Cả hiện trường tĩnh lặng!
“Mày nói cái gì?”
Mấy thanh niên đi đến cùng Lâm Trần tỏ vẻ mặt không dám tin!
Tên nhóc này điên rồi sao? Một cảnh giới Hư Thần nhỏ bé lại dám đối đầu với cảnh giới Thần Tôn?
“Cảnh giới Hư Thần, cảnh giới Đế, cảnh giới Đế Tôn, cảnh giới Chân Thần, cảnh giới Thiên Thần, thần tôn...”
“Sáu cảnh giới lớn, cách đến sáu cảnh giới lớn, tên nhóc này lấy dũng khí ở đâu ra?
Mấy người trợn mắt há hốc miệng. “Hả? Cô gái áo tím vốn chỉ muốn dùng Diệp Bắc Minh làm bia đỡ đạn.
Không ngờ Diệp Bắc Minh lại cứng rắn như vậy, không khỏi khiến cô ta nhìn bằng ánh mắt khác!
“Ha ha ha! Lâm Trần lại cười: “Rất tốt, nhớ kỹ lời hôm nay của anh!”
Quay người, trực tiếp bỏ đi. Mấy thanh niên đồng cảm lướt nhìn Diệp Bắc Minh một cái, lộ ra nụ cười vui vẻ trên nỗi khổ của người khác, rời đi.
Lúc này cô gái áo tím mới buông tay Diệp Bắc Minh ra: “Tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Sở Dĩnh Nhi, là công chúa của Thần Quốc Hư Không!”
“Vừa nãy cảm ơn anh Diệp giúp đỡ, khiến anh chuốc rắc rối rồi!”
“Nhưng không sao, tôi sẽ cho người đưa anh rời khỏi đây ngay lập tức!”
Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: “Tôi đến đây, vừa hay có chuyện muốn xin công chúa!” Sở Dĩnh Nhi gật đầu: “Mời anh Diệp nói”.
“Có điều, trận pháp chỉ có thể duy trì ba ngày, trong vòng ba ngày, anh Diệp phải quay lại!”
“Nếu không, trận pháp sẽ biến mất, anh Diệp muốn quay lại thì chỉ có thể tự phá mở bức vách không gian rồi!”
“Ba ngày là đủ rồi”, Diệp Bắc Minh gật đầu.
Sở Dĩnh Nhi lấy ra một tấm thẻ bài ngọc, lập tức truyền âm.