Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

Chương 120: Ngoại truyện 4: Xương sườn mềm (CP phụ, BE)




Nhược điểm, tức là xương sườn mềm (*).

(*) Phần mềm xương sườn: là phần mô, cơ bao bọc quanh xương sườn, là phần dễ bị tổn thương nhất của xương sườn.

Là chỗ lõm, là bạc nhược yếu kém, là khiếm khuyết của vạn vật tạo hóa, là nơi không thể chạm vào.

Xương chân long, kim thạch không thể phá vỡ.

Nhưng, Thiên Đạo sinh vạn vật, vạn vật đều có nhược điểm.

Chân long cũng không ngoại lệ.

Chân long cuối cùng trên thế gian, nhược điểm của Long quân Ngự Diễn, là một con người. Nàng đã chết từ vạn năm trước, bị chính tay y giết trên hoàng thành.

Nàng là, công chúa Trường Ung.

—— Lời tựa.

******

(Một)

Ta là công chúa thành Thanh Long của Ma Vực, ca ca nói, tên ta là Ngự Ung, chữ Ung trong Trường Ung.

Ca ca nói rằng, huynh ấy mong sau này ta sẽ giống như công chúa Trường Ung.

Ban đầu, ta không biết công chúa Trường Ung là ai nên đã đi hỏi rất nhiều người. Thế nhưng cái tên này dường là điều cấm kỵ trong chủ thành Thanh Long, mọi người đều giữ kín như bưng, không ai chịu nói cho ta biết.

Cho đến khi ta lén ra khỏi lãnh thổ thành Thanh Long, đến chủ thành Chu Tước, tìm một người kể chuyện, đặc biệt kể cho ta nghe câu chuyện về Trường Ung.

Thì ra công chúa Trường Ung là nữ hoàng đầu tiên của Nhân tộc. Theo truyền thuyết, nàng đã kết thúc lịch sử bị áp bức suốt mấy nghìn năm của Nhân tộc — chủng tộc yếu ớt nhất giới Càn Nguyên. Trong thời gian nàng trị vì, văn thao võ lược, cai trị sung túc, trời yên biển lặng.

Đây là những điều tốt, nhưng tất nhiên cũng có những điều không tốt.

Có người nói rằng, dẫu rằng sự thống trị của Trường Ung mang đến cho Nhân tộc hy vọng vươn lên, nhưng lại xây dựng bằng máu tanh và âm mưu vô tận, dùng hàng nghìn hàng vạn máu thịt xương cốt của vô vàn Yêu tộc lập nên vương triều chuyên chế của nàng.

Nhưng chưa đầy trăm năm, xương trắng hóa tro, vương triều sụp đổ, nàng ứng kiếp chết trên hoàng vị của mình.

“…… Đáng tiếc, công chúa Trường Ung đã chết hơn vạn năm rồi, những lời đồn đại này rốt cuộc là thật hay giả, lịch sử đã không còn có thể kiểm chứng được nữa.”

Ông lão kể chuyện vuốt chòm râu bạc chỉ còn lại vài cọng, đôi mắt nheo lại, nói như thế.

Nhưng ta vẫn tò mò: “Công chúa Trường Ung kia, rốt cuộc chết như thế nào?”

“Chuyện này à, trong dã sử ghi chép những lời đồn đại, chỉ nói là ứng kiếp mà thôi.” Ông lão vuốt râu trầm tư: “Có lẽ do ngài ấy đã làm quá nhiều chuyện sát hại dị tộc, sát nghiệp quá nặng, nên không có kết cục tốt đẹp, chịu phải thiên kiếp.”

Ta chống cằm tựa vào bàn trà, nghe như thế, không khỏi quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài lầu: “Thiên kiếp? Trong giới Càn Nguyên, thật sự có báo ứng nhân quả thiện ác sao?”

“Tất nhiên rồi!”

