Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

Chương 2: Thạch trung hỏa, mộng trung thân (2)




“Mộ Hàn Uyên cung nghênh sư tôn xuất quan.”

Giọng nói của người đằng sau vừa rõ ràng, vừa ôn hòa, vừa lành lạnh như châu ngọc rơi xuống bàn, tiễu vô thanh tức (*) dẹp yên mọi âm thanh trên núi.

(*) Lặng yên không một tiếng động.

Cộng tất cả lôi kiếp Kim Đan Nguyên Anh Hóa Thần mà đời này Vân Dao đã vượt qua, có lẽ cũng không nhiều bằng thứ vô hình giáng xuống từ hư không rơi xuống đầu nàng lúc này.

Mặc dù trong lòng tràn ngập những tiếng lòng tan vỡ “Sao có thể như thế” “Sao Mộ Hàn Uyên lại ở đây” “Tại sao hắn nhận ra mình dễ dàng như vậy”, nhưng Vân Dao vẫn có thể lập tức điều chỉnh biểu cảm của mình ——

Vân Dao xoay người lại, với nụ cười rạng rỡ hoàn toàn khác với tiểu sư thúc tổ nghiêm nghị cứng nhắc trong truyền thuyết, vén tóc, ngước mặt lên.

Hoa điền hình bướm giữa mi tâm lấp lánh, hệt như muốn tung cánh.

“Sư huynh à, có lẽ huynh nhận nhầm…… người….. rồi.”

Lời nói im bặt.

Nhiều năm sau, mặc dù khi ấy tiểu sư thúc tổ “xa hoa dâm dật” đã quen với chuyện Mộ Hàn Uyên, người được thế gian ca ngợi là “vầng trăng sáng trên bầu trời”, khom lưng uốn gối trước mặt nàng, hắn nửa quỳ trên mặt đất, bàn tay gảy đàn đệ nhất thiên hạ cẩn thận mang vớ mang giày cho nàng, nàng vẫn sẽ ở một khoảnh khắc nào đó khi ánh sáng và bóng tối đan xen lướt nhẹ qua mặt mũi của hắn, chấn nhiếp tâm thần nàng.

Huống chi hiện tại, là lần đầu tiên nàng gặp Mộ Hàn Uyên.

Người trước mắt mặc y phục trắng như tuyết, tóc đen như thác nước, trời sinh có khuôn mặt lãnh ngọc như trích tiên. Hắn mặc áo bào rộng rãi, thêu hoa văn mây vàng, tóc đen bó quan, chỉ dùng một chiếc lông vũ xỏ xuyên qua ngân ti liên hoa quan.

Ngân quan thanh lãnh, không hề trang trí châu ngọc, nhưng lại khiến người ta khó lòng dời mắt.

Vân Dao nhớ đây là lễ chế bó quan cao nhất đạo môn, như tiên nhân bước qua phàm tục, từ nay về sau không dính đến hồng trần.

Quả thật rất hợp với phong thái trích tiên uyên ý sương lãnh của hắn.

—— Thanh nguyệt hàn chi, chẳng qua cũng chỉ như vậy.

“Vân Dao trước kia” bất ngờ bộc phát thú tính đối với hắn sau khi xuất quan cũng hợp lý lắm.

Dù sao, người đời tham lam, ai không muốn độc chiếm những điều tốt đẹp?

【...... Là ta cứu hắn, tại sao hắn không thể thuộc về riêng ta?】

Một âm thanh tà tính bí ẩn dường như chợt vang lên từ sâu trong đáy lòng.

Vân Dao hãi hùng khiếp vía.

Nàng không hề nhận ra rằng, hoa điền hình bướm giữa mi tâm, đột nhiên sáng lên rồi dập tắt.

“Sư tôn?”

Vẫn là giọng nói trong trẻo ấy, nhưng lần này, hàng mi dài của Mộ Hàn Uyên nhẹ nhàng nhấc lên, âm cuối hơi nâng cao.

Hệt như tầng tầng lớp lớp tuyết rơi xuống, sơn thủy ẩn bên trong lộ ra một chút diện mạo thật.

Đồng thời khiến người ta nhận ra điều gì đó.

