Theo lời đệ tử Phù Ngọc Cung, lối vào bí cảnh Táng Long Cốc nằm trong một sơn cốc trong cùng của núi Tàng Long.
Đề phòng dị đoan sinh biến, Phù Ngọc Cung phái các đệ tử canh giữ ngày đêm bên ngoài cửa bí cảnh —— Theo lời bọn họ nói, việc này không chỉ vì duy trì sự ổn định của bí cảnh, mà còn vì có thể kịp thời tiếp ứng cho các đệ tử của các môn phái ra vào bí cảnh.
Ngay khi lời này vừa thốt ra, các môn phái lúc đầu phê bình kín đáo hành vi chiếm bí cảnh “làm của riêng” của Phù Ngọc đều thay đổi thái độ, khen ngợi nào là “Phù Ngọc Cung xứng đáng là đệ nhất tiên môn của Tiên Vực” “Là tấm gương cho các tiên minh” vân vân.
Ngay cả đệ tử Càn Môn cũng nghĩ như vậy.
Vân Dao lười phân bua.
Lần này lên núi khá vội vàng, khi nhóm đệ tử Càn Môn theo đệ tử Phù Ngọc Cung rời khỏi hành cung, đã là xế chiều.
Ánh hoàng hôn chiều tà bao phủ lưng chừng núi, hơn một nửa cây cối tắm mình ánh hoàng hôn, một nửa còn lại thấp thoáng trong bóng đêm mờ mịt.
Nhóm người vượt qua ranh giới hoàng hôn và màn đêm, đi thẳng vào sâu trong núi.
Dọc đường Vân Dao quan sát xung quanh, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Lần này khi đến đây cảnh tượng trông rất khác, mặc dù lần trước không đi sâu vào trong mà chỉ ở vùng ngoài núi Tàng Long, xung quanh tràn ngập tơ ác mộng, che khuất cả bầu trời.
Nhưng dọc đường đêm nay, mặc dù vẫn còn sương mù, nhưng số lượng tơ ác mộng ít ỏi đến mức không đáng kể —— Cùng lắm chỉ có thể khiến tu giả cấp thấp nảy sinh chút ảo giác, hễ là tu giả Kim Đan trở lên, có thể ra vào bất cứ lúc nào.
Điều này khiến Vân Dao suy nghĩ đủ kiểu nhưng vẫn không hiểu.
Kẻ chủ mưu đằng sau đã dàn dựng một bàn cờ lớn như thế, thậm chí đưa những con Yểm Thú đã tuyệt tích mấy trăm năm lên núi, đêm đó “Vô Diện” bại dưới tay nàng nhưng vẫn chưa chết, làm sao có thể từ bỏ mưu tính, giải trừ tơ ác mộng, dễ dàng cho nhiều người tiến vào như vậy?
Chẳng lẽ lần trước tơ ác mộng đã cạn kiệt hết bởi quả cầu ánh sáng cảm xúc khổng lồ trong biển Thất Tình của Mộ Hàn Uyên?
Vân Dao thầm nghĩ trong lòng.
“Sư tôn đang lo lắng chuyện gì sao?” Vừa đi, Mộ Hàn Uyên chẳng biết từ khi nào đã đến bên cạnh nàng.
“Ta cảm thấy tơ ác mộng đột nhiên giảm, hơi kỳ lạ.” Vân Dao quay mặt sang: “Nhắc mới nhớ, ta quên hỏi ngươi —— Tại sao trong biển Thất Tình của ngươi lại có quả cầu ánh sáng to như thế?”
Lông mi của Mộ Hàn Uyên đột nhiên run lên, đôi mắt đen láy hơi ngước lên: “Vì sao sư tôn biết?”
“Ủa, ta chưa nói à?” Vân Dao tỏ vẻ vô tội: “Thì là, ờ thì, khế ước sư đồ ấy, ta dùng nó để vào cùng ngươi.”
