Diệp Bắc Minh nhìn xung quanh, tối đen như mực!
Vươn tay cũng không thể thấy được năm ngón tay, giống như đang ở trong häc động!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Cậu nhớ lại một chút xem, ký ức cuối cùng ở đâu?"
Diệp Bắc Minh cau mày, cẩn thận nhớ lại: "Tôi vì cứu trắm vị sư phụ nên đã xông vào Địa Hỏa Các!"
"Mặc dù thân thể của sư phụ không thể giữ được, nhưng thần hồn của bọn họ đã bị thu vào bên trong nghĩa địa Hỗn Độn!"
"Sau đó, tôi ăn Luân Hồi Tái Tạo đan!"
"Dược lực còn chưa hoàn toàn luyện hóa xong, nếu gặp nguy hiểm thì tôi sẽ phải sớm rời khỏi!"
"Sau khi tôi chém chết Diệp Dao, té xỉu trên đài võ đạo..."
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở phào nhẹ nhõm: "Cậu cũng may mắn lắm, thần hồn của cậu cũng không bị tổn hại!"
"Trí nhớ cũng không bị chịu ảnh hưởng!"
Diệp Bắc Minh nghi ngờ: "Đây là nơi nào?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục còn chưa kịp trả lời, một luồng sát khí cực kỳ kinh khủng đã ập đến!
Xoẹt!
Hỗn Độn bị chém ra một vệt máu, suýt chúy nữa lướt qua da đầu của Diệp Bắc Minh!
Nếu không phải Diệp Bắc Minh phản ứng kịp thời, nhanh chóng né tránh một kiếm này thì chỉ sợ anh đã chết ngay tại chỗiI
"Thật là một luồng sát khí mạnh mẽ!" Diệp Bắc Minh kinh ngạc quay đầu lại, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang cầm một thanh kiếm đẫm máu đứng đó!
Khoảnh khắc nhìn rõ khuôn mặt của người này, đồng tử của Diệp Bắc Minh co rúm lại: "Sát sư phụ, tại sao lại là ông?"
Người trước mặt chính là vua tàn sát!
Một giây tiếp theo, trước khi chờ Diệp Bäc Minh kịp phản ứng lại, một luồng sát khí cường đại lại ập đến!
Sát ý đọng lại, luồng khí hỗn độn xung quanh dường như đều ngưng chuyển động!
Diệp Bắc Minh nhanh chóng lùi lại: "Sư phụ, con là Bắc. Minh!"
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Thăng nhóc, người này sư phụ của cậu nhưng cũng không phải là sư phụ của cậu!"