Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

Chương 84: Mùa hoa rơi lại gặp người (3)




[......]

"Mặc dù ta là sư tôn của hắn, nhưng đây là hôn lễ của hắn và công chúa thành Thanh Long mà." Vân Dao chỉ vào mũ miện trang sức châu ngọc lâm lang: "Ta là sư tôn, sao có thể ăn mặc nổi bật hơn cả tân nương?"

Lão phụ nhân cẩn thận hỏi: "Vậy ý của ngài là?"

"Trừ ngoại phục, những thứ còn lại đem xuống đi, nhìn phiền chết đi được." Vân Dao uể oải rủ mắt xuống.

Đúng lúc vài thị nữ đến trước gương trang điểm muốn vẽ lông mày sơn móng tay cho nàng, Vân Dao xua tay đẩy ra: "Những người này cũng ra ngoài hết đi."

Vân Dao dừng lại một chút, nghĩ nghĩ, nếu lát nữa mình tóc tai bù xù ra ngoài, hình như sẽ càng phiền phức hơn.

Thế là nàng đổi giọng, liếc nhìn đám tiểu thị nữ vừa quỳ xuống đất kia: "Một người ở lại giúp ta búi tóc." Vân Dao chỉ đại một người: "Cô ta đi."

Lão phụ nhân hơi khó xử ngập ngừng: "Nếu như thế, e rằng bọn ta khó ăn nói với tôn chủ."

Vân Dao khẽ cười một tiếng, âm sắc lạnh như băng.

Nàng nhướng mày sau đó liếc mắt: "Ta đã nói rồi -- Chỉ là đại hôn của hắn mà thôi, ta ở lại đã là khoan dung vô cùng, hắn không có tư cách chỉ tay năm ngón, bắt ta ăn mặc trang điểm kiểu này kiểu kia."

"......"

Trong phòng lập tức câm như hến, lặng ngắt như tờ.

Chốc lát sau.

Không rõ là ai ở bên ngoài phòng run rẩy nói một câu: "Tôn tôn tôn...... tôn chủ."

Vân Dao vô cảm quay đầu lại, đối mặt với bóng dáng thanh nhã siêu việt tóc dài trắng như tuyết, đứng dưới mái hiên bên ngoài cánh cửa đang rộng mở.

Hôm nay hắn cũng mặc áo bào đỏ rực, tà áo mỏng gắn lông chim nho nhỏ, đuôi áo thêu ám văn, dưới ánh nắng mơ hồ tỏa ra những vệt sáng như ánh nước.

Đáng tiếc khuôn mặt thanh nhã siêu việt nọ vẫn ẩn dưới mặt nạ đồng.

Vân Dao uể oải quay mặt về phía gương trang điểm, nhìn nữ nhân với đôi môi mỏng hơi nhếch lên trong gương, giọng điệu vừa cợt nhả vừa mỉa mai: "Thế nào, tôn chủ đại nhân, ngài cảm thấy ta nói không đúng à?"

"Đương nhiên sư tôn không sai."

Mộ Hàn Uyên đi ngang qua đám thị nữ đang quỳ dưới đất, bước vào trong phòng.

Trong gương, đuôi mắt của Vân Dao hơi nhướng lên.

Dưới ống tay áo của chiếc trung y mỏng tanh, ngón tay thon dài của nàng từ từ siết chặt, lạnh nhạt cảnh giác liếc bóng người đang đến gần trong gương trang điểm.

Cho đến khi đôi giày đỏ rực tơ vàng chỉ bạc dừng lại bên ghế của nàng.

Người nọ khuỵu gối xuống, tóc trắng phủ xuống vai, lướt qua mặt nạ. Hắn quỳ một gối bên cạnh Vân Dao, ngón tay mảnh khảnh lộ ra dưới ống tay áo, sau đó, nhẹ nhàng nhưng không cho phép từ chối, nắm lấy mắt cá chân của Vân Dao.

