Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi

Chương 36: Trẻ con thích ăn gì




Chúc Diêu lại một lần nữa trở về đỉnh núi Ngọc Lâm. Vẫn là khung cảnh này, vẫn là gian phòng này, vẫn là người sư phụ này. Chúc Diêu cảm giác muốn khóc nhưng không ra được nước mắt. Nàng nhớ tới tình huống lúc nãy, không nhịn được lại đá một cước lên mặt của hắn.



“ Càn rỡ!”



Ngọc Ngôn bình tĩnh kéo chân nàng xuống, rồi đem tiểu nhân bỉ ổi đứng còn chưa vững này đặt lên giường. Hắn nhìn thấy nàng không an phận, bò loạn xạ xung quanh giường. Khi thấy nàng sắp bò xuống giường, hắn đành phải xách nàng quay ngược trở lại giữa giường. Hắn cứ xách đi xách lại nhiều lần như thế.



Ngọc Ngôn nhìn nàng bằng có tí mà rất là càn quấy, nhất thời không biết nên làm thế nào?? Hắn chưa bao giờ chăm sóc cho một đứa trẻ, thì nói gì tới chuyện chăm sóc cho một đứa con nít còn chưa biết nói chứ.



Mà người duy nhất có kinh nghiệm chăm sóc con nít lại chính là đồ đệ ngu xuẩn đã qua đời kia của hắn. Nhớ tới chuyện này, Ngọc Ngôn liền cảm thấy đau thương. Hắn vất vả chờ đợi hơn một vạn năm mới thu được một người đồ đệ. Hắn cẩn thận dạy dỗ nàng tỉ mỉ. Hắn cũng che chở cho nàng một cách tỉ mỉ. Thế nhưng lần đầu tiên người đồ đệ của hắn đi ra ngoài lại bị một con yêu hồ giết chết.



Vào lúc đồ đệ của hắn bị thương trí mạng kia, hắn cũng biết được. Hắn dùng một tốc độ nhanh nhất chạy tới. Tuy rằng dựa vào tu vi của hắn, chỉ cần hồn phách của nàng chưa có đi đầu thai mà vẫn ở khu vực phụ cận, thì hắn vẫn có thể cứu nàng sống dậy. Thế nhưng điều kỳ lạ chính là, bất luận là hắn thi triển phép thuật thế nào đi chăng nữa, thì đồ đệ của hắn đều không có dấu hiệu sống dậy. Mà cái ấn ký thần thức hắn lưu lại cho đệ tử thân truyền cũng không có tiêu tán. Đây là chuyện rất chi là phi lý. Người đã chết thì ấn ký phải mất mới đúng chứ. Người đã chết ngoại trừ phép thuật gọi hồn ra, thì cho dù là phép thuật nào đi chăng nữa, tất cả đều không có tác dụng. Trừ phi nàng chưa có chết.



Hôm nay, hắn chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua nhân gian, lại đột nhiên cảm nhận được ấn ký thần thức kia. Khi hắn chạy tới nơi thì thấy có một đứa trẻ. Ở dưới mông đứa bé này có bao bọc một cái thứ gì đó màu trắng. Đứa trẻ đó bò loạn xạ, xung quanh khắp nơi. Một đám người hầu thì đuổi theo bé gái này.



Nếu như hồn phách đầu thai, nhanh thì hơn ngàn năm, chậm thì có thể tới vạn năm. Cho nên rất có thể đồ đệ của hắn đã cướp đoạt trọng sinh, nhưng muốn cướp đoạt thì cần phải có tu vi từ Nguyên Anh kỳ trở lên mới làm được chuyện như vậy. Mà cái người đồ đệ ngu xuẩn kia của mình cho dù có nghịch thiên như thế nào đi chăng nữa cũng không thể trong vòng vài ngày là có thể đạt Nguyên Anh kỳ được. Vả lại lấy tính tình đồ đệ ngu xuẩn của hắn, cho dù nàng có chết đi chăng nữa cũng sẽ không bao giờ ra tay hạ thủ đối với một bé gái. Cướp đoạt trọng sinh: cướp thể xác của người khác để sống lại. Cho nên, hắn giấu kín thân hình và kết hợp với làm phép để cho người phàm tự động quên mất đã từng có đứa bé và hắn tồn tại. Rồi sau đó hắn tỉ mỉ tìm kiếm bên trong thức hải của nàng thì thấy hồn phách và thân thể của nàng kết hợp vô cùng mật thiết, không giống như thân thể của nàng bị đoạt xác. Cho nên, chuyện hắn thu nàng làm đồ đệ mà nói thì…. Hắn cứ như vậy bật thốt ra mà thôi, hơn nữa hắn còn bị kích động rồi đem cướp nàng mang trở về.