Vân Dao hoàn hồn, giơ tay lên, năm ngón tay trắng trẻo phá vỡ ánh mặt trời dưới bóng râm, vẫy nhẹ trước đôi mắt như tuyết trên đỉnh núi xa của Mộ Hàn Uyên.

Sau đó, nàng ngạc nhiên: “...... Ngươi mù à?”

Thoại bản không hề đề cập đến chuyện này.

“Trước khi trở về núi, đệ tử bị thương nhẹ trong bí cảnh, vài ngày nữa sẽ khỏi thôi, không sao cả. Sư tôn đừng lo lắng.”

Vân Dao tỏ vẻ kỳ lạ.

Chỉ cần nhìn vào thái độ này của Mộ Hàn Uyên……

Biết sư tôn là nàng bế quan ba trăm năm mới ra ngoài, những người không hiểu rõ có lẽ sẽ cho rằng nàng xuống núi ăn điểm tâm rồi mới quay lại.

Dường như Mộ Hàn Uyên không hề kinh ngạc khi nàng xuất quan, mặc dù nàng cố ý không thừa nhận, nhưng vẻ mặt của hắn lại không thay đổi chút nào. Từ đầu đến cuối đều bình tĩnh ôn hòa, điềm tĩnh đến mức không tìm được chút tì vết.

Có lẽ dù nàng nói gì, hắn cũng sẽ không tỏ ra khác thường.

Đối với người sư tôn là nàng này, quả thật không có chút tình cảm nào.

Có thể khiến một thánh nhân như thế này nhập ma, nguyên chủ giỏi thật đấy.

Đối mặt với người không bộc lộ thất tình, muốn giẫm lên vết xe đổ cũng khó lắm, Vân Dao lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

“Ngươi đã mù….. à, không nhìn thấy, vậy tại sao lại biết ta xuất quan?” Vân Dao tiến lên một bước, tựa như chỉ thuận miệng hỏi.

Mộ Hàn Uyên nói: “Kiếm ‘Đành Vậy’ xuất hiện dị động, có lẽ do sư tôn gây ra. Cho nên sau khi về núi đệ tử thôi động khế ước sư đồ, dùng nó để tìm người.”

“Khế ước sư đồ?”

Thuận tay gạt cành cây chắn đường sang một bên, Vân Dao dừng bước, nghiêng mắt nhìn về phía Mộ Hàn Uyên.

Đó là thứ gì vậy?

Vân Dao vô thức lục lọi mảnh vỡ ký ức của nguyên chủ, trong lúc nhất thời quên để ý xung quanh ——

Cành cây vừa bị đẩy sang một bên bật ngược trở về, như trả thù quất vào mắt nàng.

Khoảnh khắc hoàn hồn, cành cây đã gần trong gang tấc. Linh khí ứ tắc do tẩu hỏa nhập ma vẫn còn đó, nàng muốn tránh cũng không tránh kịp.

Vân Dao nhanh chóng nhắm mắt lại.

Gió mát chợt thổi qua ——

Dường như Vân Dao ngửi thấy mùi đàn hương phủ đầy tuyết, lành lạnh, nhẹ nhàng, thấm vào tâm cốt.

“...... Sư tôn bế quan lâu ngày, chắc người quên mất rồi.”

Vân Dao mở mắt ra.

Ngay trước mặt nàng, ống tay áo rộng thùng thình thêu chỉ bạc ám văn che đi một nửa ánh mặt trời. Dưới ống tay áo, đốt ngón tay ôn nhuận như ngọc, hệt như tu trúc nắm lấy cành cây làm điều ác kia, khiến nó dừng lại bên thái dương của Vân Dao.

Hơi thở ôn nhuận của người nọ vẫn ôn hòa như thuở ban đầu, không hề bị hành động này quấy rầy một chút nào:

“Ba trăm năm trước, khế ước sư đồ được người gieo cho đệ tử dưới gốc Tuyết Tháng Tư, bên cạnh Đoạn Thiên Uyên của Ma Vực.”

Vân Dao: “.......”

Vân Dao: “Hả?”

Vừa rồi Vân Dao lục lọi mảnh vỡ ký ức của nguyên chủ, nhưng hoàn toàn không tìm được lời giải thích nào về “Khế ước sư đồ” ở giới tu chân này, chẳng lẽ không phải dập đầu kính rượu bái sư sao?

