Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 3798




“Đúng thế!”

Hiên Viên Hoàng Đế nói một cách chắc chắn: “Chính là một trăm bốn mươi tám vị đại năng thượng cổ, hơn nữa năm đó tôi từng lên đến đỉnh của Lưỡng Giới Sơn!”

“Ở lối vào đỉnh núi có một Lôi Trì!”

“Trong Lôi Trì có lượng lớn dịch lôi kiếp, cậu nhóc, nếu tôi đoán không nhầm, tuy cậu đã dung hợp xương Chí Tôn, nhưng không thể phát huy hết sức mạnh của xương Chí Tôn phải không?”

Diệp Bắc Minh càng kinh ngạc hơn: “Tiền bối, sao ông biết?”

Hiên Viên Hoàng Đế lên tiếng: “Nói thừa ít thôi, dịch lôi kiếp có thể giúp cậu hoàn toàn dung hợp xương Chí Tôn!”

“Đừng lãng phí thời gian nữa, mau đi lên đi!”

Diệp Bắc Minh hoàn toàn kích động!

“Được!”

Thần niệm của anh ra khỏi nghĩa địa Hỗn Độn, điên cuồng vượt qua hết trận pháp này đến trận pháp khác, đi về phía đỉnh núi của Lưỡng Giới Sơn.

“Sao tốc độ của tên nhóc này càng lúc càng nhanh thế?”

“Chuyện gì vậy? Làm sao hăn có thể tránh được tất cả trận pháp một cách hoàn hảo? Ai nói với tôi rốt cuộc là thế nào không?”

Đám người đi theo phía sau phát hiện, lại bị Diệp Bắc Minh bỏ lại càng lúc càng xal

Diệp Bắc Minh thứ nhất! Hạ Nhược Tuyết thứ hai! Hầu Tử thứ bai

Thạch Trung Hổ thứ tư!

Lãnh Thanh Thu đi theo thứ năm càng lúc càng chấn kinh: 'Rốt cuộc anh ta là người hay quỷ? Tuy mình là yêu tộc, sao anh ta còn giống yêu nghiệt hơn cả mình!”

“Thạch tiền bối, chủ nhân nhà ông rốt cuộc có lai lịch thế nào?”

Lãnh Thanh Thu cũng không nhịn được hỏi.

Thạch Trung Hổ lắc đầu, cười khổ một tiếng: “Cô Lãnh, tôi quen chủ nhân nhà tôi chỉ sớm hơn cô một hai ngày!”

“Cho nên, tôi cũng không hiểu lắm!”

“Cái gì?”

Lãnh Thanh Thu thộn mặt: “Ông quen anh ta chỉ mấy ngày, đường đường cảnh giới thần tôn đỉnh phong lại nhận anh ta làm chủ nhân?”

“Lý do là gì?

Thạch Trung Hổ dừng lại, chỉ vào trận pháp dưới chân: “Dựa vào thủ đoạn của chủ nhân, lý do này đủ chưa?”

“Nơi này chính là đỉnh của Lưỡng Giới Sơn sao? Trong có vẻ chẳng có gì khác biệt!”

Lãnh Thanh Thu nhìn xung quanh.

Họ đứng trên một đài cao không lồ, xung quanh đầy tuyết dày đặc!

Hạ Nhược Tuyết cau mày: “Thật kỳ lạ!”