Chẳng qua khi mang nàng trở về… Thì hiện tại, hắn nên làm thế nào đây?



Hắn nhìn lại nàng thì thấy nàng bắt đầu leo lên trên người của hắn. Nàng đang kéo cánh tay của hắn hướng về miệng của mình để cắn. Nhìn thấy vậy, trong nháy mắt hắn liền hiểu nàng đang muốn điều gì.



“ Đói bụng?”



Chúc Diêu ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái. Chẳng qua là nàng tức giận muốn cắn hắn một cái cho đã tức, nhưng hắn lại nói là. Đó không phải là điều ta muốn mà. Hơn nữa tay của sư phụ cứng quá. Cứng đến nỗi nàng cắn vào đau hết cả lợi.





“ Biết điều thì ngồi im một chỗ, ta đi kiếm thức ăn cho ngươi.”



Nói xong hắn liền ra ngoài. Một lúc sau, Hắn bưng một chén lớn, chén nhỏ thức ăn bước vào.



“……”



Chúc Diêu co quắp mặt lại nhìn hắn. Ngươi cho một đứa con nít ăn cơm, có hợp logic không vậy trời?? Nhất thời, nàng liền cảm thấy cái lợi của mình càng đau hơn.





“ Không thích ăn?”



Thấy nàng nhìn thức ăn mà như không thấy làm cho Ngọc Ngôn vô cùng bối rồi. Cái người đồ đệ này so với đồ đệ trước kia của mình còn khó nuôi hơn nữa.



Chúc Diêu thì lặng lẽ trườn xuống dưới giường. Thế nhưng nàng lại một lần nữa bị sư phụ xách ngược trở về. Ngọc Ngôn giơ thân thể tròn trịa của nàng lên. Ngó phải một cái, ngó sang trái một cái. Giống như đang suy nghĩ xem rốt cuộc nàng muốn ăn cái gì. Cuối cùng hắn thở dài một tiếng rồi ôm chặt lấy nàng ngự kiếm bay về ngọn núi cao nhất. Tốt nhất hắn nên tìm một người có kinh nghiệm phong phú trong việc chăm sóc đồ đệ để hỏi.



Cho nên người có kinh nghiệm phong phú chăm sóc cho đồ đệ lại vẫn là Tử Đan chân nhân. Tử Đan chân nhân lại một lần nữa bị dọa cho sợ hết hồn khi thấy Thái sư thúc trong phòng của mình.



“ Thái sư thúc, ngài đã trở về?”




Kể từ khi Tiểu sư thúc chết thì cái thuộc tính vạn năm không có thay đổi chỗ ở của thái sư thúc bỗng nhiên thay đổi. Sư thúc thường xuyên ra bên ngoài du lịch. Hiện tại tại sao đột nhiên sư thúc lại trở về? Hơn nữa trong tay sư thúc còn ôm,



“ Ồ, Thái sư thúc, đứa trẻ này là??”





Chẳng lẽ… Trong nháy mắt trong đầu của Tử Đan liền liên tưởng tới một kịch bản.



“ Đồ đệ!”



Ngọc Ngôn nhàn nhạt mở miệng, đánh tan suy nghĩ lệch lạc trong đầu kia của Tử Đan.



Tử Đan lại càng thêm kinh ngạc,



“ Thái sư thúc, ngài lại thu thêm một đồ đệ nữa?”



Vừa rồi hắn suy nghĩ như vậy cũng là điều dễ hiểu. Hắn vừa nghĩ “Ngọc Lâm phong không ngờ lại có con nuôi”. Chẳng qua hắn cũng không có nghĩ tới Thái sư thúc nhanh như vậy đã tìm được một Lôi linh căn đệ tử.



A! Không đúng, đứa bé này còn chưa tới một tuổi, theo lý thuyết thì chưa trắc nghiệm kiểm tra được, thì làm sao biết được đứa bé này có linh căn gì.



Ngọc Ngôn hắn cũng không có giải thích. Đem Chúc Diêu nhét vào trong ngực Tử Đan rồi nói,




“ Nàng đói bụng”



A! Tử Đan sững sờ ngay tại chỗ. Nàng đói bụng thì liên quan gì tới ta. Ta cũng không thể cho nàng bú sữa được.



“ Thái sư thúc, ta….”





