Chương 10: Thần Nông - Kinh Dương Vương - Lạc Long Quân
Những việc xảy ra bên ngoài Mê Vụ Sâm Lâm Võ Hoàng không biết gì cả, hiện tại hắn còn đang b·ất t·ỉnh nhân sự sau khi tiến hoá sinh mệnh.
Trong lúc ngủ hắn nằm mơ, mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ.
Ở một tinh cầu màu xanh rất giống Trái Đất nhưng lớn hơn nhiều.
Nó không có nhà lầu cao tầng san sát, xe cộ chạy đầy đường mà là một Trái Đất khá kỳ lạ, các căn nhà theo lối kiến trúc cổ đại, người dân sống theo thành, trấn.
Bên ngoài thành, trấn thì lại là các khu rừng rậm, cây cối nơi đây rất cao lớn, cao đến hàng trăm mét, đặc biệt có một gốc cây rất cao, Võ Hoàng cũng không biết nó cao bao nhiêu nhưng nhìn mãi không thấy ngọn ở đâu, táng cây che phủ cả một vùng trời to lớn, trên táng cây có một số người sinh sống nhưng khá lạ là ai nấy đều rất đẹp, tai nhọn có nét khác nhân loại bây giờ.
Lại nhìn đến nơi khác, có nhân loại thân mặc quần áo làm từ da lông thú rất đơn giản, có phần giống thổ dân.
Nhưng bọn hắn rất cao lớn, người thấp nhất cũng có hơn 10 mét.
Trên biển thì có những con vật rất giống rồng phương đông đang bay lượn, thân rắn, vảy cá, sừng hưu, ngũ trảo.
Mỗi khi chúng bay lượn đều có mây gió vờn quanh.
Trên bầu trời phía trên những đám mây thì có vô số cung điện, lầu các vàng son sáng loá.
Bỗng nhiên lúc này bầu trời tối sầm lại, sấm chớp nổi lên, bầu trời bị xé toạc ra làm hai.
Vô số sinh vật xấu xí mang theo những luồng hắc khí vờn quanh tràn ra từ bên trong các vết nứt, gặp bất cứ sinh vật gì cũng đều g·iết.
Một lúc sau, một thân ảnh to lớn từ bên trong vết nứt đi ra, xung quanh hắn từng luồng luồng hắc khí mạnh mẽ rung động hư không, xung quanh không gian cũng không chịu nổi sức mạnh của hắn mà bị ép ra từng vết rách.
Hắn mở miệng nói lớn.
"Thần Nông, ngươi phong ấn tộc ta hàng vạn năm tháng, ngày hôm nay, phong ấn mở ra ta sẽ đồ diệt tử tôn của ngươi.
Các con đâu, thoả thích đồ sát cho ta."
Lúc này, trong cung điện trên bầu trời một luồng uy áp khủng kh·iếp hiện lên, một đồ án xích quỷ hiện lên trên bầu trời, cả vùng trời bị nhuộm đỏ.
Một vị trung niên thân mang đế bào bộ pháp vượt hư không đi ra, gương mặt cương nghị, trên tay cầm một chiếc đỉnh lư vờn quanh lấy Thần Nông chi khí trấn áp hư không.
Các vết nứt hư không xung quanh an tĩnh trở lại.
Vị trung niên nhân thân mặc đế bào lúc này mở miệng nói.
"Ma Vương, ngươi vẫn chưa từ bỏ dã tâm đối với nhân gian giới sao?"
Ma Vương nhìn sang hỏi hắn.
"Ngươi là ai, ta cảm giác thấy huyết mạch của hắn trên người ngươi. Thần Nông đỉnh cũng trong tay ngươi."
Vị trung niên thân mặc đế bào đáp lời.
"Bản đế là Kinh Dương Vương, cháu đời thứ tư của Thần Nông, Xích Quỷ Đại Đế.
Rút về đi Ma Vương.
Nhân Gian giới là của nhân gian sinh linh, Ma Giới mới là nơi của các ngươi."
"Bớt nói nhiều, bản vương sẽ diệt ngươi sau đó thống nhất toàn bộ Nhân Gian giới này.
Nói xong, Ma Vương nhấc tay lên một chiếc đế ấn hắc khí vờn quanh đánh xuống,
Hư không băng diệt, vạn dặm hư không sụp đổ, từng luồng hư không phong bạo càn quét chiến trường.
Lúc này, Kinh Dương Vương cũng nhấc lên Thần Nông đỉnh, Thần Nông chi khí vờn quanh mà lên cũng đánh xuống một kích.
Vô số luồng hư không phong bạo tiêu tán, khí lãng khếch tán xung quanh đi đến đâu hư không băng diệt đến đó.
Không gian sụp đổ thành từng cái hắc động to lớn.
Kinh Dương Vương lại giơ tay trái lên, một chiếc đế ấn hiện ra, xích quỷ chi khí vờn quanh mà ra, hét lớn.
"Sùng Lãm, dẫn binh tiêu diệt ma tộc."
Kinh Dương Vương vừa nói xong, bên phía nhân tộc một ngọn đại kỳ to lớn mang theo đồ án xích quỷ hiện lên, tiếng kèn lệnh vang vọng toàn bộ chiến trường.
Từng tôn từng tôn tướng quân mặc giáp hiện lên, theo phía sau là các quân sĩ bày thành các quân trận to lớn.
Dẫn đầu là một thanh niên tuổi trẻ, người khoác kim bào giáp trụ, trên tay vuốt rồng hiện lên, xung quanh từng luồng thần long chi khí xen lẫn xích quỷ chi khí hiện lên.
Tay hắn nâng lên cao, hô lớn.
