Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1924: Tiểu tháp, còn gái tôi là người luân hồi ư?






Quả nhiên.



Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục dừng lại!



“Chủ U Minh?”



Diệp Bắc Minh cau mày.



Chín vị sư tỷ đi theo ra, nghe thấy cái tên chủ U Minh, vẻ mặt liền biến sắc: “Ông thực sự là chủ U Minh?”



Thần hồn màu đen hóa thành dáng vẻ một người đàn ông trung niên!



Vô cùng hư yếu!



Cơ thể trong suốt!



Dường như chỉ một cơn gió thổi qua thì có thể tiêu tan như làn khói!



“Đúng thế!”



Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh nhạt: “Ông là chủ U Minh, tại sao thần hồn lại ở trong cơ thể con gái tôi?”



Chủ U Minh cười khổ một tiếng: “Bản tọa bị đệ tử hãm hãi, thần hồn may mắn thoát chết! Vốn dĩ thoi thóp hơi hàn ở giới U Minh, định tìm cơ hội sống lại trả thù!”



“Ông trời đã cho tôi một cơ hội, cuối cùng đợi được bản nguyên ma thể này ra đời!”



Hôm đó bản nguyên ma thể ra đời, trời đất xảy ra hiện tượng lạ, bản tọa nhân cơ hội tiến vào trong cơ thể cô bé, muốn nuốt chửng thần hồn của cô bé, cướp lấy cơ thể này…”



Đông Phương Xá Nguyệt nghe thấy lời này, đồng tử co lại: “Ông đáng chết!”



Ánh mắt của Diệp Bắc Minh cũng băng lạnh: “Thần hồn của con gái tôi mà ông cũng dám nuốt chửng, ông đúng là đáng chết!”



Anh giơ kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, đang định giết chủ U Minh!



“Đợi đã!”



Chủ U Minh sợ hết kêu lớn: “Tôi không nuốt chửng thần hồn của con gái cậu, thần hồn của cô bé vẫn còn yên ổn!”



“Hơn nữa tôi biết tung tích của bố mẹ cậu, nếu cậu giết tôi, cả đời đừng hòng biết tung tích của bố mẹ cậu!”

“Ông cũng xứng!”



“Ông nói cái gì?”



Diệp Bắc Minh ngẩn người, chủ U Minh lại biết tin tức của bố mẹ mình?



Từ sau khi bố mẹ chủ động rời đi, anh cũng không nghe đến tin tức của hai người!



“Nói! Rốt cuộc là thế nào?”



Chủ U Minh giải thích: “Cậu muốn tôi nói chuyện nào?”



Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Nói thần hồn của con gái tôi trước đi!”



Chủ U Minh vội gật đầu: “Thần hồn của con gái cậu đang ngủ say ở sâu trong thức hải, lúc tôi tiến vào cơ thể của cô bé, đúng là muốn nuốt chửng thần hồn của cô bé!”



“Nhưng thần hồn của cô bé quá cường mạnh, tôi không thể nuốt chửng nổi!”



“Ngược lại tôi còn suýt bị thần hồn của cô bé nuốt chửng, nếu không phải lúc cuối cùng thần hồn của con gái cậu bỗng rơi vào giấc ngủ say, có lẽ tôi thực sự thua rồi!”



Diệp Bắc Minh cau mày: “Không thể nào, con gái tôi mới một tuổi, thần hồn làm sao có thể cường mạnh hơn ông?”



Chủ U Minh trầm mặc, nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Nếu trong cơ thể của con gái cậu là thần hồn luân hồi thì sao?”



“Ông nói cái gì?”



Diệp Bắc Minh ngẩn người.



Chín vị sư tỷ và Đông Phương Xá Nguyệt cũng quay sang nhìn nhau!



Sắc mặt Diệp Bắc Minh biến ảo bất định: “Tiểu tháp, còn gái tôi là người luân hồi ư?”



Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một lát, lát sau mới nhả ra một câu: “Cậu nhóc, trên người con gái cậu đúng là có một tầng khí tức thần bí!”


Trước đây bản tháp vẫn luôn không nhắc đến chuyện này, bản tháp thực sự không nhìn thấu được cô bé!”