Vân Dao bất chợt có dự cảm chẳng lành.

Trong thoại bản dường có đề cập đến, tiền thân tẩu hỏa nhập ma, tu vi tụt dốc, sở dĩ có thể bắt Mộ Hàn Uyên làm lô đỉnh để tu luyện, hình như bởi vì đã gieo…… cấm chế gì đó trong cơ thể của hắn?

Chẳng lẽ đó chính là khế ước sư đồ chó má này?

“......”

Vân Dao đột nhiên cảm thấy cẩu đầu trảm vừa mới dời đi, lúc này đã bị vận mệnh độc ác đặt lại lên cổ nàng.

Lạnh buốt.

Trước khi Mộ Hàn Uyên biết được sự thật, nàng phải nghĩ cách ném thứ nguy hiểm đến tính mạng này đi mới được.

“Ừm, đúng là ta đã quên mất.” Cố nén cơn rùng mình, Vân Dao bày ra vẻ mặt bình tĩnh, đi lướt qua ngón tay đang nắm lấy cành cây của Mộ Hàn Uyên.

Đi được vài bước, nàng đột nhiên dừng bước, rồi xoay người lại.

Nam tu tuấn tú mù lòa ôn hòa cụp mắt xuống, nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn cuối cùng trên ống tay áo rộng của mình.

Liên hoa quan chí cao thanh lãnh dưới bóng râm, cũng vẫn không hề nhiễm bụi.

Trông cực kỳ tao nhã, làm gì giống mù lòa?

Vân Dao đang nghĩ xem liệu mình có nên thăm dò lần nữa không.

Trong tầm mắt, Mộ Hàn Uyên như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của nàng, khuôn mặt tựa như trích tiên ngước lên.

“Sư tôn.”

Con ngươi nghênh đón ánh sáng, hệt như lưu ly băng tuyệt phẩm, không nhiễm bụi trần.

Đẹp thì đẹp đấy, nhưng có lẽ bởi vì mù lòa, nên có chút khác với vẻ ôn hòa đoan nhã trong trẻo, mà lại xa cách tựa như viễn sơn hàn tuyết.

Sáng như ánh trăng, sáng đến mức không thể bị lu mờ bởi bất cứ thứ gì.



Vân Dao lập tức thu hồi tâm tư, mỉm cười như thiếu nữ mười sáu xuân xanh thuần phác vô tri: “Không có gì, chỉ là vi sư đói bụng ba năm trăm, lúc nãy suýt chút gặm vỏ cây, ngươi có biết nấu ăn không?”

——

Không ăn được.

Mộ Hàn Uyên bị một chấp sự của điện Minh Đức chặn lại trên đường trở về đỉnh núi.

Sau khi dùng vài câu nhẹ nhàng tiễn chấp sự kia đi, Mộ Hàn Uyên quay lại tìm Vân Dao vừa tránh đi: “Bẩm sư tôn, có tu giả Thiên Âm Tông vào núi đến điện Minh Đức, chưởng môn không có ở đây, cho nên đệ tử phải đến đó một chuyến.”

“Ừ, đi đi.”

Hôm nay không tìm hiểu được gì về khế ước sư đồ, Vân Dao cũng không muốn dây dưa thêm nữa.

Mộ Hàn Uyên hành lễ cáo lui.

“Chờ chút!”

Vân Dao chợt nhớ tới điều gì đó nên kéo lấy Mộ Hàn Uyên đang định xoay người đi.

“Đừng nói với ai về chuyện vi sư xuất quan, nếu có người gặp phải, thì nói ta là sư muội họ hàng xa của ngươi —— Vi sư có vài chuyện, ừm, chuyện lớn kinh thiên động địa phải làm. Nói chung không tiện để người khác biết ta đã xuất quan.”

Mộ Hàn Uyên khựng lại không rõ nguyên do.

Vân Dao căng thẳng chớp mắt, sợ hắn phát hiện gì đó.

Hiện tại hai người cách rất gần, Vân Dao tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của hắn. Lúc này nàng mới chợt nhận ra, hóa ra có một nốt ruồi nhỏ nhạt màu ẩn dưới lông mi cuối đuôi mắt dài hẹp của Mộ Hàn Uyên.