“...... Vào biển Thất Tình của ta?”
“Đúng vậy.”
Vân Dao hơi ngoảnh đầu lại, quan sát vẻ mặt của hắn: “Thế nào, có thứ gì mà ta không thể xem sao?”
“......”
Một lát sau.
Cảm xúc phập phồng trên khuôn mặt của Mộ Hàn Uyên chậm rãi lắng xuống, trở lại dáng vẻ thánh nhân thanh cao khó lường.
“Chỉ là nỗi lòng trước kia chưa ổn định, khiến sư tôn chê cười rồi.”
“Đâu chỉ là chưa ổn định……” Nhớ tới “mặt trời” có thể chói mù mắt nàng, Vân Dao vẫn hơi kinh hồn: “Rốt cuộc nó là gì, không giống ưu tư, cũng không giống nỗi sợ, sao hiển ảnh lại đáng sợ như thế?”
Mộ Hàn Uyên nhìn thật sâu vào mắt nàng, sau đó cụp mắt xuống, dường như cười nhẹ.
“Tất cả.”
Vân Dao: “......”
Thôi được rồi.
Không nói thì thôi.
“Vẫn là câu hỏi nọ, rốt cuộc làm thế nào mà ngươi có thể thuận lợi thoát ra, thậm chí còn tỉnh lại trước ta?”
“Sau khi hành trình ở Ma Vực kết thúc, nỗi lòng khai giải, ta tự động thoát ra.”
“?”
Vân Dao chợt dừng bước.
Mộ Hàn Uyên cũng dừng lại theo, khó hiểu hỏi: “Sư tôn?”
Vân Dao ngập ngừng hỏi: “...... Ý của ngươi là, sau khi băng qua núi Lưỡng Giới, trước khi đến Dao Thành Tiên Vực, thần hồn của ngươi đã thoát khỏi biến Thất Tình?”
“Vâng.”
Một khoảng lặng giữa hai người.
Đằng trước, nhóm người Càn Môn dừng bước theo đệ tử Phù Ngọc Cung, gió đêm mang theo một tiếng gọi mơ hồ kinh ngạc.
“..... Đại sư, sao ngài đến sớm thế?”
Nhưng Vân Dao lại không nhận ra, nàng sững sờ tại chỗ, nhìn Mộ Hàn Uyên, ký ức trong đầu gần như hơi hỗn loạn.
Nếu khi ấy Mộ Hàn Uyên đã rời khỏi……
Vậy “Mộ Hàn Uyên” theo nàng đến Dao Thành, sau đó lên núi bế quan để thoát khỏi quả cầu ánh sáng ký ức trong biển Thất Tình, là ai?
“Đương nhiên là cố nhân từ biệt đã lâu.”
Một tiếng cười mông lung của tăng nhân vang lên, tưởng chừng xa tận chân trời, nhưng lại như kề bên tai: “Đặc biệt đến tương phùng.”
“?”
Khi vang lên vẫn còn ở chân trời, nhưng âm đuôi đã lướt đến trước mặt.
Vân Dao không suy nghĩ vấn đề vừa rồi nữa, nàng cảnh giác hướng về bên cạnh, vô thức nhấc tay áo lên, che chở Mộ Hàn Uyên ở đằng sau.
Nàng ngước mắt lên, nghênh đón ánh trăng và bóng râm.
Nguyệt động, phong động, ảnh động.
Dưới ánh trăng và bóng râm mông lung, người bước đến là một……
Yêu tăng.
Nhìn người đến, Vân Dao thầm kết luận như thế.
Một cây phật trượng màu xanh ngọc dựng bên cạnh người nọ, trên đỉnh là ấn chữ Vạn của Phật môn, dưới ánh trăng lờ mờ có thể nhìn thấy thủy văn lưu chuyển. Rất khác với những vương trượng kim cương của Phật môn mà Vân Dao từng thấy, cây trượng này làm bằng lưu ly hơi mờ.
