Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 4880: Ai đang nói vậy?




"Ai đang nói vậy?"

Trong ánh mắt ngạc nhiên và nghi hoặc của Bất Hủ Lộng Nguyệt.

Bất Hủ Đế Kim hóa thành hình dáng sơ bộ của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, rất thô ráp, trông giống như một sản phẩm mới xong một nửa vậy!

Sau đó.

Diệp Bắc Minh lại cố gắng giao tiếp với Bất Hủ Đế Kim, nhưng bất kể dùng cách gì, Bất Hủ Đế Kim cứ như đã định hình hoàn toàn rồi vậy!

Không nhúc nhích tí nào!

"Chuyện gì thế này? Sao lại dừng lại rồi?"

Diệp Bắc Minh nghỉ hoặc.

Giọng Dao Trì vang lên: "Diệp Bắc Minh, thế là tốt lắm rồi!"

"Dù có là Đại Đế, cũng không thể rèn luôn ra một thanh binh khí Đại Đế, việc này cần trải qua vô số lần mài luyện!"

"Cậu mới làm lần đầu đã tạo ra kiếm phôi, thế là đã thành công bước đầu!"

Diệp Bắc Minh nhíu mày. Hơi thất vọng!

Mặc dù Bất Hủ Đế Kim đã có hình dáng của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, nhưng còn kém xa!

Giống như một bán thành phẩm! Chỉ với một ý nghĩ! Mảnh vỡ của kiếm GCàn Khôn Trấn Ngục đã xuất hiện trước mặt!

Diệp Bắc Minh cầm thanh kiếm gấy chỉ còn lại một phần ba, nghiêm giọng nói: "Kiếm hồn, ra đây!"

"Chủ nhân, anh tìm tôi à?" Nửa đoạn kiếm Càn Khôn Trấn Ngục rung lên.

Một bóng dáng mờ ảo bay ra từ trong kiếm, rồi hóa thành hình dáng một thiếu nữ mười hai mười ba tuổi!

Chính là kiếm hồn của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Sau khi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục gãy, kiếm hồn cũng bị thương, nhưng may mà chưa tan biến!

Diệp Bắc Minh nói: "Đây là cơ thể mới của cô, vào đi!" "Thật sao, chủ nhân?"

Thân là kiếm hồn, vừa nhìn một cái liền biết chất liệu của kiếm phôi này phi phàm!

"Đừng nói nhảm nữa, vào đi!" "Vâng!"

Kiếm hồn nhảy vào kiếm phôi, bỏ lại kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bị gãy, hào quang quanh kiếm ảm đam đi!

Diệp Bắc Minh thu lại mảnh kiếm gãy chỉ bằng một ý nghĩ.

"Chủ nhân, cơ thể này hợp với tôi quái"

"Hơn nữa, chủ nhân à, tôi có thể cảm nhận được cỗ cơ thể này cực kỳ cường đại, tựa như nó là một loại kim loại rất lợi hại!" Kiếm hồn kích động nói.

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Thanh kiếm này được rèn từ Bất Tử Đế Kim, tuy chỉ là một kiếm phôi, nhưng đời này tôi nhất định sẽ khiến nó thành hình

hoàn chỉnh!"

Dao Trì cười lạnh một tiếng: "Diệp Bắc Minh, không phải Bổn đế đả kích cậu đâu."

"Cậu có biết đúc một thanh binh khí Đại Đế, có nghĩa là gì không?"

Diệp Bắc Minh nghỉ hoặc: "Sao thế? Khó lắm à?”

"Ha hat"

Dao Trì tức quá bật cười: "Không khó, rất đơn giản!"

"Vậy thì tốt!"

Diệp Bắc Minh gật đầu.

"Gậu...

Dao Trì cảm giác trong lòng ngổn ngang, thầm phỉ nhổ: 'Chẳng lẽ tên này không nghe ra, Bổn Đế đang nói mát à? Thôi bỏ đi, cậu ta là một tên ngốc, ta nhịn!

Cùng lúc đó.

"Diệp công tử, anh đang nói chuyện với ai vậy? Nữ nhân nói chuyện với anh là ai? Vì sao cô ta lại tự xưng là Bổn Đế?"

"Bây giờ cô ta đang ở đâu? Đây là cấm địa của tộc Bất Hủ, tuyệt đối không cho phép người ngoài bước chân vào!" Bất Hủ Lộng Nguyệt cảnh giác

nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm.

Giọng nói của nữ nhân kia liên tục phát ra từ vị trí trái tim Diệp Bắc Minh!

Quá kỳ lạ!

Cô ta buộc phải chú ý!

"Muốn biết Bổn Đế là ai à?"

Bất Hủ Lộng Nguyệt hoảng hốt, đang định thi triển thực lực của Đại Đạo Chi Thượng tầng tám!

Bàn tay ngọc ngà truyền ra một giọng nói: "Phong!" Huyết quang lóe lên! Ngưng tụ thành một phù văn, rồi nhập vào cơ thể Bất Hủ Lộng Nguyệt!

Trong nháy mắt, toàn bộ sức mạnh trong cơ thể Bất Hủ Lộng Nguyệt biến mất sạch, giờ đây cô ta không khác gì một nữ tử bình thường!

"Cô đã làm gì tôi!"