“Lực sinh mệnh kiên cường, chính là biểu hiện của thể chất nghịch thiên!”
Một ông lão một mắt khác vui mừng nói: “Mau để nó ký khế ước máu với nhà họ Đoạn chúng ta đi!”
“Chỉ cần để nó trở thành huyết nô của nhà họ Đoạn, máu của nó, chúng ta lấy không hết, dùng không cạn!”
“Nó sống một ngày, nhà họ Đoạn chúng ta sẽ được cung cấp máu quý liên tục không ngừng!”
“Sau này luyện máu quý của nó, còn có thể cải thiện thiên phú của con cháu nhà họ Đoạn chúng tal”
“Thậm chí, cho nó kết hợp với con cháu nhà họ Đoạn..." Ông lão một mắt nói xong, càng lúc càng hưng phấn!
“Vậy còn đợi gì nữa? Mau cho nó ký khế ước máu linh hồn đi!"
Mấy người thúc giục. “Được!”
Ông lão mặt rõ gật đầu, bước một bước đến trước Diệp Nặc: “Nhóc con, cháu muốn cứu mẹ cháu không?”
Diệp Nặc khó khăn mở đôi mắt, trong con người đều là nỗi sợ: “Là các người đã hại mẹ tôi, mẹ tôi chết rồi...hu hu hul”
“Nhóc con, mẹ cháu vẫn sống lành lặn đấy!”
Ông lão mặt rỗ nở nụ cười hiền từ: “Chúng ta đã cứu mẹ của cháu, nhưng nếu cháu muốn gặp mẹ thì nhất định phải làm theo lời của chúng tai”
Cháu có nghe lời không?”
Diệp Nặc liên tục gật đầu: “Nghe lời, Nặc Nhi nghe lời nhất”.
“Được”.
Ông lão mặt rõ cười nhẹ một tiếng: “Chỉ cần cháu đồng ý ký khế ước máu linh hồn với nhà họ Đoạn!”
“Chúng ta sẽ cho cháu gặp mẹ, hơn nữa cháu sẽ có đồ ngon ăn không hết”.
“Thật không? Được, Nắc Nhi muốn gặp mẹ”, Diệp Nặc ngoan ngoãn đến khiến người ta thương xót.
Cô bé mở to đôi mắt: “Mẹ, sau này không cần chịu đói nữa, mẹ vì Năc Nhi mà nhường hết cho Nặc Nhi rồi”.
“Ông à, cảm ơn ông!”
Ông lão mặt rõ gật đầu: “Bé ngoan, bây giờ làm theo lời ông nói”.
“Vâng vâng, được”. Diệp Nặc ngoan ngoãn gật đầu.
Ông lão mặt rỗ căn đầu lưỡi, vẽ ra một lá bùa màu máu trong hư không!
Cuối cùng điểm chỉ ngón tay, khế ước máu hình thành!”
Ông lão mặt rõ cau mày: “Chuyện gì vậy? Sao không có máu?”
“Ôi trời!"
Đoạn Bắc Minh võ đầu: “Tôi quên mất, tôi đã rút cạn máu của con bé này rồi!"
“Vậy phải làm thế nào?”, ông lão một mắt cau mày.