Tăng nhân bước từng bước đến, tay trái của y cầm phật trượng, những chiếc khoen tròn trên phật trượng lưu ly kêu leng keng, tay phải của y nửa giơ lên trước ngực, áo cà sa đỏ tươi, chậm rãi vân vê phật châu, vừa lẩm bẩm gì đó vừa nhướng mày ——
Dưới ánh trăng, mày liễu mắt phượng, mặt đẹp như ngọc, giữa trán là một nốt chu sa cát tường đỏ tươi, như phật như ma.
Hồng trần Phật tử dừng bước, niệm một câu A Di Đà Phật, rồi nhìn hồng y thiếu nữ đứng cách đó vài trượng. Một lát sau, lông mày của y hơi nhướng lên, nhìn Càn Nguyên Đạo Tử Hàn Uyên Tôn, người mặc áo bào trắng như tuyết, đầu đội liên hoa quan, đang được nàng che chở đằng sau.
Phật châu dừng lại giữa ngón tay.
Khi y du ngoạn Tiên Vực đã từng nghe nói, Càn Môn Hàn Uyên Tôn là thánh nhân thất tình bất hiển, lục dục vô tương, khi trụ trì tiền nhiệm của Phạn Thiên Tự viên tịch (*), tiếc nuối lớn nhất của ông chính là không thể thuyết phục vị này quy y cửa Phật.
(*) Viên tịch: qua đời.
Thuở trước chỉ đứng nhìn từ xa, danh xứng với thực, nhưng hôm nay gặp……
Vừa rồi người nọ nâng mắt lên nhìn hồng y nữ tử trước mặt, chỉ một cái liếc mắt, y đã phát hiện người nọ hoàn toàn khác với thánh nhân thất tình bất hiển trong ký ức của y.
Trong mắt như có chữ Vạn xoay tròn, hồng trần Phật tử dừng lại một chút, rồi đột nhiên mỉm cười với hai người đang đứng yên ở đằng kia:
“Cố nhân gặp lại, sao không tiến lên?”
“.....”
Tim Vân Dao thắt chặt.
Vô số đệ tử Phù Ngọc Cung canh giữ bên ngoài bí cảnh, cộng thêm ánh mắt của các đệ tử Càn Môn, tất cả đều tỏ ra kinh ngạc trước câu nói này.
Hiện tại sao nàng có thể không biết người trước mặt này là ai.
Hồng trần Phật tử hành tẩu thế tục của Phạn Thiên Tự, Liễu Vô đại sư.
—— Ngàn trốn vạn trốn, vội vàng mau chóng, ai ngờ lại gặp ngay lối vào bí cảnh, còn có tình huống nào khiến nàng tuyệt vọng hơn tình huống này?
Người đầu tiên phản ứng lại chính là chấp sự tiên minh, đối phương lập tức cuống quýt hành lễ với Mộ Hàn Uyên: “Bái kiến Hàn Uyên Tôn.”
Mộ Hàn Uyên im lặng gật đầu.
Chấp sự kia quay sang hồng trần Phật tử: “Liễu Vô đại sư, đây đều là đệ tử hậu bối của Càn Môn, đến vì bí cảnh Táng Long Cốc. Không biết cố nhân mà ngài ám chỉ, là vị nào trong số này?”
Hồng trần Phật tử chỉ mỉm cười mà không nói gì, quay sang nhìn hai người đang đứng cạnh nhau.
“......”
Bả vai Vân Dao hơi kéo căng.
Sau lưng nàng, Mộ Hàn Uyên hơi cụp mắt xuống. Từ góc nhìn của hắn, hắn có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn căng thẳng của hồng y nữ tử trước mặt, hệt như dây cung kéo căng ra hết cỡ, hoặc như một con mãnh thú đang ẩn náu trong rừng, chuẩn bị lao ra.