Dưới ánh mặt trời chói mắt, như điểm xuyết ánh vàng, tăng thêm vẻ tuyệt diễm như sương tuyết lạnh buốt, không phân rõ màu sắc, toát ra vẻ thanh lãnh mê hoặc.

Bởi vì lông mi của hắn quá dài, nếu không đứng quá gần và hắn không nghiêng mặt sang một bên, Vân Dao sẽ không thể thấy nốt ruồi ấy.

Sau một khoảng lặng.

“Tất cả do sư tôn định đoạt.”

“...... Hình như ngươi không vui vì ta bắt ngươi nói dối?”

“Không dám.”

“Vậy tại sao khi nói chuyện, ngươi không quay mặt về phía ta?”

“......”

Không so đo với nàng, đôi mắt tuyệt đẹp trong veo không bị sự mù lòa ảnh hưởng của Mộ Hàn Uyên cuối cùng cũng hơi cụp xuống.

Hệt như đang nhìn thứ gì đó không tồn tại ở bên dưới.

Vân Dao cũng cúi xuống theo.

Sau đó nàng nhìn thấy chiếc mai rùa đen nho nhỏ gắn trên vòng tay chuông vàng của nàng rất chướng tai gai mắt nằm trên tay áo bào trắng như sương của hắn, kết hợp với năm ngón tay trắng nõn dưới ống tay áo, hệt như kiếm cốt sắc bén nắm chặt lấy tay áo của hắn.

Vân Dao đột nhiên buông lỏng tay ra.

Chuông vàng nhẹ vang.

“A, xin lỗi, ta……”

Ngay khi buông tay, Vân Dao chợt cứng đờ.

Khoảnh khắc khi đầu ngón tay của nàng rời khỏi người của Mộ Hàn Uyên, một luồng khí nóng rực dâng lên trong cơ thể Vân Dao, mang theo một loại tà tính muốn thân mật với Mộ Hàn Uyên, khiến những ngón tay vừa nhấc lên của Vân Dao vô thức nắm chặt xuống ——

“Bộp.”

Vân Dao nắm chặt cổ tay của Mộ Hàn Uyên.

Thân thể hai người đều cứng đờ.

Tiếng gió chợt im bặt, ve sầu cũng ngừng kêu.

“Tà khí” này đến nhanh mà đi cũng nhanh, linh đài của Vân Dao khôi phục tỉnh táo ngay tức thì.

…… Nhưng, vẫn chưa tỉnh táo lắm.

Vân Dao sững sờ hai nhịp thở, sau đó cẩn thận buông tay: “Nếu ta nói dưới đất có một hòn đá khiến ta vấp ngã, ngươi có tin không?”

“Núi đá lởm chởm, xin sư tôn cẩn thận.” Mộ Hàn Uyên rủ mắt xuống, không có bất cứ dị nghị gì.

Vân Dao: “......”

Vừa lợi dụng vừa lừa gạt mỹ nam mù lòa, nàng thật đáng chết.

Nhưng mà, tà khí lúc nãy là gì vậy nhỉ?

Vân Dao cúi đầu, khó hiểu nhìn bàn tay vừa làm điều ác của mình, chuông vàng trên cổ tay lắc lư vang lên âm thanh thánh thót. Giữa mày nàng nhíu lại, hoa điền hồ điệp dường như sáng lên một chút, đôi cánh như đang lay động.

…… Sao lại hơi giống tẩu hỏa nhập ma như trong trí nhớ của nguyên chủ vậy nhỉ?

Vẻ mặt của Vân Dao chợt biến đổi.

Thứ này sẽ tái phát à?

Lạy chúa, cách giảm tẩu hỏa nhập ma là thèm muốn đệ tử, rồi còn muốn XX người ta hả?

“Sư tôn còn chỉ thị nào khác không?”

Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai cắt ngang dòng suy nghĩ của Vân Dao.

Nàng hoàn hồn, chột dạ ngước mắt lên: “À, không, không có.”