Mí mắt Vân Dao giật giật, hơi bực bội liếc hắn.

Nhưng Mộ Hàn Uyên đang cúi đầu, cứ như không nhận ra.

Thế là, trong căn phòng im như thóc, mọi người đều cúi thấp đầu không ai dám ngẩng lên nhìn lén --

Người nọ vừa vô cùng cẩn thận nâng giày mang vớ cho nàng, vừa cất giọng lười biếng: "Nhưng mà, nếu chỉ cần một người ở lại hầu hạ, đương nhiên phải là đồ nhi ở lại, làm sao có thể đến phiên người khác?"

Tay Vân Dao siết chặt, móng tay gần như ghim vào lòng bàn tay.

Từ trên ghế trang điểm, nàng xoay người, cúi đầu, nhìn nam nhân đang quỳ gối bên cạnh nàng, và những thị nữ đang cúi đầu không dám lên tiếng sau lưng hắn.

Vân Dao nghiến răng: "...... Ngươi nhất định phải sỉ nhục ta như vậy sao?"

"......"

Khi đang vuốt phẳng nếp nhăn cuối cùng trên vớ của nàng, nghe thế, ngón tay của Mộ Hàn Uyên khựng lại.

Ngay sau đó, hắn khẽ bật cười: "Hóa ra sư tôn cảm thấy, ta đang sỉ nhục nàng."

Bị đôi mắt màu mực sau chiếc mặt nạ nhìn chằm chằm, Vân Dao vô thức muốn né tránh.

Thế là giày mềm chưa từng chạm đất cọ vào lòng bàn tay của hắn, muốn rút lại.

Song, trước khi rời khỏi phạm vi khống chế của hắn, nó bất ngờ bị những ngón tay thon dài của hắn nắm lại.

Mộ Hàn Uyên quỳ dưới đất, hơi nghiêng đầu, sau chiếc mặt nạ đồng, dường như hắn đang im ắng mỉm cười.

Ngay cả đuôi mắt lạnh buốt cũng rủ xuống.

"Vậy, thế này thì sao." Mộ Hàn Uyên nắm mắt cá chân của Vân Dao, kéo chiếc giày đang lùi lại của nàng về phía mình --

Sau đó, giẫm lên lồng ngực của hắn.

"......"

Vân Dao nghe thấy hàng loạt tiếng hít sâu rõ ràng.

Huyết sắc dâng trào, thoáng cái vọt lên đỉnh đầu của nàng, kèm theo một tiếng nổ vang.

"Mộ, Hàn, Uyên."

Vân Dao nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đỏ bừng, nhịn ba trăm lần mới không thốt ra câu "ngươi có liêm sỉ hay không" trước mặt các thị nữ phủ thành chủ Chu Tước.

"Ngươi đến đây làm gì!"

"Đương nhiên thừa dịp đến thăm sư tôn trước đại hôn. Ta luôn tôn sư trọng đạo, sư tôn hiểu rõ nhất mà, đúng không?"

Vừa dứt lời, đầu ngón tay của Mộ Hàn Uyên cách chiếc vớ mỏng như cánh ve vuốt ve mắt cá chân của nàng, sau đó thả ra.

Vân Dao: "--!"

Ta rõ cái rắm.

Vân Dao suýt chút bị hắn chọc tức chết.

Sau khi người nọ được như ý, hắn đứng lên.

Mộ Hàn Uyên bước ra ngoài, giọng nói chứa ý cười vang lên.

"Nhớ kỹ, dù nàng ấy nói gì, các ngươi cũng phải nghe theo. Nếu nàng ấy bảo các ngươi đi giết ta, kẻ nào không dám cầm đao đến phòng của ta, ta sẽ giết kẻ đó."

"Vâng...... vâng, tôn chủ."

Giữa tiếng thưa dạ run lẩy bẩy, Vân Dao siết chặt ngón tay đến mức vang lên tiếng răng rắc.

-- Tên điên này.

(Còn tiếp)