“Cô lại còn dám phản bội Lục Đạo Thần Tông? Lập tức quỳ xuống cho tôi!”
“Tự phế cảnh giới, dập đầu một vạ cái về hướng liệt tổ liệt tông thần cung Lục Đạo!”
“Cho đến khi liệt tổ liệt tông của thần cung Lục Đạo hiển linh, tha thứ cho phản đồ nhà cô mới thôi!”
“Nếu không, cô quỳ ở đây đến chết cho tôi!”
Nhìn thấy người phụ nữ, đôi mắt Chu Nhược Giai đỏ bừng, cúi đầu: “Sư phụ, xin lỗi!"
“Còn không quỳ xuống!” Người phụ nữ thét dài một tiếng, gióng như đánh đòn cảnh cáo! Cơ thể Chu Nhược Giai run lên, sắp quỳ xuống!
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Bắt người phụ nữ của tôi quỳ? Bà cũng xứng hải”
Một bóng người xông ra, đứng bên cạnh ôm lấy Chu Nhược Giail
Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh xuất hiện, Chu Nhược Giai dường như đã có chỗ dựa.
Ý định quỳ xuống liền biến mất. “Diệp Bắc Minhl”
Người phụ nữ trung niên sầm đôi mắt: “Vương Bình Gô tôi dạy bảo đệ tử, liên quan gì đến cậu?”
“Chu Nhược Giai, cô còn ngây ra đó làm gì? Còn không quỳ xuống!”
Diệp Bắc Minh cười, bảo vệ Chu Nhược Giai phía sau: “Tôi là chủ của Thái Dương Tông, Chu Nhược Giai là vợ của tôi!”
“Cũng là phu nhân tông chủ của Thái Dương Tông, bảo phủ nhân tông chủ của Thái Dương Tông quỳ ư?”
“Bà thật to gan, tôi thấy bà nên quỳ trước đi!” Dứt lời, Diệp Bắc Minh lại trước tiếp bước ra một bước.
Khoảnh khắc rời khỏi trận pháp hộ sơn của Thái Dương Tông, rất nhiều thần niệm khóa chặt anh!
Một chưởng này giống như thái sơn đè xuống, đập mạnh lên bả vai Vương Bình Cô!
“Phụt..”
Vương Bình Cô phun ra ngụm máu tươi, cơ thể không chịu kiểm soát quỳ xuống dưới đất!
“Súc sinh, cậu dám đối xử với tôi như vậy?”