"Nhân tộc tất thắng, tiến lên."
Hô xong hắn dẫn đầu mọi người xông vào quân ma tộc, q·uân đ·ội nhân tộc lập tức theo sau.
Hai quân gặp nhau, kiếm đao giáo mác xen lẫn.
Tay đứt chân cụt văng lên, huyết dịch chảy khắp chiến trường, tràng cảnh như địa ngục, chiến trường như chiếc cối xây thịt nghiền ép các bên.
Không biết bao lâu sau, Kinh Dương Vương và Ma Vương đánh nhau tới cuối.
Ma Vương bị Kinh Dương Vương dùng Thần Nông đỉnh và Xích Quỷ Đế Ấn phong ấn vào lại Ma giới, chiến trường bên dưới cũng đến hồi kết.
Ma tộc bị các chiến binh nhân tộc đồ sát sạch sẽ, chiến trường vô số xác c·hết, thây chất như núi, máu chảy hội tụ lại thành một dòng sông to lớn, mùi máu tanh tràn ngập không gian.
Hư không còn có những vết nứt to lớn.
Lúc này, Kinh Dương Vương lên tiếng.
"Chúng ta toàn thắng, nhưng mảnh thổ địa này đã hoàn toàn trở th·ành h·ung địa, cần phải phong ấn lại, tránh cho di hoạ đời sau."
Nói rồi Kinh Dương Vương dùng Xích Quỷ Đế Ấn luyện hoá chiến trường, phong ấn vào bên trong Đế ấn.
Phong ấn xong, ông quay sang nói với Sùng Lãm.
"Mở tiệc khao quân đi, sau đó cha có chuyện cần thông báo."
"Vâng thưa phụ thần."
Sùng Lãm cúi đầu hành lễ sau đó quay đi chuẩn bị.
"..."
Một lúc sau, tiệc mừng chiến thắng được mở ra, mọi người ăn uống thoả thích.
Cuối tiệc, Kinh Dương Vương gọi Sùng Lãm vào phòng.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai cha con, ông nói.
"Sau trận chiến đó, cha đã b·ị t·hương rất nặng, mạng sống không còn bao lâu. Cha sẽ truyền ngôi lại cho con, tự xưng Lạc Long Quân, hãy dẫn theo người di chuyển về phía Nam giáp với Hồ Tôn."
"Vâng thưa phụ thần. Con cũng sẽ tìm cách chữa trị cho người."
"Có lòng, con lui ra đi."
Sùng Lãm cuối đầu hành lễ, sau đó lui ra khỏi phòng, khép cửa lại.
Một hồi lâu sau, Kinh Dương Vương nhìn về phía hư không.
"Hậu nhân của ta, ngươi đã nhìn thấy chứ?"
Lúc này, Võ Hoàng giật mình, người này lại đang nhìn về phía hắn.
Hắn dường như không chắc chắn hỏi lại.
"Ngươi nói ta?"
"Đúng, hậu nhân của ta. Hãy nghe kỹ lời ta nói, ta không còn bao nhiêu sức mạnh nên không thể vượt qua thời không để trò chuyện quá lâu với ngươi được.
Hãy cố gắng tìm kiếm Xích Quỷ Đế Ấn, Ma giới sẽ lại giáng lâm đến Nhân Gian giới.
Trên người ngươi có được tổ huyết, hãy tận dụng nó cho tốt."
Nói đến đó, hình ảnh dần dần mờ đi trước mắt của Võ Hoàng.
--------------
P/s: Kinh Dương Vương, cháu đời 4 Thần Nông, tên huý Lộc Tục, sinh ngày 18 tháng 8 năm 2919 TCN, mất ngày 18 tháng 1 năm 2792 TCN, thọ 127 tuổi.
Thuỷ tổ người Bách Việt, người thành lập nhà nước sơ khai đầu tiên vào năm Nhâm Tuất 2879 TCN, quốc hiệu là Xích Quỷ.
Cha là Đế Minh.
Vợ là Thần Long (con gái Động Đình Quân).
Con trai là đức Lạc Long Quân (tên huý Sùng Lãm).
Lãnh thổ rộng lớn, phía bắc tới sông Dương Tử (cả vùng Hồ Động Đình) phía nam tới nước Hồ Tôn (Chiêm Thành) phía đông giáp Đông Hải (một phần của Thái Bình Dương) phía tây là Ba Thục (Tứ Xuyên, Trung Hoa ngày nay).
Về sau truyền ngôi cho con trai là đức Lạc Long Quân.
Lăng và đền thờ ở Bắc Ninh, được các triều đại phong kiến Việt Nam liệt vào miếu thờ cấp bậc Đế Vương, năm 2013, tỉnh Bắc Ninh công bố quy hoạch bảo tồn với mức đầu tư hơn 491 tỷ thời đó.
---------------
Các đạo hữu đọc trước khi hỏi tác là vì sao Thần Nông lại được đưa vào nhé, Kinh Dương Vương là ai các thứ.
Các đạo hữu muốn rõ hơn thì mời tìm các tài liệu liên quan có trong Đại Việt Sử Ký Toàn Thư và các văn kiện sử học có liên quan.
Vì tác viết truyện muốn lồng ghép một số lịch sử, truyền thuyết để các đạo hữu hiểu hơn về Việt Nam, tránh trường hợp cứ làm văn hoá trong các truyện Trung Quốc nào là Bàn Cổ, Nữ Oa, Tần Thuỷ Hoàng,... mà quên mất nước ta cũng có rất nhiều. Như thuỷ tổ Kinh Dương Vương, đức Lạc Long Quân, các Vua Hùng,...