Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1936: Còn có chuyện này sao




Cái mũi ngửi lên người Diệp Bắc Minh như con chó.





Sức mặt bỗng thay đổi: “Cậu nhóc, cậu bị Thiên Sát Môn theo dõi hả?”



Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Sao tiền bối biết?”



Trịnh Thiên Quyết hừ lạnh lùng một tiếng: “Trên người cậu có khí tức của cái chết, hơn nữa...”



Vừa dứt lời, Trịnh Thiên Quyết bỗng nhiên giơ tay, điểm lên giữa đôi lông mày của Diệp Bắc Minh!



“Đừng phản kháng!”



Diệp Bắc Minh đứng im tại chỗ.



Lúc đầu ngón tay của Trịnh Thiên Quyết rạch lên giữa đôi lông mày của Diệp Bắc Minh.



Một giọt máu tươi rơi xuống đất!



Vù!



Trong tích tắc, giọt máu tươi này tỏa hào quang, lại hình thành một hình ảnh hoa Lê khổng lồ đường kính khoảng một mét!



“Hoa lê máu! Quả nhiên là Thiên Sát Lệnh!”



Đôi mắt của Trịnh Thiên Quyết nghiêm trọng: “Cậu nhóc, có người hạ Thiên Sát Lệnh với cậu?”



“Rốt cuộc cậu đã chọc vào người nào?”



“Thiên Sát Lệnh? Tiền bối, ông nói đóa hoa lê này chính là Thiên Sát Lệnh ư?”, Diệp Bắc Minh cũng lần đầu tiên nhìn thấy hoa lê máu.



“Đúng thế!”



Trịnh Thiên Quyết mặt đầy nghiêm trọng: “Hoa lê máu vừa ra sẽ mất sinh cơ!”



“Mau nói xem rốt cuộc cậu đã chọc vào người nào? Lại có người hạ Thiên Sát Lệnh với cậu?”



Diệp Bắc Minh kể lại chuyện xảy ra ở dưới Lưỡng Giới Sơn một lượt.



Khi nói đến anh chú sát người của hơn một trăm tông môn.



Trịnh Thiên Quyết không nhịn được lên tiếng: “Tên nhóc cậu được đấy, có thủ đoạn của lão phu năm đó!”



“Hơn một trăm thế lực, hơn triệu người cậu nói giết là giết!”



“Nhưng cho dù vì việc này, cậu cũng không đến mức bị hạ Thiên Sát Lệnh chứ!”



“Còn nữa không?”



Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Tôi lại nói Thái Dương Tông là thiên hạ đệ nhất sát tông tôi là chủ của thiên hạ đệ nhất sát tông!”



“Thiên hạ đệ nhất sát tông?”

Trịnh Thiên Quyết cau mày: “Việc này cũng không đến mức, cũng từng có mấy tông môn tự xưng là thiên hạ đệ nhất sát tông!”



“Tuy cuối cùng đều bị Thiên Sát Môn tiêu diệt, hoàn toàn biến mất!”



“Nhưng, chỉ dựa vào hai điều này chắc chắn không đến mức sử dụng Thiên Sát Lệnh với cậu!”



“Trừ phi…”



Diệp Bắc Minh hỏi: “Trừ phi cái gì?”



Ánh mắt Trịnh Thiên Quyết khóa chặt Diệp Bắc Minh: “Trừ phi Thiên Sát Môn vì nguyên nhân khác phát ra Thiên Sát Lệnh, mà người này vừa hay lại là cậu!”



“Nhưng, Thiên Sát Môn hình như không biết người này là cậu!”



Diệp Bắc Minh cau mày: “Còn có chuyện này sao?”



Trịnh Thiên Quyết nhìn thái độ như không sao của Diệp Bắc Minh, nghiêm túc nhắc nhở một câu: “Cậu nhóc, đừng nghĩ rằng Thiên Sát Lệnh là trò đùa!”



“Từ xưa đến nay những người bị Thiên Sát Lệnh nhằm vào chưa quá mười người sống sót, cậu ở lại đây với tôi thì hơn!”



“Ít nhất nơi này rất an toàn, cho dù Thiên Sát Môn cường mạnh đi nữa cũng không dám đến đây giết cậu!”



Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: “Tiền bối, tôi đến đây là để hoàn thành lời hứa!”