Diệp Bắc Minh gật đầu.
Bàn tay ép xuống dưới, hai người Trương Vân Phi và Từ Ngạo lập tức hóa thành sương máu!
Liền sau đó.
Chuyển ánh mắt, lên sang Trần Vạn Lê: “Quả nhiên là mày?”
Trần Vạn Lê sợ đến run lập cập, không nhịn được lùi lại mấy bước!
Rồi nghĩ lại, mẹ kiếp, mình là thần sử mà!
Hai vị trưởng lão của Vạn Thần Tông có ở đây, hắn sợ cái gì. Liền ưỡn ngực quát nói: “Diệp Bắc Minh, chỉ dựa vào lời
của hai người chết này, cũng có thể coi là chứng cứ hả?”
“Không băng không chứng mày đừng đổ oan cho người tốt!”
Diệp Bắc Minh cười: “Vậy sao?”
Bước ra một bước, trực tiếp xuất hiện trước người Trần Vạn Lêt
Tay trái chí tôn bóp về phía cổ họng của hắn!
Trần Vạn Lê ra tay chống cự, lúc hai cánh tiếp xúc với tay trái chí tôn liền hóa thành sương máu, cổ họng bị Diệp Bắc Minh bóp chặt!
Hai chân rời khỏi mặt đất!
Cảm giác khó thở truyền đến!
Trần Vạn Lê đỏ rực con mắt gầm lên: “Hai vị trưởng lão cứu tôi... Ông lão khô gày quát lên: “Diệp Bắc Minh, cậu thật to gan, dám ra tay với đệ tử của cung Vạn Thần tôi?”
Lục Duệ âm lạnh nhìn chăm chằm Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, mày không sợ chết thật hả?”
“Câm miệng!”
Diệp Bắc Minh quay đầu, lạnh lùng nhìn hai người một cái: “Còn dám nhiều lời một câu, tôi giết cả hai người!”
“Vãit" Đám người Vương Tư Đạo, Vương Yên Nhi, Vương Nguyên, Ngư Thất Tình, Ngư Chính Dương và cả các thần sử khác của thàn giới.
Toàn bộ trưởng lão của các tông môn khác cũng không nhịn được mắng một câu!
Tên nhóc này quá to gan rồi! Lại dám uy hiếp hai vị trưởng lão của Vạn Thần Tông? “Cậu!”
Ông lão khô gày tức đến bờ vai run lên, đúng là sỉ nhục trần trụi!
Lục Duệ bước ra một bước, định ra tay với Diệp Bắc Minh.
“Khoan đã!”
Ông lão khô gày tóm Lục Duệ lại.
Lục Duệ quay đầu, ông lão khô gày nhìn trong đôi mắt của ông ta đầy tia máu tanh đỏ: “Lâm trưởng lão, chúng ta có
“Việc này...”
Lục Duệ lạnh run trong lòng.
Giống như bị dội một chậu nước lạnh!
Cơn lửa giận lập tức bị dập tắt.