Hai mắt lim dim của ông lão mở ra, tinh quang chợt hiện, giọng điệu lên xuống trầm bổng: “Đạo trời vận hành có quy luật nhất định (*), nhân quả báo ứng, luân hồi đúng đắn (**).”

(*) Thiên hành hữu thường (天行有常): Trích từ câu ‘Thiên hành hữu thường, bất vi Nghiêu tồn, bất vi Kiệt vong’ từ 《Thiên Luận》của Tuân Tử, ý nói đạo trời vận hành có quy luật nhất định, sẽ không thay đổi vì sự tồn tại của người có đạo đức cao như đế Nghiêu hay những kẻ vô đạo như vua Kiệt.

(**) Luân hồi bất sảng (轮回不爽): Theo thuyết luân hồi của Phật giáo, làm điều thiện ắt sẽ có thiện báo, làm điều ác ắt sẽ có ác báo, từ trước đến nay chưa từng có ngoại lệ.

“——”

Lúc nghe ông lão nói, ta bỗng ngồi thẳng người.

Không phải vì bị người kể chuyện làm giật mình, mà là vùng trời ta đang nhìn, đột nhiên biến sắc!

Chỉ trong chớp mắt, mây đen dày đặc, tiếng sấm vang dội, tia sét màu tím ẩn trong đám mây đen kịt nặng nề chực đổ, lôi đình hồ quang đùng đoàng khiến người ta sởn cả da gà.

Ta không khỏi rùng mình.

Mọi người đều biết, mưa gió thất thường, đó là sở trường của tộc chân long thượng cổ, xưa nay chỉ có hậu duệ tộc chân long mới có thể làm được. Mặc dù hiện tại bản thân ta chưa phát triển được kỹ năng thiên phú ấy, nhưng kiểu xuất hiện hoành tráng như thế này, ngoài ca ca của ta, rất khó để ta nghĩ đến người khác.

Thế nên ta hoảng hốt vội vàng đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, muốn tìm cửa sau để chạy trốn.

Chỉ là không ngờ, ông lão kể chuyện kia chẳng những không hiểu ý mà trí nhớ cũng kém, ta vừa thấy một con đường hẹp thông đến cửa sau sau lưng ông ta, chưa sang đó thì đã bị ông ta kéo lại: “Cô nương, không thể nghe miễn phí, cô chưa trả tiền mà!”

“? Ban nãy rõ ràng ta đã đưa linh châu cho ông, sao ông lại ——”

“Đùng đoàng!”

Một tiếng sấm kinh hoàng át đi lời nói của ta.

Ta giật nảy người, quay đầu lại, thấy một hình bóng xé toạc lôi đình trong cơn mưa gió mịt mù bên ngoài lầu, người nọ chậm rãi bước vào.

…… Quên nói một chuyện.

Khoảng thời gian trước ta rơi xuống vách núi, đập đầu, không nhớ quá khứ xưa kia. Khi tỉnh lại, bên cạnh chỉ có ca ca, thành chủ thành Thanh Long, Ngự Diễn, đồng thời cũng là Ma Vực cộng chủ.

Ca ca đối xử với ta rất tốt, còn đích thân chọn phu quân cho ta, dù rằng người đó đã bất hạnh qua đời, xương cốt không còn, thậm chí ngay cả vị trí Ma Vực cộng chủ cũng bị ca ca đoạt lấy, đại hôn của ta cũng không thành ——

Nhưng ca ca thật sự đối xử với ta rất tốt.

Ngoại trừ việc không cho ta rời khỏi huynh ấy quá trăm trượng, gần như mọi điều ta nói huynh ấy đều nghe theo.

Chẳng qua……

Không biết tại sao, mỗi khi ta nhìn thấy huynh ấy, từ sâu thẳm trong lòng ta lại sinh ra một cảm giác run rẩy ngũ vị tạp trần.

Chẳng hạn như lúc này.