Chỉ là, tất cả đều bị giấu dưới dung nhan vô hại lười biếng, rất mê hoặc lòng người.
Chẳng hiểu tại sao Mộ Hàn Uyên lại muốn cười.
…… Rõ ràng rất hiếm khi hắn có nỗi lòng như vậy.
“Vân Yêu Cửu.”
Trong màn đêm nơi núi rừng hoang vắng.
Mộ Hàn Uyên giơ tay lên, nhẹ nhàng ấn lên vai của thiếu nữ. Hắn lách người bước lên từ đằng sau Vân Dao, dưới ánh trăng liên hoa quan thanh lãnh sương hàn, tấm lưng thẳng tắp như thanh ngọc thúy trúc thong thả từ tốn đi lên trước mặt Vân Dao, chắn ngang tầm mắt giữa hai người.
Rèm mi dài chậm rãi nâng lên, đôi mắt sáng hơn cả tuyết chạm phải nốt ruồi cát tường giữa mi tâm của yêu tăng.
“Trăm năm không gặp, Liễu Vô đại sư, biệt lai vô dạng (*).”
(*) Biệt lai vô dạng: nghĩa là ‘từ lần trước gặp mặt đến giờ vẫn khoẻ chứ?’, thường được dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp.
“——”
Quang sắc trong đáy mắt của hồng trần Phật tử hơi nứt ra, sau đó mờ đi trong chốc lát, y vân vê phật châu, cúi đầu mỉm cười: “Đúng thế, Hàn Uyên Tôn.”
“......”
Mọi người nhất thời sửng sốt.
Hóa ra “cố nhân” của hồng trần Phật tử là Hàn Uyên Tôn.
Cảnh tượng này, bọn họ nghĩ là lẽ hiển nhiên, nhưng dường như đã bỏ lỡ điều gì đó vừa chân thật vừa quan trọng.
Đứng sau lưng Mộ Hàn Uyên, Vân Dao chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì chợt nghe yêu tăng đứng dưới ánh trăng hỏi: “Không biết vị thí chủ này là ai?”
“......”
Vân Dao cứng đờ ngước mắt lên, quả nhiên bắt gặp ánh mắt chứa ý cười của Liễu Vô.
Yêu tăng này nghiệp thật.
Nhưng người đằng trước nàng chẳng hề nao núng, Mộ Hàn Uyên nhàn nhạt đáp: “Chưởng môn thay sư tôn nhận đồ đệ, vị này là sư muội của ta, Vân Yêu Cửu.”
Liễu Vô rủ mày, mỉm cười: “Thảo nào, dáng dấp rất giống cố nhân.”
Vân Dao: “......”
Mọi người: “?”
Cố nhân nào nữa vậy?
Câu nói này khiến sống lưng Vân Dao lạnh buốt, chỉ cảm thấy mình không thể ở lại đây lâu hơn được nữa, thế là nàng quay về phía đệ tử Phủ Ngọc Cung: “Đã quyết định vào bí cảnh, sao không dẫn bọn ta đi tiếp?”
“À, vâng, suýt chút nữa quên mất chính sự —— Hàn Uyên Tôn, Liễu Vô đại sư, các vị đạo hữu, mời đi theo ta.”
Vân Dao cứng nhắc, vô thức nhìn yêu tăng mặc áo cà sa màu đỏ.
Khó ăn khó nói.
Nhưng cũng ngay lúc đó, dường như Mộ Hàn Uyên nhìn nàng một cái, sau đó nói: “Liễu Vô đại sư cùng vào đi.”
Yêu tăng gom tràng hạt, cụp mắt mỉm cười, chắp tay hành lễ: “Theo lời mời của ngài, trong bí cảnh, làm phiền các vị.”
“......”
Phù Ngọc Cung, Càn Môn và chấp sự của tiên minh đều ở đó, khó tránh khỏi xã giao khách sáo, Vân Dao nghe đến mức ngáp ngắn ngáp dài.
