Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

Chương 86: Trăng sáng vằng vặc là đời trước (2)




Phù dung trướng noãn, ánh đèn chập chờn.

“Choang!”

Hai thị nữ trực đêm đứng trước tẩm các phủ tôn chủ, một người lặng lẽ ngáp một cái, chợt nghe phía sau, cách ngoại đường, vang lên tiếng gì đó như tiếng đèn lưu ly rơi xuống đất vỡ nát.

“…… Giật cả mình.”

Thị nữ đang ngáp nửa chừng căng thẳng một lát, sau đó cẩn thận quay đầu lại, mong ngóng có thể nghe được động tĩnh trong các.

“Cô không muốn sống nữa à?” Một thị nữ khác vội vàng kéo nàng ta: “Đàng hoàng một chút, ta không muốn chết chung với cô đâu.”

“Không sao đâu mà, dù tôn chủ đại nhân hung ác đến đâu thì đêm nay cũng sẽ chẳng đoái hoài gì đến chúng ta.”

Thị nữ che miệng cười nhẹ, sau đó quay mặt lại: “Đêm tân hôn mà đánh nhau kịch kiệt như vậy, không hổ là tôn chủ đại nhân.”

“Chậc, mấy ngày trước cô nói, thà rằng tôn chủ đại nhân cứ mang mặt nạ đồng xấu xí chứ đừng lộ mặt, vì tướng mạo của ngài chắc hẳn hung thần ác sát hơn cả mặt nạ đầu thú, thế nào, hôm nay tôn chủ tháo mặt nạ trong đại hôn, cô lập tức phản chiến à?”

“Gì mà phản chiến, ta luôn trung thành với tôn chủ mà.” Thị nữ ưỡn ngực, sau đó dưới ánh mắt trêu chọc của đồng bạn, nàng ta giả vờ ngượng ngùng khom lưng: “Mặc dù đúng là ta hơi bị sắc đẹp mê hoặc…… Ôi chao, lẽ nào cô thấy dung mạo của tôn chủ mà không động lòng chút nào sao?”

“Ta trân trọng mạng của mình hơn.”

“Hửm?” Thị nữ hơi can đảm quay đầu lại hỏi: “Nói thế là sao?”

Thị nữ hơi lớn tuổi kia thở dài, hạ thấp giọng xuống: “Cô có biết phu nhân của tôn chủ là ai không?”

“Hửm…… có nghe nói đến, gì mà tiểu sư thúc tổ của Càn Môn, ba trăm năm trước dùng một kiếm trấn áp Ma Vực, gì mà đệ nhất nhân Tiên Vực…… Đã vậy còn là sư tôn của tôn chủ, có thể dạy ra một nhân vật như thế, chậc, rất lợi hại.”

“Còn hơn cả thế nữa, dạy dỗ tôn chủ chẳng là gì cả, tuổi của cô còn nhỏ, cho nên thiếu hiểu biết về đại công tích của cô ấy đấy……”

Sau đó thị nữ lớn tuổi miêu tả về phong thái ngày xưa của Vân Dao, cuối cùng đưa ra kết luận: “Chỉ có người như thế, mới có thể có gút mắc ân oán với tôn chủ —— Nếu đổi thành những người như chúng ta, e rằng khi đối mặt với tôn chủ sẽ chẳng còn chút cặn gì, trực tiếp bị người ta quét ra ngoài.”

Cuối cùng cũng nghe hiểu lời trong lời ngoài của đồng bạn, tiểu thị nữ gãi gãi trán, ngượng ngùng nói: “Ta chỉ nói thế thôi, chứ làm gì dám đến trước mặt tôn chủ ——”

Chưa nói hết câu.

“Bịch.”

Trong các vang lên tiếng như vật gì đó va vào cột, khiến hai thị nữ đang bàn tán bên ngoài vội vã cúi thấp đầu xuống.

Sau đó là hàng loạt tiếng chuông leng keng.

Tiểu thị nữ cúi đầu, đỏ mặt thì thầm: “Có giống động phòng hoa chúc đâu, ta thấy giống đánh nhau hơn đấy……”

——

Trong phòng.

Từ xưa đến nay Vân Dao đã trải qua vô số trận đánh lớn nhỏ, thời niên thiếu bồng bột gây không ít “chuyện ác” cả trong lẫn ngoài tông môn, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện, một ngày nào đó nàng sẽ đánh nhau với người nào đó ở trên giường.

Chẳng những thế, “người nào đó” ấy còn là đồ đệ đại nghịch bất đạo của nàng.

“…… Phịch.”

