Vẻ mặt càng khó coil
Cho họ một vạn cái gan, cũng không dám trái lời thần hậu!
Tiêu Trấn Quốc thấy cục diện đã ổn định, quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh: “Dạ Thần, đừng quậy nữa!”
“Chuyện này kết thúc tại đây, tha cho ba người họ đi!” Diệp Bắc Minh cười: “Được, vậy thì tha cho họ!”
Ba người Ngô Nguyên, Giang Thiên Minh, Hà Thành Xuyên vui mừng, đồng thời trên mặt hiện lên sát ý hung dữ băng lạnh!
Họ thề rằng, nhất định phải điên cuồng báo thù Dạ Thần! Lúc trong đầu nảy ra suy nghĩ này!
Diệp Bắc Minh đồn lực vào cổ tay kéo thật mạnh, xiềng xích lập tức chém đứt đầu của ba người!
Bốp! Đầu người rơi xuống đất!
Chó địa ngục trực tiếp xông lên, ngoặm từng cái nuốt chửng cái đầu của ba người!
“Suýt!”
Hàng triệu võ giả xung quanh đều hít khí lạnh, sợ đến tê dại da đầu, toàn thân run rẩy!
Tiêu Trấn Quốc ngẩn người, con ngươi cũng sắp lồi ra: “Cậu Diệp Bắc Minh cười: “Xin lỗi, tay trơn quá”.
“Chó địa ngục, mày cũng thật là, làm sao có thể ăn đầu của ba người chứ? Dù thế nào cũng phải giữ toàn thây cho ba vị công tử chứ!”
“Gâu...
Chó địa ngục ấm ức sủa một tiếng!
Hàng triệu võ giả vây xem đều trố mắt!
Người nào cũng giật khóe miệng?
Anh tay trơn?
Mẹ kiếp, mày cố ý thì đúng hơn!
“AI”
Ba người Ngô Thao, tông chủ Võ Cực Tông, lão Hà đều tức đến phát điên! Diệp Bắc Minh cười: “Làm sao? Không phục hả? Nhịn đi!”
Quay người bỏ đi.
“Dạ Thần, mày... phụt..”, lão Hà tức đến phun ra một ngụm máu, ngất xỉu tại chỗ.
Ở sâu trong đại điện hậu cung đế đô. Tiêu Trấn Quốc báo cáo lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra một lượt! Cả đại điện tĩnh lặng như cái chết!
“Một lát sau, sau tấm rèm lụa vang lên một giọng nói không thể tưởng tượng: “Dạ Thần làm vậy thật sao?”
“Đúng thế!”
Tiêu Trấn Quốc gật đầu khẳng định: “Kẻ này sát phạt quyết đoán, khiến người †a sợ hãi!”
Cô gái và Nghe Hoàng đi theo bên cạnh Thần Hậu cùng tỏ vẻ mặt không dám tim
“Được rồi, bản cung biết rồi, thái sư, ông lui xuống đi”.
“Vâng!”
“Hỗn xược!”
Phía sau tấm rèm vang lên một giọng tức giận: “Tiêu Trấn Quốc, ông muốn làm phản hả?”
“Không dám!” Tiêu Trấn Quốc lập tức toát mồ hôi, nhệch nhác rời đi.
Đợi khi Tiêu Trấn Quốc rời khỏi, khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh lùng không dễ phát giác.