Hơn nữa yêu tăng ở đó, thỉnh thoảng hay liếc nàng, khiến cổ Vân Dao ớn lạnh, nàng tìm một cái cớ, một mình chuồn đến trước lối vào bí cảnh.
Đó là một núi đá như một thủy kính lớn, hình ảnh phản chiếu trong kính mờ ảo, như có bóng người vặn vẹo, mây mù dày đặc không nhìn rõ bên trong. Trên mép vách đá, có ba chữ lớn viết bằng chu sa đỏ tươi: Táng Long Cốc.
“Đây là lối vào bí cảnh sao?” Vân Dao nhìn chung quanh, hơi cau mày.
Hai đệ tử Phù Ngọc Cung canh giữ hai bên, trong đó một nữ đệ tử nhìn Vân Dao bằng ánh mắt thù địch kể từ khi nàng được Mộ Hàn Uyên che chở ở đằng sau.
Lúc này nghe Vân Dao tiến lên đặt câu hỏi, nàng ta bất mãn quay mặt đi: “Phải.”
Vân Dao phát hiện, nhưng xem như không thấy: “Bí cảnh xuất hiện bao lâu rồi?”
“......” Nữ đệ tử nhíu mày nhìn nàng.
Một nữ đệ tử khác do dự một chút, sau đó nhanh chóng đáp: “Năm ngày rồi.”
Vân Dao hỏi tiếp: “Bao nhiêu tông môn, bao nhiêu đệ tử đã vào trong?”
“Chuyện này, bọn ta không rõ lắm.” Nữ đệ tử nọ xin lỗi: “Ta và sư tỷ vừa mới đến núi Tàng Long hôm qua.”
Vân Dao gật đầu, như thuận miệng hỏi: “Nghe nói hay thấy tận mắt cũng được, có ai ra khỏi bí cảnh chưa?”
Nữ đệ tử ngẩn ra, định lắc đầu: “Chưa từng nghe nói……”
Chưa nói hết câu.
Nữ đệ tử Phù Ngọc Cung đang khoanh tay ở bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Tân Sở Linh, cô phí lời với cô ta làm gì —— Cô ta không phải trưởng bối của tông môn, cũng không phải chấp sự của tiên minh, chúng ta cần gì phải giải thích với cô ta?”
Nữ đệ tử tên Tân Sở Linh sửng sốt, rụt rè đáp lại: “Kiều sư tỷ, chỉ trả lời vài câu thôi mà, không phiền gì đâu.”
“Cô!” Nữ đệ tử kia tức giận trừng mắt với nàng ta: “Là không phiền với cô, nhưng như thế chính là hạ thấp thân phận, làm mất mặt Phù Ngọc Cung — đệ nhất tiên môn ba trăm năm nay!”
Tân Sở Linh sững sờ tại chỗ, ấm ức không nói nên lời.
“Tách.”
Vân Dao thản nhiên búng tay, lôi kéo ánh mắt giận dữ nọ về phía mình.
Nàng nhìn người nọ, mỉm cười xán lạn: “Chậc chậc, oan có đầu nợ có chủ, có bất mãn gì thì trực tiếp nhắm vào ta, sao lại dựa vào thân phận trưởng ấu, bắt nạt sư muội của mình thế?”
Kiều Nhan tức giận: “Cô đừng khích bác ly gián!”
Nhưng hồng y thiếu nữ trước mặt lại chẳng hề bận tâm, tay trái của nàng nhẹ nhàng giơ lên, ngón trỏ nghịch vòng tay chuông vàng: “Còn một điều nữa, ta rất tò mò —— Mặt mũi của Phù Ngọc Cung, đệ nhất tiên môn ba trăm năm nay, chẳng lẽ phụ thuộc vào thượng đẳng hơn người và duy ngã độc tôn nhất mạch tương thừa (*)?”