“Ung nhi, lại đây.” Một tia chớp xé toạc bầu trời tối đen như mực sau lưng huynh ấy, Ngự Diễn dừng lại trước bậc thang, huynh ấy trầm giọng, chăm chú nhìn ta, trước hào quang như lụa trắng, chậm rãi đưa tay về phía ta.

Không biết có phải do cơn mưa tầm tã biến ban ngày thành đêm tối, hay do đôi mắt xanh lam đang dần chuyển sang màu xanh sẫm của ca ca, ta chần chừ.

Thế nên, ta gặp báo ứng.

Một cảm giác lạnh lẽo chạm vào lưng ta.

“Đừng nhúc nhích.” Âm điệu trầm bổng của ông lão kể chuyện không biết từ lúc nào đã biến mất, lưỡi dao trong tay ông ta phản chiếu ánh sáng sắc lạnh đáng sợ của ánh chớp: “Ngươi cũng vậy —— Thành chủ Thanh Long, nếu không, ngươi sẽ phải xuống địa phủ tìm muội muội ngươi đấy!”

“……”

Phía sau Ngự Diễn, Thanh Long vệ chia thành hai đội, như ma quỷ vô thanh dưới màn mưa, lặng lẽ tiến vào.

Tòan bộ tòa nhà lập tức bị sát khí lạnh buốt vây quanh.

Có lẽ lão già kể chuyện căng thẳng.

Bàn tay đang kiềm chế cánh tay của run bần bật, cùng lúc đó, lưỡi dao lạnh lẽo ép vào lưng ta đột nhiên gây ra đau đớn.

Ta vô thức cắn môi ngăn tiếng kêu suýt bật ra.

Chỉ có một chút mùi máu tanh, lan tỏa trong màn mưa.

“Vút.”

Mưa gió mịt mù, Ngự Diễn bỗng dưng nắm quyền, nâng cánh tay lên.

Lệnh hành cấm chỉ (*) —— Mặc dù ta không nghe thấy âm thanh ra lệnh —— Hai đội Thanh Long vệ đồng loạt dừng lại.

(*) Lệnh hành cấm chỉ (令行禁止): Phải nghiêm chỉnh chấp hành pháp luật. Có lệnh thì phải thực hiện, có điều cấm thì không được làm.

Lão già sau lưng ta dường như mới lấy lại tinh thần, giọng run rẩy như phát rồ: “Không được đến gần! Nếu không ta sẽ giết cô ta!”

“Rút lui.”

Ngự Diễn nghiêng người, nhìn chằm chằm ta, nói với người bên cạnh.

Thanh Long vệ kia dường như có dị nghị, nhưng không dám nói ra, chần chờ một chút rồi dùng tay ra hiệu, dẫn hai đội Thanh Long vệ rời đi.

Quỷ mị biến mất trong màn mưa.

Ta nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của lão già sau lưng: “Ta không muốn làm khó thành chủ Thanh Long, điều ta muốn rất đơn giản —— Vảy Long Tâm.”

Bóng dáng Ngự Diễn đang bước vào nhà chợt dừng lại.

Huynh ấy đột nhiên ngước mắt lên, nhưng không phải nhìn lão già đang bắt giữ ta, mà nhìn thẳng vào ta.

Nếu ánh mắt ấy có thể hóa thành thực thể, ta nghĩ ta sẽ bị ánh mắt ấy chém làm đôi.

“…… Ca?”

Không biết tại sao, khi nghe ba chữ “vảy Long Tâm” kia, nỗi sợ trong lòng ta bất thình lình cuộn trào như thủy triều ngất trời.

Ta vô thức cất tiếng gọi.

Lão già sau lưng ta cười khẩy: “Thành chủ Thanh Long đừng lừa bịp ta, nói vảy Long Tâm không có trên người ngươi —— Ma Vực đã có lời đồn từ lâu, rằng hai ngươi là hậu duệ mang huyết mạch tộc chân long, chí bảo vảy Long Tâm, chắc chắn nằm trong tay ngươi!”

