Mọi người đến trước đế cung Hồng Hoang, đi qua cửa cung hùng vĩ, cảnh quan trước mắt sáng tỏ thông suốt!
Quảng trường trung tâm rộng lớn, một đài võ đạo lơ lửng giữa không trung!
Xung quanh quảng trường, chín trăm chín mươi chín ngọn núi Tọa Long bao quanhI!
Trên mỗi đỉnh núi, là một tòa cung điện cổ kính! "Chín trăm chín mươi chín ngọn núi rồng?" Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Không ngờ, những ngọn núi rồng này lại giống với di tích Côn Luân Thượng GCổiI
Nhưng nó hùng vĩ và hoành tráng hơn!
Chẳng lẽ di tích Côn Luân Thượng Cổ của Hoa tộc là mô phỏng theo cái này?
Càng đi vào trong Diệp Bắc Minh càng kinh ngạc: "Quảng trường này rất lợi hại, dường như mỗi một viên gạch đều có một cỗ ý vị trong đó!"
Tố Vấn hừ lạnh: "Đồ thiếu hiểu biết, đế cung Hồng Hoang là hành cung của Hồng Hoang đại đế!"
"Từng viên gạch, từng lát ngói, đều có đạo vận trên đó."
"Nếu anh mà lĩnh ngộ được thì đủ ăn cả đời! Nhưng anh lĩnh ngộ được chắc? Đồ nhà quê!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Anh còn chưa nói gì!
Côn Ngô Mật Phi đi đến trước mặt Tố Vấn, giơ tay tát một cái! Bốp!
Thanh âm trong trẻo!
'Tố Vấn ôm má, cực kỳ căm giận nhìn chằm chằm Côn Ngô Mật Phi: "Cô dám đánh tôi?"
Thạch Nghị và lão Ngô giật cả mình, họ không ngờ Côn Ngô Mật Phi lại bất ngờ đánh người!
Cô nàng này nóng nảy quát! "Người đàn ông của tôi là người mà cô có thể châm chọc sao?"
Côn Ngô Mật Phi cười lạnh cảnh cáo: "Nói cho cô biết, đây là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất, lần cuối cùng luôn!"
"Nếu cô còn dám châm chọc người đàn ông của tôi một câu nào nữa, tôi sẽ xé miệng cô ral"
"cô 'Tố Vấn ôm má. Dấu năm ngón tay đỏ bừng dễ dàng trông thấy!
Chưa bao giờ cô ta bị nhục nhã như này, cô ta chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào thôi!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chuyển chủ đề: "Không đùa nữa, cô nương Tố Vấn này không phải người hiền lành gì."
"Thoạt nhìn như một đóa bạch liên hoa, vô hại, cẩn thận cô ta lén lút đối phó cậu!"
"Yên tâm!" Diệp Bắc Minh gật đầu.
Một lúc sau, đoàn người đi đến trước một tòa đế cung Hồng Hoang!