Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3842: Cậu nhóc




“Tòa ở giữa tên là thành Võ, là nơi dành cho võ giả!”

“Tòa thanh trên cao nhất là Hoàng Thành, hoàng cung của Thần Quốc Hư Không được xây dựng trên cao nhất!”

Vì Vương Yên Nhi có tín vật, cho nên hai người trực tiếp đến trong Hoàng Thành cao nhất!

Diệp Bắc Minh kinh ngạc phát hiện, cả tòa Hoàng Thành lại lơ lửng trên không trung cao vạn mét nhờ vào một trận pháp khổng lồ!

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Sức mạnh của trận pháp dồi dào bất tận, cho nên tòa thành này có thể lơ lửng trong không trung!”

“Cậu nhóc, dưới ba tòa thành này chắc chắn có một long mạch vô cùng cường mạnh!”

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng. Lúc này.

Vương Yên Nhi dẫn Diệp Bắc Minh đến trước cổng hoàng cung, vô số võ giả nườm nượp tiến vào hoàng cung!

Vương Yên Nhi ngẩn người: “Sao hôm nay lại náo nhiệt như vậy?”

Hộ vệ ở cổng hoàng cung rõ ràng nhận ra Vương Yên Nhị, lập tức cung kính trả lời: “Thì ra là cô Yên Nhi đến! Cô quên rồi à? Ba ngày sau là sinh nhật của công chúa chúng tôi!”

“A!”

Vương Yên Nhi vỗ trán: “Dạo này bận quá, quên mất cả việc này!”

“Sắp sinh nhật Dĩnh Nhi, vừa hay cậu Diệp có chuyện cần đến Thần Quốc Hư Không một chuyến!”

“Nếu không Dĩnh Nhi sẽ trách tôi chết mất!”

Chỉ vào Diệp Bắc Minh bên cạnh: “Đây là bạn của tôi, đi cùng tôi đến, có cần kiểm tra không?”

“Công chúa đã hạ lệnh, chỉ cần cô đến đi cùng ai cũng không cần kiểm tra, mời cô Yên Nhil”

Hộ vệ cung kính nhường lối. Sau khi tiến vào hoàng cung, các khách khứa khác đều xếp hàng kiểm tra! Duy chỉ có Vương Yên Nhi trực tiếp đi qua.

Thậm chí, một vài cung nữ và hộ vệ nhìn thấy Vương Yên Nhi, đều tiến lên hành lễ.

Diệp Bắc Minh đi theo phía sau Vương Yên Nhi, đương nhiên không cần kiểm tra.

Chỉ là tiếu tháp nhắc nhở: “Cậu nhóc, hoàng cung này ngọa hổ tàng long!”

“Theo như bản tháp thăm dò, ít nhất có mười thần hoàng trở lên tọa trấn!” “Nhiều thế ư?” Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.

Hai người đi thẳng một mạch trưc tiếp vào hoang cung, đến trước một cung điện vô cùng xa hoal

Một cô gái áo tím đang nhàm chán ngồi trên xích đu, chiếc váy dài đung đưa bay trong không trung!

“Dĩnh Nhi!”

Vương Yên Nhi gọi một tiếng.

“AI Con bé chết tiệt, cô đến rồi, sau sinh nhật lần trước của bản công chúa, cô nói sẽ mau chóng đến thăm tôi!”, lúc cô gái áo tím nhìn thấy Vương Yên Nhi, đôi mắt nhàm chán liên sáng lên.

Cô ta lao đến nhanh như thỏ, ôm lấy vòng eo của Vương Yên NhiI

Còn hôn mạnh lên má cô ta một cái!

“Một năm rồi cô mới đến! Cô có biết hoàng cung này chán lắm không?”

“Đám thị vệ cung nữ này chán chết được, tôi muốn đấu võ với họ, họ lại không dám ra tay với tôi!”

“Tôi muốn chơi trò khác, cũng không ai dám thắng tôi!”

“Vẫn là con bé nhà cô hợp khẩu vị của tôi, nào, tối nay chúng ta đại chiến ba trăm hiệp, không say không về!”

Cô gái áo tím trông vô cùng phóng khoáng. Tóm lấy cổ tay của Vương Yên Nhị, đi vào sâu trong cung điện!

Vương Yên Nhi vội nhắc nhở một câu: “Dĩnh Nhi, đừng làm bừa, tôi tìm cô có chuyện nghiêm túc!”

“Sao thế?”

Cô gái áo tím ngẩn người.

Vương Yên Nhi chỉ vào phía không xa: “Đây là cậu Diệp Phong!” “Ừm?”

Ánh mắt cô gái áo tím sáng lên: “Cô lại dẫn đàn ông đến gặp tôi? Chẳng lẽ là người cô thích?”

“Cô được đấy, đã nói là giúp nhau giải quyết, cô lại lén tìm đàn ông!” “Nói mau, hai người đến mức nào rồi? Để tôi xem cô đã trao thân ra chưa?” Thò ra bàn tay ngọc thon dài tóm về phía tà váy của Vương Yên Nhil

Liền sau đó.

Cô gái áo tím cười ha ha: “Vẫn còn, hai người chưa đến mức đó hả?” Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Vãi!


Nhìn sang Diệp Bắc Minh, vội giải thích: “Cậu Diệp, cô ấy là như vậy, trong cung quá nhiều quy tắc, nên hơi tùy tiện!”

“Còn nữa... chúng tôi... chúng tôi không phải quan hệ như anh nghĩ...”

Diệp Bắc Minh vội gật đầu: “Không sao... thế giới của chúng tôi, cũng có người như vậy...”

“Khụ khụ, thực ra rất bình thường, mỗi người đều có quyền chọn người yêu!”