Mộ Hàn Uyên dường như đã quên hành động không tuân quy củ của nàng, hắn chỉ thả ống tay áo xuống, giọng điệu như thường: “Sau khi đệ tử xử lý xong chuyện của điện Minh Đức, đệ tử sẽ về ngay.”

“Ừ.”

Vân Dao xoay người vuốt tóc: “Vậy ta về động phủ đây.”

“Cung tiễn sư tôn.”

Chờ đến khi hơi thở của Mộ Hàn Uyên biến mất trong phạm vi thần thức, Vân Dao mới vội vàng quay người lại, linh mạch vừa được hơi thở của Mộ Hàn Uyên đả thông lúc chạm vào, linh lực lần nữa dâng lên.

Nàng cảm thấy vi diệu vung tay lên, một chiếc thủy kính hiện lên giữa không trung.

Có lẽ nhờ vào thiên phú tiên tài, mấy trăm năm trước nhập Kim Đan cảnh, trong gương, dung mạo của “Vân Dao” không hề thay đổi, trong bộ quần áo đỏ rực diễm lệ, nàng hệt như một thiếu nữ mới mười bảy mười tám tuổi. Khi sóng vai cùng Mộ Hàn Uyên, quả thật không giống sư đồ.

Mộ Hàn Uyên tấn thăng Kim Đan lúc hai mươi mấy tuổi.

Trong thoại bản viết rằng hắn là kỳ tài vạn năm hiếm gặp của giới Càn Nguyên, như vậy, hắn chưa chắc giỏi hơn Vân Dao.

Trong gương, khóe môi của thiếu nữ cong lên, hơi di chuyển mặt lên phía trước ——

“Tốt lắm, tiên cách của thần hồn vẫn còn, dù thân thể này chết, ta vẫn có thể trở về Tiên giới….. Ủa?”

Dưới đầu ngón tay đang mơn trớn vầng trán, hoa điền hồ điệp như đang nhanh nhẹn tung cánh.

Vân Dao ngơ ngác nhìn nó.

“Sao thần văn tiên cách lại hóa thành máu đỏ vậy?”

——

Vân Dao nhớ lại những chuyện cũ đã xem ở Tư Thiên Cung, nhưng vẫn không tìm thấy tiền lệ nào như vậy.

Thần văn tiên cách xuất hiện vấn đề, nàng không chắc liệu mình có thể trở về Tiên giới sau khi chết với thân phận Vân Dao của giới Càn Nguyên hay không.

Nói cách khác, nếu Vân Dao của giới Càn Nguyên chết, có lẽ nàng sẽ chết theo.

Vân Dao: “......”

Thần quân, cứu với!

Tiểu tiên chịu thương chịu khó, khắc kỷ phụng công (*) giữ gìn Tư Thiên Cung của mọi người sắp tiêu đời rồi!!!

(*) Đặt lợi ích tập thể lên trên lợi ích cá nhân.

Song, mặc cho Vân Dao cố gắng liên lạc với thượng giới, cầu cứu thần tiên bát phương như thế nào, tất cả đều vô ích ——

Tuy rằng tiên lực của nàng không bị phong ấn, nhưng giới Càn Nguyên này như bị một lồng giam kỳ lạ phủ lấy, bất kể nàng khu linh thế nào, tất cả đều như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không thể truyền lên Tiên giới.

“...... Cầu thần không bằng cầu mình.” Vân Dao cúi đầu, vỗ trán: “Trong thoại bản viết, bởi vì ‘ta’ tẩu hỏa nhập ma chạm vào Mộ Hàn Uyên, cho nên mới bị nghiệp quật, hại người hại mình, cho nên chỉ cần xử lý khế ước sư đồ kỳ quái kia, sau đó giữ khoảng cách với Mộ Hàn Uyên, biết đâu có thể tránh được cái chết?”



Không trở về động phủ nữa, Vân Dao chuyển hướng, đi thẳng đến Tàng Thư Các của Càn Môn.

Nàng chưa từng nghe nói về khế ước sư đồ ở Tiên giới, vậy nên chỉ có thể hy vọng rằng đây là hình thức khế ước của riêng giới Càn Nguyên, dễ lập dễ giải.



