“Ông cũng xứng!”
“Ông nói cái gì?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người, chủ U Minh lại biết tin tức của bố mẹ mình?
Từ sau khi bố mẹ chủ động rời đi, anh cũng không nghe đến tin tức của hai người!
“Nói! Rốt cuộc là thế nào?”
Chủ U Minh giải thích: “Cậu muốn tôi nói chuyện nào?”
Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Nói thần hồn của con gái tôi trước đi!”
Chủ U Minh vội gật đầu: “Thần hồn của con gái cậu đang ngủ say ở sâu trong thức hải, lúc tôi tiến vào cơ thể của cô bé, đúng là muốn nuốt chửng thần hồn của cô bét”
“Nhưng thần hồn của cô bé quá cường mạnh, tôi không thể nuốt chửng nổi!”
“Ngược lại tôi còn suýt bị thần hồn của cô bé nuốt chửng, nếu không phải lúc cuối cùng thần hồn của con gái cậu bỗng rơi vào giấc ngủ say, có lẽ tôi thực sự thua rồi!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Không thể nào, con gái tôi mới một tuổi, thần hồn làm sao có thể cường mạnh hơn ông?”
Chủ U Minh trầm mặc, nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Nếu trong cơ thể của con gái cậu là thần hồn luân hồi thì sao?”
“Ông nói cái gì?” Diệp Bắc Minh ngẩn người. Chín vị sư tỷ và Đông Phương Xá Nguyệt cũng quay sang nhìn nhau!
Sắc mặt Diệp Bắc Minh biến ảo bất định: “Tiểu tháp, còn gái tôi là người luân hồi ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một lát, lát sau mới nhả ra một câu: “Cậu nhóc, trên người con gái cậu đúng là có một tầng khí tức thần bít”
Trước đây bản tháp vẫn luôn không nhắc đến chuyện này, bản tháp thực sự không nhìn thấu được cô bé!”
Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngẩn người.
Hít sâu một hơi mới chấp nhận sự thực này!
Cho dù con gái thực sự là người luân hồi, thì cũng là con gái của mình!
Chắc chắn một điều này là đủ!