Một bước bay lên không trung, hướng về phía hang động hét lớn: "Diệp Bäc Minh, tôi biết anh có thể nghe được giọng nói của tôi!"
"Tôi cho anh thời gian một trăm hơi thở, nếu như anh không cút ra khỏi hang động này!"
"Tôi bảo đảm không chỉ ba người phụ nữ của anh chết vì nhục nhã, mà ngay cả anh em của anh cũng sẽ chết vô cùng thê thảm!"
“Một, hai, ba..."
Từ Ngạo bắt đầu đếm.
Bên trong hang động, sắc mặt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng, chuẩn bị mở cửa đá đi ra ngoài.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc. con, cho dù bây giờ cậu đi ra ngoài có thể cứu được bọn họ thì cũng không phải đối thủ của hai con hắc long liên thủ kia đâu!"
"Chẳng lẽ muốn thấy Nhược Giai và đám người Hầu Tử chết thảm sao?", Diệp Bắc Minh nắm chặt quả đấm.
'Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một chút: "Trước tiên đừng suy xét nhiều như vậy, cứ dung hợp xương Chí Tôn trước rồi nói sau!"
"Nếu bọn họ thực sự giết người, bổn tháp bảo đảm sẽ ra tay!"
"Được" Diệp Bắc Minh gật đầu đồng ý.
Ngồi xếp bằng xuống, trực tiếp bắt đầu dung hợp xương Chí Tôn!
"Chín mươi bảy, chín mươi tám, chín mươi chín, một trăm!"
Một trăm hơi thở trôi qua nhưng cửa hang vẫn không hề có động tĩnh gì.
Sắc mặt Trương Vân Phi trở nên khó coi: "Đệt! Anh thực sự cho rằng tôi không dám giết người sao?"
Giơ tay lên tung chiêu, cây thương dài đang ghim Hầu Tử rơi vào lòng bàn tay của Trương Vân Phi!
“Trước tiên giết chết anh em của anh, để xem anh có phản ứng hay không!"
Hầu Tử căn bản không sợ hãi, bật cười thành tiếng nói: "Hahahaha, anh Diệp, bên ngoài rất nguy hiểm, tuyệt đối đừng ra ngoài!"
"Nếu như tên này giết tôi thì sau này anh có thể báo thù cho anh em là được!"
"Đến đây, Vương Khinh Hậu tôi không sợ chết!" "Tự tìm cái chết!"
Vẻ mặt Trương Vân Phi đầy giận dữ, cổ tay run rẩy, chuẩn bị giết chết Hầu Tử!
Đột nhiên, Từ Ngạo ngăn cản nói: " " "Sao vậy?"
Trương Vân Phi dừng lại, hai mắt tràn ngập tơ máu nhìn về phía Từ Ngạo.
Vẻ mặt Từ Ngạo đầy nham hiểm: "Đừng giết thằng nhóc. này vội, còn có ích với tôi!"
"Để anh em của Diệp Bắc Minh chơi đùa với người phụ nữ của anh ta, chẳng lẽ anh ta còn có thể nhịn được sao?", Từ Ngạo nhếch miệng cười toe toét.
Trương Vân Phi không nhịn được cảm thán: "Thật cao thâm! Cho dù Diệp Bắc Minh nhịn được, anh em sinh tử lại yêu thương người phụ nữ của mình!"
"Tôi không tin anh ta không bộc phát tâm mai"
Sắc mặt của những người tu võ đang xem náo nhiệt gần đó khẽ thay đổi!