Vân Dao dựa vào ký ức của nguyên thân đi đến Tàng Thư Các thì mới nhận ra rằng, ba trăm năm trôi qua Tàng Thư Các đã đổi vị trí rồi. Sau nửa canh giờ đi lang thang dưới ánh mặt trời, nàng không chỉ không tìm được Tàng Thư Các, trái lại nhìn thấy điện Minh Đức, nơi nhộn nhịp nhất sơn môn hôm nay.

Nhân tiện, đụng phải “người quen” ——

“Ủa, sư muội, muội cũng đến điện Minh Đức xem đại náo nhiệt à?” Cách đó vài trượng, Ô Thiên Nhai vẫy tay với Vân Dao, nhiệt tình hệt như gặp muội muội ruột của mình.

“Đại náo nhiệt?” Vân Dao vốn định đi vòng qua nơi này: “Sư huynh biết ở đây sắp có chuyện gì sao?”

“Ai bảo sư huynh của muội có biệt hiệu là Bách Hiểu Sinh của Càn Môn chứ?” Ô Thiên Nhai ngẩng đầu ưỡn ngực: “Chẳng phải bởi vì Thiên Âm Tông lấy ra ‘Hạc Vũ’, một trong thập đại danh cầm, vội tặng cho Hàn Uyên Tôn đấy sao? Thiên Âm Tông luôn luôn làm màu ra vẻ, dọc đường đến đây cổ sắt minh sênh (*), trong tông môn làm gì có ai không biết.”

(*) Cổ (鼓): trống; Sắt (瑟): đàn sắt; Sênh (笙): một nhạc cụ như sáo; Minh (鸣): ngân vang.

Hai người nói chuyện mà không tránh người ngoài, một nam đệ tử đi ngang qua nghe thấy, ngay lập tức không vui: “Gì mà là tặng lễ, đó là danh cầm hiến danh sĩ, hành động đàng hoàng đáng ghi danh sử sách của tiên tử Thiên Âm Tông, vậy mà qua mồm các ngươi lại thành con buôn quê mùa, không ra thể thống gì?”

“Hừ, tỉa tót câu chữ lại đi, gì mà tiên tử? Giả vờ giả vịt gì thế?”

“Ngươi nói cái gì?”

“......”

Thấy Ô Thiên Nhai và nam đệ tử bắt đầu đấu võ mồm, thậm chí có dấu hiệu choảng nhau.

Sư huynh gặp nạn, Vân Dao nhanh chóng ra đưa quyết định.

—— Lùi lại ba bước, hồng y thiếu nữ xem như chuyện này không liên quan gì đến mình mà đi vòng qua.

Vân Dao không có ấn tượng gì về chuyện Thiên Âm Tông tặng đàn, nhưng chuyện này lại khiến nàng nhớ đến chuyện Mộ Hàn Uyên theo cầm đạo được nhắc đến trong thoại bản.

Hai cõi Tiên Ma đều biết, kiếm là vũ khí sát phạt, toàn bộ giới tu chân đại lục Càn Nguyên đều lấy kiếm vi tôn. Đặc biệt là những tu giả trẻ tuổi của các tiên môn, có ai không muốn thân mặc bạch y, tay cầm trường kiếm trừ ma vệ đạo? Thế nên, hễ có thể có cơ hội tu kiếm đạo, không ai cân nhắc này nọ cả.

Nhưng, Mộ Hàn Uyên là một ngoại lệ, mặc dù sư tôn Vân Dao của hắn đã từng là đệ nhất kiếm tu của giới Càn Nguyên, nhưng hắn lại là một cầm tu.

Biết bao nhiêu người cực kỳ tiếc nuối, đáng tiếc, mọi nỗ lực ngăn cản đều không có kết quả.

Ba trăm năm khổ tu, hiện tại Mộ Hàn Uyên đã trở thành cầm tu giỏi nhất cầm đạo.