Tử Đan đang định giải thích, nhưng ánh mắt lạnh lùng của Ngọc Ngôn đang nhìn chằm chằm vào hắn. Cái ánh mắt kia rõ ràng viết:



“ Ngươi không giải quyết cho nàng, ta sẽ giải quyết ngươi.”



Chân Tử Đan liền run lên, rồi lặng lẽ nuốt nửa đoạn sau ngược trở vào trong bụng.



Hắn tỉ mỉ quan sát đứa trẻ trong tay. Đây là một đứa bé có làn da trắng trắng mềm mềm. Ngũ quan cực kỳ xinh đẹp. Nhìn nó rất là thông minh. Nó cũng không khóc, cũng không có đòi hỏi. Đứa nhỏ này chỉ mở to đôi mắt to tròn không chớp mắt ra nhìn hắn. Tử Đan trong nháy mắt liền có cảm tình… thật đáng yêu, so với Thái sư thúc thì hoàn toàn trái ngược hẳn. Thật sự muốn chiếm làm của riêng quá!



“ Khụ khụ… Thái sư thúc, đứa bé này còn nhỏ, chắc là chưa cai sữa. Theo ta nghĩ nên cho nàng ăn một chút thức ăn làm từ nước gạo”



Mặc dù hắn có suy nghĩ muốn cướp người, nhưng hắn lại lo ngại thân phận của Thái sư thúc, cho nên đành lặng lẽ nhịn nó xuống. Một tay hắn ôm chặt đứa trẻ, một tay thì móc ra hai cái bao bố từ bên trong túi đựng đồ bên người.



“ Đệ tử có hai túi gạo, so với các loại gạo bình thường thì mềm hơn nhiều, nó rất là thích hợp…”



Ngọc Ngôn liền gật đầu, cũng không khách khí vung tay thu hai túi gạo cất vào trong túi trữ vật của mình.



Không sao! Bị cướp là điều hiển nhiên, dù sao hắn cũng đoán được sẽ là như vậy. Hắn chuyên gia bị thái sư thúc cướp đồ, cho nên chuyện này đã thành một thói quen đối với hắn.



Hắn đang còn suy nghĩ làm sao kiếm lời trở lại, thì đột nhiên ở nơi cửa có một hồng y nữ tử,



“ Sư huynh, lần trước cái đám kia mà ngươi nói….”



Người tới chính là Phong chủ của Dược Phong – Hồng Trù chân nhân. Thấy trong phòng có Thái sư thúc liền sửng sốt một chút rồi vội vàng hành lễ,




“ Đệ tử bái kiến Thái sư thúc.”





Ngọc Ngôn gật đầu, cũng không có trả lời lại.



Hồng Trù lại liếc nhìn đứa trẻ trong tay Tử Đan, rồi hai con mắt nàng sáng rực lên,



“ Đây là búp bê nhà ai vậy? Nhìn đáng yêu quá?”



Trời sinh nữ nhân đều yêu thích trẻ con, cho nên không đợi Tử Đan kịp phản ứng, Hồng Trù đã đem Chúc Diêu từ trên ngực hắn bế sang tay mình. Hồng Trù sờ sờ nắn nắn bắp tay, bắp chân Chúc Diêu với một thần tình vô cùng thích thú.



Ngay cả Chúc Diêu cũng có chút giật mình. Đời trước nữ nhân này không phải ghét cay ghét đắng nàng hay sao. Thế nào mà hôm nay lại có thần tình như vậy, khác nhau quá xa khiến cho nàng không biết nên phản ứng như thế nào. Ngự tỷ lại biến thành tiểu la lỵ. Thật không thể tưởng tượng nổi.



“ Sư huynh, tiểu hài này chẳng lẽ là chị dâu…”



Mặc dù người song tu rất khó có thai, nhưng điều đó không phải là không thể xảy ra. Không nghĩ tới mới không gặp mặt một thời gian mà đã có một nữ nhi rồi.



“ Tất nhiên là không phải rồi!”



Tử Đan phản bác lại. Quả nhiên không phải chỉ có mình hắn có suy nghĩ lệch lạc.



“ Không phải!”



Hồng Trù vừa nghe thấy vậy, thần sắc càng thêm vui vẻ, ánh mắt càng thêm long lanh rạng rỡ,



“ Nếu như không phải, ngươi đem đứa trẻ này tặng cho ta đi. Ta sẽ thu nàng làm đồ đệ.”



Tử Đan chưa kịp trả lời thì khuôn mặt bên cạnh trong nháy mắt lạnh như băng. Bên trong phòng đột nhiên giảm xuống mười mấy độ, chỉ còn thiếu mấy bông hoa tuyết rơi xuống nữa mà thôi.