Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3870: Khoan đã!




“Vừa lên là bùng nổ xôn xao! Cho dù y thuật của Diệp Bắc Minh có nghịch thiên đi nữa, cũng không thể nào chữa được cho người thiên mạch!”

Mọi người kích động bàn tán. Ngư Thất Tình nhìn mà trố mắt, nhìn thế nào cũng là tình huống chết chắc!” Lão tổ nhà họ Ngư lắc đầu: “Số mệnh của kẻ này đã tận rồi!”

Thấy Diệp Bắc Minh không nói gì, Kim Qua cười quái dị một tiếng: “Diệp tông chủ, là cậu tự vẫn, hay là lão phu giúp cậu đây?”

Lục Tuyết Kỳ dựng đứng lông mày: “Người thiên mạch không thể tính được, rõ ràng là ông giở trò!”

Kim Qua cười: “Ai nói người thiên mạch không thể tính? Trong tay lão phu có sách cổ đã ghi lại, lão tổ nhà họ Vạn năm đó chính là một người thiên mạch!”

“Đúng thế!"

Một ông lão nhà họ Vạn lên tiếng: “Lão tổ đời thứ nhất của nhà họ Vạn, đúng là người thiên mạch!”

“Sau này, lão tổ được cao nhân cứu chữa, phá vỡ thiên mạch trở thành võ giải”

Ánh mắt Kim Qua sắc bén: “Nghe thấy rồi chứ? Người thiên mạch không phải không thể chữa, mà là y thuật của Diệp Bắc Minh không được!”

“Tôi thấy tấm biển thiên hạ đệ nhất y này nên dỡ xuống đi thôi!”

Nói xong, Kim Qua móc năm ngón tay, tóm về phía tấm biển thiên hạ đệ nhất yl

“Khoan đã!”

Kim Qua dừng lại, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu nhóc, cậu còn muốn giãy dụa sao?”

Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: “Ai nói người thiên mạch không thể cứu?” Anh bước ra một bước, giống như thiên y hạ phàm!

Trực tiếp xuất hiện trước người thiếu niên thiên mạch đó!

Giáng một chưởng xuống!

Xoẹt!

Chiếc áo của người thiếu niên rách tung, lộ ra lồng ngực trắng nõn!

Diệp Bắc Minh lật cổ tay, cắm mười ba cây kim châm vào cơ thể của thiếu niên!

Một cảnh không thể tưởng tượng diễn ra, cơ thể máu thịt của thiếu niên lại trở nên trong suốt!

“Thế thì đã làm sao? Người thiên mạch không thể chữa, đây là sự thực mà mọi người đều công nhận! Tuy tổ tiên đời thứ nhất nhà họ Vạn là võ giả thiên mạch, nhưng đó chắc chắn là có cơ duyên nào đói”

“Đến cuối cùng, Diệp Bắc Minh vẫn khó thoát khỏi cái chết!”

Đám đông bàn tán.

Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh điểm ra một cái!