Cây đàn mà hắn sử dụng tên là “Mẫn Sinh”, được vô số tu giả hoặc người phàm của giới Càn Nguyên mà hắn cứu suốt ba trăm năm qua ca ngợi ——

【Dùng đàn ngừng chiến, luật vạn vật, không cạnh tranh, không tổn thương, tức là ‘Mẫn Sinh’.】

【Mẫn Sinh cầm khởi, không ai không tuân theo.】

“Tuy rằng ‘Hạc Vũ’ không bằng Mẫn Sinh — thứ bầu bạn bên Hàn Uyên Tôn nhiều năm, nhưng dẫu sao cũng là thành ý của tông ta. Cảm tạ ân tình bảo vệ của Hàn Uyên Tôn đối với các đệ tử của tông môn ta, thậm chỉ vì bọn họ mà bị thương nặng, rất mong Hàn Uyên Tôn không từ chối……”

Trước chính điện của điện Minh Đức, Vân Dao dừng bước, lắng nghe dư âm của vị trưởng lão đến tặng quà của Thiên Âm Tông.

“Uầy, không biết khi nào ta mới có thể giống như đại sư huynh, cứu giúp đồng bối (*), trừ ma vệ đạo?”

(*) Người ngang vai ngang vế, cùng thế hệ.

Phía trước Vân Dao, một đệ tử hâm mộ thì thầm.

Một người khác cười nhạo: “Hàn Uyên Tôn đã được phong tôn hiệu, tương lai chính là người đảm nhiệm Đạo Tử của tiên minh, không phải cũng có thể gọi huynh ấy là đại sư huynh.”

Người lên tiếng ban đầu bực bội nói: “Đồng môn đệ tử, đại sư huynh không so đo, ngươi là cái thá gì?”

“Đừng giả vờ nữa, ta thấy ngươi không phải hâm mộ Hàn Uyên Tôn cứu giúp đồng bối, mà là ao ước muốn được đi khắp thiên hạ, vào bí cảnh rèn luyện, còn có thể cứu được hơn mười đệ tử của Thiên Âm Tông? Có ai không biết các nữ đệ tử của Thiên Âm Tông quốc sắc thiên hương, nghe nói Hàn Uyên Tôn bị thương, các nữ đệ tử lệ chảy thành sông, thậm chí bây giờ trưởng lão Thiên Âm Tông đến tận cửa tặng quà cảm ơn, ta đoán ngươi không tiếc nuối Hàn Uyên Tôn bị thương mù mắt, mà là muốn có đãi ngộ như huynh ấy!”

“Ngươi đừng nói bậy! Ta không hề vì thứ ấy!”

“Nếu không phải, vậy ngươi đổi sang cầm đạo đi?”

“Chuyện này, đương nhiên không được, mặc dù cầm đạo phòng ngự tốt, nhưng không đủ tiến thủ, không hợp với ta.”

“Không hợp với ngươi? Rõ ràng chỉ hợp với Hàn Uyên Tôn mà thôi, đáng tiếc, huynh ấy có thiên phú tuyệt đỉnh như vậy, nếu theo kiếm đạo, hoặc dùng thuật công phạt khác, Tiên Môn Đại Bỉ đợt trước, huynh ấy nhất định có thể đoạt giải quán quân!”

“Sư huynh vì đại nghĩa, vì muốn bảo vệ tông môn nên mới lựa chọn như thế…… Đương nhiên ta không thể sánh bằng……”

Trong lúc trò chuyện, các đệ tử Càn Môn ngoài điện đều lâm trong tâm tình “thật vinh quang” và “tiếc nuối vô cùng”.

Nghe xong, Vân Dao tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại hơi dậy sóng.

Người đời đều ngưỡng mộ hắn là tuyết trắng trên đỉnh núi, là vầng trăng sáng trên bầu trời, duy chỉ có Vân Dao chính tay kéo hắn xuống bùn lầy. Cợt nhả, khinh nhờn, dùng lửa nóng hòa tan băng tuyết, dùng dục vọng vấy bẩn trăng sáng, thảo nào Mộ Hàn Uyên hận nàng đến mức nhập ma.

Nguyên chủ đúng là nghiệp chướng nặng nề.

Nhưng hiện nay thế gian vẫn chưa biết hai điều.

Một, đàn của Mộ Hàn Uyên không phải không cạnh tranh không tổn thương như bọn họ nghĩ. Trên thực tế, cho đến khi Vân Dao chết, Càn Môn bị diệt, hắn thống nhất Ma Vực, người đời mới thật sự diện kiến cầm đạo của hắn ——

Thủ, có thể khiến địch ngừng chiến rút lui; công, có thể tiêu diệt nghìn quân.

