản kháng tên dã nhân này sẽ một đấm c·hết tươi nàng.

Thấy nàng đã im lặng xuống, Võ Hoàng lúc này nói.



"Ngươi là ai, tại sao đến đây?"

Vốn dĩ Võ Hoàng không định giữ lại mạng nàng mà là trực tiếp sưu hồn rồi g·iết lấy món đồ kia nhưng hắn chợt nhớ bản thân cũng không biết sưu hồn thuật, sau chuyện này hắn phải học thêm ít kiến thức này mới được tuy hệ thống keo kiệt nhưng được cái kiến thức thì cứ vi vu, muốn học gì cứ học, miễn phí.

Chỉ có một số cái đặc biệt mới cần trả phí mà thôi, nghe đâu lão nói là đối với kiến thức thì từ lúc thấp cấp đã thống nhất là cung cấp miễn phí cho toàn dân, nhờ vậy nên mới phát triển được đến mức này.

Lúc này, cô gái trả trả lời.

"Ta tên Thuỷ Nguyệt, là Băng Cung thánh nữ, đi vào đây vì Băng Phượng truyền thừa và Phượng huyết, muốn dựa vào nó để huyết mạch tiến thêm bước nữa thành tựu Băng Phượng thể."

"Rất tốt, theo ta."

Nói rồi Võ Hoàng mang theo nàng đi hướng con suối, hắn phải tẩy sạch đám dơ bẩn này đã.

Một chút sau hắn đã đến bên bờ suối, trút hết quần áo hắn leo xuống suối. Thực chất nói là quần áo cho nó sang chứ hắn mặc có mỗi cái váy làm từ da lông thú, chẳng khác gì dã nhân.

Võ Hoàng mới đầu cũng định bắt nàng xuống kỳ lưng cho hắn nhưng nghĩ lại nàng lén sau lưng mình thọt một dao thì hắn dập tắt ngay cái suy nghĩ để nàng kỳ lưng, đợi khi nào hắn triệt để khống chế nàng trong tay thì hẳn bắt nàng làm gì thì làm.

Mà nói nhìn nàng ta cũng khá ngọt nước, chỗ cần lồi thì lồi, cần lỏm thì lõm, thân hình khá mê người, gương mặt tuy cách một tầng màn mỏng nhưng hắn có thể xác định được sẽ không quá xấu, tỷ lệ cao là mỹ nữ.

Nhưng kể cũng lạ, nếu như kiếp trước thì hắn nhìn lấy mỹ nữ dạng này thì hắn cũng sẽ sinh ra chút cảm giác nhưng bây giờ thì hắn lại không có, tâm tình hắn không dao động chút nào.

Tẩy xong một thân chất bẩn, Võ Hoàng tranh thủ tìm trong nhẫn trữ vật mấy tên hắn vừa g·iết xem xem có bộ đồ nào không, dù bộ đồ xấu cũng tốt hơn là mặc váy da lông thú nhiều.

Tìm một hồi cũng tìm thấy được vài bộ quần áo, có phần khá giống phong cách thanh niên bị hắn g·iết đầu tiên, có lẽ đây là nhẫn trữ vật của tên đó.

Mặc vào trang phục mới, khí chất hắn khác hẳn lên, một bộ gương mặt sắc sảo mà tà mị hiện lên, khiến các thiếu nữ nhìn không khỏi rung động.