(*) Nhất mạch tương thừa: Người thế hệ trước truyền cho người thế hệ sau.
Động tĩnh bên này cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Mộ Hàn Uyên, hồng trần Phật tử và chấp sự tiên minh, khi Mộ Hàn Uyên dẫn đầu xoay người lại, ánh mắt của mấy người kia cũng nườm nượp kéo đến.
Khóe mắt liếc qua, Kiều Nhan đỏ mặt, giọng nói không khỏi trầm xuống: “Cô, cô đừng ngậm máu phun người, ta thượng đẳng hơn người khi nào?”
“Ừm, không phải trưởng bối tông môn, không phải chấp sự tiên minh, thì ngay cả tư cách hỏi cũng không có —— Nếu đây không phải thượng đẳng hơn người thì chẳng lẽ là trèo lên lên đầu lên cổ của người ta?”
“Cô ——!”
Kiều Nhan định tức giận bác bỏ thì thấy những người cách đó mấy trượng đang đi đến đây.
Mộ Hàn Uyên đi phía trước, bước chân nhẹ nhàng, giẫm lên ánh trăng mà đến, ngân ti liên hoa quan trạc nhiên thoát trần, như trích tiên giáng trần, mỗi bước chân như đang bước đi trên mặt hồ như gương.
Vân Dao dời mắt nhìn sang, lập tức phân tâm, trước khi kịp phản ứng, nàng đã bỏ lỡ cơ hội lên tiếng ——
“Hàn Uyên Tôn, xin ngài chủ trì công đạo cho bọn ta.” Kiều Nhan vừa ăn cướp vừa la làng: “Sư muội của ngài ỷ vào thân phận của ngài, vênh váo hung hăng ép bọn ta trả lời câu hỏi của cô ta!”
Vân Dao: “......”
Vân Dao: “?”
Sau ba trăm năm, dưới sự dẫn dắt của Phù Ngọc Cung, tu giả Tiên Vực tu vi không tăng bao nhiêu, trái lại độ dày của da mặt đã tăng vọt gấp bội?
Thừa dịp Vân Dao chưa kịp biện bạch, Kiều Nhan lại nói tiếp: “Quá đáng nhất chính là, cô ta còn chất vấn uy thế đệ nhất tiên môn của Phù Ngọc Cung, nói bọn ta thượng đẳng hơn người, duy ngã độc tôn! Ai cũng có thể vào bí cảnh này, Phù Ngọc Cung chưa bao giờ ngăn cản, thậm chí còn đặc biệt sắp xếp đệ tử túc trực ở đây, sao cô ta có thể bôi nhọ như thế?”
“......”
Kiều Nhan nói xong, trước kính thạch — lối vào bí cảnh, mọi người đều im lặng.
Bên Càn Môn do Mộ Hàn Uyên dẫn đầu, các đệ tử lẩm bẩm trong lòng “tính cọc cằn của tiểu sư thúc quả nhiên lại gây chuyện”, mọi người đều ngó nghiêng xung quanh, giả vờ bị điếc không nghe thấy gì.
Chấp sự tiên minh thì đứng ngoài cuộc.
Nếu là chuyện khác, bọn họ sẽ không mặc cho người khác bắt Hàn Uyên Tôn phân xử, nhưng nếu có thể khiến Càn Môn nội đấu, chia rẽ Mộ Hàn Uyên và Càn Môn, bọn họ không đổ dầu vào lửa đã là có lương tâm.
Còn yêu tăng, y mỉm cười niệm “A Di Đà Phật”, vừa vân vê phật châu vừa xem trò vui.
Ngoài sáng trong tối, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Mộ Hàn Uyên.
