Bên trong lồng giam.
Ba người Chu Nhược Giai, Long Khuynh Vũ, Mặc Đình Đình nghiến chặt răng, run rẩy lui vào trong góc!
"Cho dù chết cũng không thể..."
Chu Nhược Giai đã quyết định, một khi có đàn ông bước vào lồng giam thì cô sẽ lập tức tự sát.
"Tôi muốn người này!"
"Người này của tôi!"
"Hahaha, tôi muốn tất cả..."
Mười mấy người tu võ lao đến, đã không kiềm chế được tâm trạng kích động của mình!
Từ Ngạo quay đầu nhìn về phía sơn động: "Thăng nhóc này quả thực có thể nhãn nhịn, thậm chí cũng không đi ra ngoài?"
Trương Vân Phi cười nhạt: "Xem ra anh ta đã chuẩn bị từ bỏ những người phụ nữ của mình!"
Đột nhiên.
Ầm!
Một tiếng động lớn chấn động trời đất truyền tới, trái tim mọi người đồng thời run lên, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn về phía ngọn núi tuyết!
Thoạt nhìn, con ngươi không khỏi co rút kịch liệt.
Chỉ thấy một vòng xoáy màu đỏ đáng sợ ngưng tụ trên đỉnh núi tuyết!
Năng lượng trong trời đất điên cuồng ngưng tụ lại!
Hoàn toàn chìm vào trong hang động, nơi mà Diệp Bắc Minh đang ở!
Một giây tiếp theo, có một tiếng nổ thật lớn vang lên, một luồng sáng máu đáng sợ nổ tung!
Sâu trong ánh sáng đẫm máu, một người đàn ông bước ra: "Các người thật đáng chết!"
Đặc biệt là tay trái của anh, đầy mạch máu nổi lên như những con giun đất!
Con ngươi của Trương Vân Phi co rút lại: "Diệp Bắc Minh, anh ta đi ra ngoài rồi sao?"
Mí mắt Từ Ngạo giật mạnh: "Sao lại thế này? Hơi thở của anh ta lại trở nên đáng sợ như vậy? Rốt cuộc anh ta đã trải qua chuyện gì?"
Trước khi hai người họ kịp phản ứng lại!
Vèo!
Khi những người tu võ còn lại thấy vậy thì xoay người bỏ chạy.
Diệp Bắc Minh duỗi tay trái ra, tung một cú! Phụt! Phụt! Phụt... Tất cả những người tu võ vọng tưởng muốn dây dưa với ba người phụ nữ Chu Nhược Giai đều hóa thành một màn sương máu!
Một giây kế , Diệp Bắc Minh xoay người lại nhìn mấy người kia, bỏ một viên thuốc vào trong miệng bọn họ.
Chiếc kim bạc hạ xuống!