“Vậy sao?”
Diệp Bắc Minh cười chế nhạo: “Cấp trên của cô vừa nấy muốn bán đứng cô, tự bỏ chạy một mình?”
“Tín ngưỡng của các cô rẻ mạt thế sao?” “Anh...”
Sắc mặt của số mười bảy hơi dao động: “Thượng quan là vì bảo vệ bí mật của Thiên Sát Môn?”
Diệp Bắc Minh lộ ra vẻ mặt rất hiểu: “Vậy sao? Hắn vì muốn sống, hình như đã chuẩn bị bán đứng cả Thiên Sát Môn!”
“Chỉ tiếc là, có người đã cấy cấm chế trong thần hồn của hắn!” “Hừ!”
Số mười bảy hừ lạnh lùng một tiếng, trên khuôn mặt nhuốm máu mang theo vẻ kiên cường: “Bất kể nói thế nào, lòng tàn sát của tôi cũng sẽ không dao động!”
Cô ta còn bổ sung một câu: “Tôi không sợ chết!”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười vô hại: “Cô là sát thủ, chẳng lẽ không biết có thứ còn đáng sợ hơn cái chết sao?”
Không biết tại sao.
Số mười bảy bất giác run lên!
Trong ánh mắt kinh sợ của cô ta, Diệp Bắc Minh lấy ra mười ba cây kim châm! Tùy ý cắm vào trong cơ thể của cô ta!
Một giây ngắn ngủi, số mười bảy phát ra tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi!
Cơ thể giống như bị người ta xé rách, hạng triệu con kiến cùng cắn xé máu thịt của cô ta!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn thêm cô ta một cái, mặc kệ cô ta kêu la, quay người định bỏ đi!
1,2,3... “Cầu xin anh, giết tôi đi...”
Số người bảy lên tiếng, trong miệng đầm đìa máu tươi!
Thậm chí bò đến dưới chân Diệp Bắc Minh, điên cuồng dập đầu cầu xin! Diệp Bắc Minh cười, năm ngón tay nắm trên không trung!
Số mười bảy phát ra một tiếng thét: “Đừng...”
Tuyến phòng ngự tâm lý hoàn toàn suy sụp!
Diệp Bắc Minh biết lúc này đã khá đủ rồi: “Trả lời tôi, Thiên Sát Môn là thế lực thế nào?”
Thiên Sát Môn nói ra: “Thiên Sát Môn là một tổ chức sát thủ cực kỳ khủng bố, được gọi là ngoài trời đất thì đều có thể giết tất cả!”, “Chúng tôi có tổng cộng một trăm linh tám phân đà, mà phân đà của chúng tôi vừa hay là phân đà thứ một trăm linh tám!”