Chuyện náo nhiệt nhất Tiên Vực mấy ngày gần đây, ngoại trừ bí cảnh này, không ai khác chính là tiểu đồ đệ có lai lịch cổ quái của tiểu sư thúc tổ Càn Môn, đồng thời là tiểu sư muội danh chính ngôn thuận duy nhất của Hàn Uyên Tôn. Vinh dự như vậy trước nay chưa từng có, mọi người đều tò mò, Hàn Uyên Tôn sẽ xử lý nàng thế nào để thể hiện sự công bằng mà không ảnh hưởng đến danh tiếng thánh nhân của mình.
Vân Dao cũng tò mò.
Vì vậy nàng kìm lại lời mỉa mai đã đến bên môi, mở to đôi mắt đen nhánh, tò mò mong chờ nhìn Mộ Hàn Uyên.
Bắt gặp ánh mắt xem trò vui cứ như không liên quan gì đến mình của Vân Dao.
Mộ Hàn Uyên: “......”
Trong chốc lát, người nọ cụp mắt xuống, hàng mi dài che khuất đôi mắt, dường như khẽ mỉm cười, vừa nhẹ nhàng vừa bất đắc dĩ.
Như băng tuyết tan ra, mùa xuân ùa đến.
Ngay cả Kiều Nhan cũng ngẩn ngơ.
Vẻ đắc ý trong mắt nàng ta cứng đờ, chẳng hiểu sao trong lòng chợt xuất hiện linh cảm xấu.
“Cách làm người của Vân Yêu Cửu, ta hiểu rõ nhất.” Mộ Hàn Uyên thu hồi ý cười như phù dung sớm nở tối tàn, mặt mày nhã nhặn nhưng giọng nói lại vừa lạnh vừa trầm: “Nếu muội ấy sai một, tức là ta sai mười.”
Lời này vừa thốt ra, ngoại trừ chính bản thân Mộ Hàn Uyên và hồng trần Phật tử cách đó không xa, ngay cả Vân Dao nghe xong cũng sửng sốt.
Nàng biết Mộ Hàn Uyên sẽ bảo vệ nàng, nhưng nàng nghĩ rằng, ít nhất là thản nhiên bao che sau khi hiểu rõ sự thật, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, hắn sẽ khẳng định chắc nịch như thế mà không hề hỏi thăm gì?
Những người khác rõ ràng kinh ngạc hơn cả Vân Dao.
“Hàn Uyên Tôn, nói như thế không thích hợp……” Chấp sự tiên minh gắng gượng mỉm cười, tiến lên phía trước.
“Chẳng có gì là không hợp.”
Khuôn mặt của Mộ Hàn Uyên lạnh lùng, nhìn sang Kiều Nhan: “Về phần vị cao túc Phù Ngọc Cung này, những câu hỏi vừa rồi của Vân Yêu Cửu đều phù hợp với thân phận, liên quan đến an nguy của các đệ tử ra vào bí cảnh, muội ấy vốn có ý tốt, nhưng ngươi lại đổi trắng thay đen, là cho rằng ta không nghe thấy, hay ỷ vào sư muội của ta lần đầu xuống núi, yếu đuối dễ bị bắt nạt?”
“......”
Vân Dao chợt hiểu ra, hóa ra hắn nghe hết rồi, thảo nào hết lòng tin tưởng thiên vị nàng như thế.
Chờ chút.
Hắn nói ai yếu đuối dễ bị bắt nạt?
Vân Dao không phải người duy nhất hãi hùng bởi câu nói này.
Những đệ tử Càn Môn có mặt, đặt biệt là các đệ tử từng theo Vân Dao lên núi Tàng Long, sắc mặt ai cũng cực kỳ rối rắm. Có người thái quá đến mức trợn trừng mắt, có người ngốc ngốc ngoáy lỗ tai, ngơ ngác nhìn Vân Dao.
Có lẽ vì khó lòng tin nổi sáu chữ “yếu đuối dễ bị bắt nạt” có liên quan gì đến tiểu sư thúc nhanh nhẹn dũng mãnh của bọn họ.