Sau một tiếng động nhỏ, Vân Dao bị Mộ Hàn Uyên nắm hai tay đè xuống giường, áo trong voan mỏng đỏ tươi bị kéo xuống sau lần đọ sức linh lực lúc nãy, lộ ra nửa vai trần, áo lụa đỏ tươi tôn lên nước da trắng ngần như tuyết.

Đáng tiếc, trên mái tóc đen xõa dài, ánh mắt của chủ nhân của trung y lụa đỏ lại rét lạnh như mũi nhọn.

Mộ Hàn Uyên không kìm được mà khẽ cười, cúi người hôn lông mi của nàng: “Sư tôn biết tiên cách của mình bị tổn thương, thức hải bị ảnh hưởng, hiện tại không phải đối thủ của ta, tại sao nàng cứ gắng gượng thế?”

“……”

Vân Dao nghiêng mặt sang một bên, khi khóe mắt của nàng liếc xéo Mộ Hàn Uyên thì nhìn thấy vành tai trắng lạnh của hắn hơi lúng túng ửng đỏ.

Ý cười lành lạnh lướt qua mắt nàng.

“Thật không?” Hồng y nữ tử chợt nhướng mày: “Nhưng ngươi quên rồi sao, ngươi vừa uống Thất Nhật Tuyền đấy. Đó là Thất Nhật Tuyền được Ma tộc gọi là mộ tiên nhân đấy, sao ngươi dám xem thường nó thế hả?”

Mộ Hàn Uyên ngắm Vân Dao, giọng nói pha vài phần uể oải thờ ơ: “Thất Nhật Tuyền từng bước ăn mòn kinh mạch trong vòng bảy ngày, sau khi đến linh phủ mới bắt đầu bại vọng, không thể nhanh như vậy…….”

Bỗng, ngón tay đang giữ Vân Dao thả lỏng.

Mộ Hàn Uyên nằm trên người nàng cũng theo đó mà nghiêng ngả.

—— Đến lúc rồi.

Hai mắt Vân Dao sáng lên, nhân cơ hội rút tay lại, đồng thời không khách sáo đẩy Mộ Hàn Uyên ra.

“Bịch.”

Người nọ không hề có sức đánh trả, hơi chật vật bị đẩy vào lan can giường.

Vân Dao trở người ngồi dậy.

Giường không lớn, lại thêm nàng sợ Mộ Hàn Uyên cố ý giả vờ lừa nàng cắn câu, để đảm bảo an toàn, nàng khuỵu gối dạng chân ngồi lên eo Mộ Hàn uyên, trên cao nhìn xuống dồn hắn vào góc giường.

“Sao thế, tôn chủ đại nhân?”

Thấy Mộ Hàn Uyên ôm trán hơi nhíu mày, Vân Dao bật cười, lười biếng khom lưng xuống: “Vừa rồi như cọp hùng dũng oai vệ mà, sao thoáng cái đã thành mèo bệnh để mặc người ta bắt nạt thế?”

“……”

Mộ Hàn Uyên khựng lại chốc lát sau đó hạ tay xuống, vừa nâng mắt nhìn nữ nhân đang dạng chân ngồi trên eo mình thì chợt cảm thấy cơn choáng váng xa lạ lần nữa ập đến.

Nhìn khóe môi hơi vểnh lên của Vân Dao, cùng với vẻ mặt cợt nhả lạnh lùng cúi đầu thích thú nhìn hắn, chẳng hiểu sao hắn lại cảm thấy buồn cười.

Thế là Mộ Hàn Uyên thật sự bật cười, giọng nói khàn khàn mê hoặc: “Dù là mèo bệnh, cũng sẽ không để mặc người ta ức hiếp.”

“Ồ?” Mang theo chút tức tối vì nửa đêm bị ức hiếp, Vân Dao nâng cằm Mộ Hàn Uyên lên, cố bày ra vẻ hung hăng khinh miệt nhằm chọc tức hắn: “Dáng vẻ để mặc người ta ức hiếp này, chẳng lẽ cũng là một phần trong kế hoạch của tôn chủ đại nhân?”

“……”

Đầu ngón tay của Vân Dao cọ vào môi mỏng của Mộ Hàn Uyên, ẩn chứa chút bỡn cợt khinh thường.

Những gợn sóng lăn tăn do ánh nến phản chiến trong mắt hắn, theo động tác của nàng mà dần dần tối xuống, như ngọn đèn trên thuyền chài đang bị dòng sông nuốt chửng.

“Không phải để mặc người khác, chỉ để mặc sư tôn.”

Dứt lời, hắn hơi nâng cằm lên, hôn lên đầu ngón tay của Vân Dao.

(Còn tiếp)