Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1943: Lư Quốc Phong của đội Thiên Cơ?






Mấy người sợ đến sượt sượt lùi lại.



Một thanh niên trong đó sắc mặt đỏ bừng: “Vãi, Lâm huynh có chỗ dựa lớn vậy mà không nói sớm!”



“Cho dù vừa nãy anh trực tiếp giết tên phế vật đó, Thần Quốc Hư Không cũng không dám nói gì!”



Lâm Trần nắm năm ngón tay trong hư không, dường như đang tóm tất cả: “Tôi muốn trước mặt tất cả mọi người nói với người thiên hạ, Dĩnh Nhi chỉ có thể là người phụ nữ của tôi!”







Trên không trung dãy núi ít người vắng vẻ của thế giới Tam Thiên.



Trời đất biến sắc, hư không chấn động.



Liền sau đó, một khe nứt hư không xuất hiện, một thanh niên từ trong bước ra một bước: “Tiểu tháp, lập tức tìm kiếm tung tích của Vạn Lăng Phong và tiểu đội sát thần!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở rộng thần niệm!





Cả thế giới Tam Thiên, đều thu lại trong đáy mắt!



“Tìm được rồi!”



Chưa đến mấy hơi thở: “Đi về hướng Bắc!”



“Đi thôi!”



Diệp Bắc Minh không hề do dự, trực tiếp bước đi trên hư không!



Một ngày sau, Diệp Bắc Minh đến một nơi sâu của dãy núi thần bí.



Nhìn kỹ lại cũng phải giật mí mắt: “Quản lý quân sự hiện đại hóa? Vạn Lăng Phong đã làm đến mức này rồi ư?”



Phía dưới chính là tổng bộ của tiểu đội sát thần!



Hơn chục ngàn người đứng xếp hàng thẳng thắp, hô khẩu hiệu hành quân!



Nếu để người của xã hội hiện đại nhìn thấy, còn tưởng là căn cứ quân sự thần bí nào đó!



Diệp Bắc Minh trực tiếp đáp xuống, biến về khuôn mặt thật rồi đi về hướng tổng bộ tiểu đội sát thần!



Soạt! Soạt! Soạt!



Vừa mới đáp xuống, mười mấy bóng hình xung quanh xông ra, giết về phía Diệp Bắc Minh như quỷ mị!



Diệp Bắc Minh dậm chân, chân nguyên hóa thành một màn ngăn cách chặn tất cả đòn tấn công: “Thân thủ rất tốt, phối hợp cũng rất ăn ý!”



“Ngoài sáng mười bốn người, trong tối còn có mười sáu người, đây là nhóm nhỏ ba mươi người phải không?”



Vẻ mặt mấy người biến sắc: “Anh là ai?”



Trong đôi mắt một thanh niên trong đó bùng lên sát ý kinh thiên: “Bất kể anh là ai, đã mò được đến gần tổng đàn chúng tôi, thì anh phải chết!”



“Giết!”



Mười bốn người cùng ra tay.



“Dừng tay!”



Đột nhiên, một giọng nói kích động vang lên: “Đám ngu xuẩn các người, lại dám ra tay với Diệp soái!”



“Tất cả cút hết cho tôi!”



Liền sau đó, một bóng hình kích động xông ra.



“Diệp soái! Cuối cùng cậu cũng về rồi!”, một người đàn ông trung niên xông ra, vẻ mặt đầy kích động.



Diệp Bắc Minh ngẩn người, lập tức nhận ra người này: “Lư Quốc Phong của đội Thiên Cơ?”



“Là tôi!”



Lư Quốc Phong kích động đến toàn thân run lên: “Diệp soái, không ngờ cậu còn nhớ tôi!”



Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”



Lư Quốc Phong giải thích: “Là chiến thần Lăng Phong đưa chúng tôi đến, ông ấy nói đào tạo sát thủ cần biết gốc rễ!”


“Còn có một vài người bạn cũ, mấy người Đoạn Nha, Thạch Lỗi cũng đến!”