Nhất định là mắt và tai của bọn họ có vấn đề.
Có thánh nhân Mộ Hàn Uyên đứng ra đảm bảo, lại thêm cô nương Tân Sở Linh kia đứng ra làm chứng, chậu nước bẩn muốn tạt lên người Vân Dao, hiển nhiên không thể vấy bẩn quần áo của nàng dù chỉ một chút.
Kiều Nhan bị chấp sự tiên minh và trưởng lão Phù Ngọc Cung trách cứ, trừng phạt, sau đó xám xịt bỏ đi.
Trước khi đi, nàng ta cực kỳ tức giận trừng mắt liếc Vân Dao.
Vân Dao phát hiện, nhưng chẳng thèm nhìn nàng ta, mà chỉ hơi nghiêng người, truyền âm với Mộ Hàn Uyên: “Hình như sau khi trở thành sư muội của ngươi, nhân duyên của vi sư ở Tiên Vực càng lúc càng kém nhỉ?”
Nói xong, Vân Dao hơi chột dạ.
—— Nếu là Mộ Cửu Thiên hiểu rõ nàng ba trăm năm trước, y nhất định sẽ cười nhạo “Nhân duyên của muội từng tốt à”.
Song, Mộ Hàn Uyên chưa bao giờ giống Mộ Cửu Thiên.
Thế là Vân Dao nhìn thấy ngoan đồ, người vừa thiên vị bao che cho nàng nhưng bị nàng “cắn ngược”, bình tĩnh thành thật trả lời: “Sư tôn là đệ nhất thiên hạ, cần gì để ý đến người khác, cũng không ai có thể dựa thế của người. Sau này người cứ yên tâm làm người đứng đầu Tiên Vực, những chuyện vụn vặt khác, giao cho đệ tử là được.”
Vân Dao: “.......?”
Vân Dao: “...... Hả?”
Hóa ra duy ngã độc tôn là tự mình mắng mình?
Đáng tiếc trước khi Vân Dao giải thích rõ ràng, rằng nàng chỉ muốn điều tra nguyên nhân cái chết năm ấy của Mộ Cửu Thiên, hoặc giả thuận tay kéo lão tặc Bích Tiêu của Phù Ngọc Cung rớt đài, chứ nàng tuyệt đối không có hùng tâm tráng chí làm thủ lĩnh Tiên Vực.
Lối vào bí cảnh ở bên kia đã mở.
Dưới chân mọi người, trận quang xuất hiện, Mộ Hàn Uyên được chấp sự tiên minh mời lên trước để tránh nảy sinh rắc rối.
Vân Dao vô thức muốn bắt kịp hắn.
Ngay lúc này, kim văn cà sa đỏ tươi phất qua trước mắt nàng, khiến nàng cảm thấy như mình đang mơ.
Một giọng nói vừa ôn hòa vừa yêu dị lọt vào tai.
“Năm đó trước khi cô bế quan, ta đã từng nói, thầy trò hai người chính là túc thế nghiệt duyên, không thể cắt đứt. Hiện tại tà vật đã hiển ảnh giữa mi tâm cô, chẳng lẽ cô vẫn chưa chịu tin?”
“——” Vân Dao: “?!”
Hồng y thiếu nữ kinh nghi (*) nghiêng người, bắt gặp khuôn mặt ngậm cười của yêu tăng gần trong gang tấc.
(*) Kinh nghi: kinh ngạc và nghi ngờ.
Vân Dao mở miệng muốn hỏi.
Nhưng ngay sau đó, bạch quanh đột nhiên dâng lên, bao quanh người nàng, lập tức nhấn chìm nhóm người trước kính thạch ——
Sau khi bạch quang tiêu tán.
Mọi người biến mất tại chỗ, ánh trăng chiếu xuống khoảng không, in bóng kính thạch lẻ loi giữa rừng núi.