Diệp Bắc Minh hài lòng ngật đầu: “Cô tên là gì? Cũng không thể sau này tôi cũng gọi cô là số mười bảy cứ?”
“Tên...” Số mười bảy ngẩn người tại chỗ, dường như đang suy nghĩ.
Một lát sau, cô ta ngây ngốc lắc đầu: “Từ nhỏ tôi đã không có tên, tôi là trẻ mồ côi lớn lên trong ổ ăn xin...”
“Bắt đầu từ lúc tôi nhớ chuyện, trên người chỉ có thứ này”.
Nói xong, một cổ tay trắng như tuyết thò ra dưới áo choàng.
Năm ngón tay cầm một miếng ngọc cổ màu đen!
Bên trên khắc phù văn cổ xưa, Diệp Bắc Minh nhận lấy xem một cái!
Ngọc cổ màu đen ngoại chút băng lạnh, cũng không phát hiện ra có chỗ nào đặc biệt!
“Ừm?”
Bỗng nhiên, trong đầu vang lên giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Phù văn này là...”
Diệp Bắc Minh kích động trong lòng: “Sao thế, tiểu tháp, ông biết nó ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đây là văn tự của thế giới Bản Nguyên, nếu dịch phù văn đó thành chữ mà cậu biết!”
“Có lẽ là chữ Tiêu!” “Tiêu?” Diệp Bắc Minh buột miệng nói ra.
Số mười bảy lập tức vui mừng: “Chủ nhân, anh biết chữ này?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đây là chữ Tiêu, tôi nghĩ có lẽ liên quan đến thân thế của côi”
“Thật không?”, số mười bảy kích động.
Trong đôi mắt vốn lạnh lùng, tràn đầy sát ý vô tận, bỗng long lanh nước mắt: “Chủ nhân, xin anh nói với tôi lai lịch của miếng ngọc cổ này được không?”
Phập! Phập! Phập! Dập đầu đến chảy máu!
Nước mắt bất giác trào ra!
Cô ta còn nghĩ cả đời mình sẽ như này, mãi mãi là sát thủ không có tình cảm! Không ngờ mình còn có thể tìm được bố mẹ?
Lúc này, số mười bảy hoàn toàn thả lỏng!
Vừa nấy thần phục là vì bị Diệp Bắc Minh bắt ép, lần này hoàn toàn công nhận Diệp Bắc Minh từ tận đáy lòng!