Hai, đàn của Mộ Hàn Uyên, là đàn, cũng là vỏ kiếm.

Không ai biết kiếm được giấu trong đàn của hắn.

Sau này, hắn trở thành bất thế Ma tôn duy nhất của tứ đại chủ thành Ma Vực, tiếng đàn vang lên, kiếm lập tức xuất hiện, nhiều đại năng tu giả thậm chí chưa kịp nhìn thấy bóng kiếm, chỉ vừa nghe tiếng đàn vang lên, thân hồn vỡ nát, bước xuống Suối Vàng.

——

Có điều, đây là chuyện xảy ra sau khi “Vân Dao” chết.

Kiếp này, chỉ cần nàng không tạo nghiệp, không dính líu đến vị Đạo Tử băng thanh ngọc khiết này, Mộ Hàn Uyên giữ được tiên phong đạo cốt, không dính hồng trần, có lẽ sẽ không luyện kiếm, cũng sẽ không nhập ma?

Vân Dao tự an ủi lòng mình, bất thình lình, bên cạnh xuất hiện một cái đầu heo mặt mũi sưng vù.

Vân Dao giật mình.

Song, kẻ này vẫn đưa mặt về phía nàng, cứ như thân quen lắm: “Muội nói xem, sao Thiên Âm Môn lại tự mình đa tình như thế? Ai vì cứu bọn họ chứ?”

Vân Dao vẫn chưa hết sửng sốt: “Ngươi là ai vậy?”

“?” Sư huynh đầu heo buồn bã phẫn nộ quay đầu lại: “Hồi trưa vừa mới nói tên, cách đây không lâu vừa gặp nhau, sư muội của ta ơi, ta là Ô Thiên Nhai đây nè!”

Vân Dao: “...... Hả?”

Vân Dao chấn động nhận ra ánh mắt của người nọ thông qua khe hở đôi mắt sưng vù: “Huynh bị đánh thành thế này, vậy mà còn mò đến đây xem náo nhiệt sao?”

“Ồ, quên mất, bảo sao muội nhìn ta bằng ánh mắt lạ thế.” Chẳng biết Ô Thiên Nhai lấy bình đan dược từ đâu ra, hắn đổ ra một viên, bỏ vào miệng, nhai rắc rắc.

Vân Dao càng kinh ngạc hơn khi thấy khuôn mặt của đối phương khôi phục bình thường chỉ sau vài nhịp thở.

Sau ba trăm năm, giới tu chân đã nghiên cứu được linh đan diệu dược như thế này rồi sao?

Có lẽ nhận ra ánh mắt của Vân Dao, Ô Thiên Nhai đưa bình ngọc đến trước mặt nàng: “Sư muội có muốn uống một viên không?”

Vân Dao: “......”

Vân Dao: “Không cần, cảm ơn.”

Nói xong, nàng tự giác bước ra xa hai bước, để tránh bị chú bé đần Ô Thiên Nhai này lây bệnh.

Nhưng chỉ một thoáng sau, Vân Dao nhớ tới điều gì đó, nàng dừng lại: “Lời lúc nãy của sư huynh là sao? Mộ Hàn…… Hàn Uyên Tôn, không phải huynh ấy bị thương vì cứu các đệ tử Thiên Âm Tông sao?”

“Không phải.”

Vân Dao hỏi: “Vậy là vì ai?”

“Còn có thể là vì ai?” Ô Thiên Nhai quay đầu lại, khó hiểu ném cho Vân Dao ánh mắt “muội là đồ ngốc sao”.

“?”

Trước khi Vân Dao xắn tay áo lên đánh hắn.

Ô Thiên Nhai hạ thấp giọng, nháy mắt ra hiệu, giọng điệu mập mờ: “Đương nhiên là vì —— Trần tiểu sư muội mà Hàn Uyên Tôn của chúng ta yêu mến nhất.”

“......” Vân Dao khựng lại: “Ai?”

*******

Tác giả có lời muốn nói:

Vân Dao: Vi sư bế quan ba trăm năm ngươi không thèm hỏi han, mà chỉ lo chăm sóc tiểu sư muội của ngươi? =-=