Hai ông lão quay sang nhìn nhau, đi theo Vương Yên Nhi.
'Thần cung Lục Đạo, trong một sơn cốc tĩnh mịch vang lên tiếng kêu thảm đau khổ: “Không! Chồng tôi chưa chết, anh ấy không thể chết được!”
“Là giả, các người lừa tôi đúng không? Chắc chắn là giả!” Chu Nhược Giai cuộn tròn trong góc, hai tay ôm đầu gối. Không thể chấp nhận sự thực này!
“Tại sao? Tại sao! Anh bảo em đến thần cung Lục Đạo luyện võ chăm chỉ, bảo em đợi anh!”
“Em không tin, anh không chết, em phải đi tìm anh!” “Nhược Giail”
Giọng nói uy nghiêm vang lên, một thiếu phụ mặc cung trang chặn trước người Chu Nhược Giail
Một luồng sức mạnh vô hình trói buộc cô, khiến cô không thể dịch chuyển!
“Sư phụ, ta họ chồng của con đã chết, là giả đúng không?”, Chu Nhược Giai mở to con mắt.
Thiếu phụ mặc cung trang sắc mặt lạnh nhạt: “Nếu chồng của con tên là Diệp Bắc Minh, còn là tông chủ Thái Dương Tông!”
“Hơn nữa cậu ta vừa từ Huyền Giới vào thần giới không lâu, còn dung hợp một trăm bốn mươi tám chiếc xương Chí Tôn!”
“Mà lúc chồng của con ra tay có dị tượng huyết long, còn mang đi một thanh thần kiếm thượng cổ từ nhà họ Ngư, thì không nhầm đâu!”
“Người tên Diệp Bắc Minh đó đã chết rồi
“Bá Đạo Thần Hoàng và Quốc Sư Đại Ngụy đích thân giải thích, chắc không giả đâu!”
Mỗi một câu nói giống như một đòn giáng mạnh!
Đập mạnh lên trái tim của Chu Nhược Giail
“Không! Là giả, chắc chắn là giả!”
Cung kính lên tiếng: “Sư phụ! Dù sao chồng vừa chết, Nhược Giai sư muội khó ma chấp nhận, cũng là điều bình thường!”
“Nhược Giai sư muội, nếu muội không chê, huynh tình nguyện kết bạn đồng hành võ đạo với muội!”
“Sau này, huynh chính là chồng của muội!” “Đi đi, huynh đi đi!”, Chu Nhược Giai không ngừng lắc đầu.
Vương Thiên Thần lại tỏ vẻ nghiêm túc: “Nhược Giai sư muội, tuy chúng ta tiếp xúc với nhau chưa lâu”.