Chốc lát sau.

Ngự Diễn cụp mắt xuống, đôi mắt xanh lam bị rèm mi che khuất, không rõ cảm xúc bên trong: “Vảy Long Tâm, ta có thể cho ngươi.”

Bàn tay đang nắm cánh tay ta bỗng chốc run lên, lão già vừa mừng vừa sợ, gần như vỡ giọng: “Thật sự ở trong tay ngươi?!”

Khi Ngự Diễn đưa tay lên lần nữa, trong lòng bàn tay huynh ấy đã có thêm một thứ màu lam kim, hào quang chói mắt.

Thay vì nói là vảy, nó giống một viên đá quý hiếm thấy hơn.

“Trả nàng ấy lại cho ta, ngươi có thể lấy nó đi.”

Ực.

Ta nghe thấy tiếng nuốt nước bọt gần kề sau lưng, người giữ tay ta vô thức đẩy ta tiến lên phía trước một bước, rồi bỗng khựng lại: “Ngươi tưởng ta ngu à? Nếu trao đổi như thế với ngươi, ngươi có thể cho ta sống rời khỏi đây sao?”

“Ngươi đã sớm chuẩn bị trận pháp trốn thoát ở đây, còn sợ gì nữa.”

Ngự Diễn lạnh lùng ngẩng đầu lên, hơi nghiêng đầu.

“Vậy ta sẽ lấy danh nghĩa thành Thanh Long thề, nếu ta ngăn ngươi rời đi, tất trời tru đất diệt, vạn kiếp bất phục.”

“…… Ca!” Cuối cùng ta không kìm được mà cất tiếng gọi, tiếc rằng vẫn không ngăn được.

Lời thề đã thành.

Lão già vừa dùng mũi dao đẩy ta lên phía trước, vừa cười độc ác sau lưng ta: “Người ta nói thành chủ Thanh Long xem muội muội như sinh mạng, quả nhiên không sai. Ta phải cảm ơn ngươi, công chúa điện hạ, nếu không có người làm mồi câu, ta làm sao câu được thành chủ đại nhân, à không, bây giờ đã là Ma Vực cộng chủ rồi nhỉ.”

Trong màn mưa phùn, ta cách ca ca rất gần.

Mũi dao của lão già kia đâm vào giữa lưng ta, đau đớn gần như chết lặng: “Ngươi, lấy vảy Long Tâm trong tay hắn đưa cho ta.”

“……”

Ta siết chặt ngón tay.

Lưỡi dao sau lưng lại đâm sâu hơn: “Lấy!!”

“Ung nhi,” Ca ca bỗng khẽ nói: “Nghe lời, đưa cho ông ta.”

Đau đớn tận xương, ta run rẩy giơ tay lên.

Có lẽ vì hưng phấn khi thấy điều mình muốn trong tầm tay, mũi dao sau lưng thoáng chốc rời khỏi cơ thể ta.

Ta định lao về phía trước ——

“Rầm!”

Một tiếng sấm giận dữ vang rền đất trời.

Bạch quang chợt lóe lên trước mắt rồi tắt ngấm.

Mọi thứ chìm trong bóng tối, ngay cả màn mưa mờ mịt trước mặt cũng bị một bàn tay che lại trước mắt ta.

Ta nghe một tiếng gào thảm thiết thê lương thấu xương.

Tiếp đó, ta ngã vào một vòng tay ấm áp, rộng lớn, quen thuộc, rồi mất đi ý thức.

(Hai)

Khi ta tỉnh lại, trước mắt là phủ thành chủ thành Thanh Long.

Ánh nắng rực rỡ chân thật.

Tựa như ký ức trước khi tỉnh lại chỉ là một cơn ác mộng.

“Ca……” Trông thấy sườn khuôn mặt nửa ngoài sáng nửa trong bóng tối bên cạnh giường, ta không kìm được xấu hổ mà ngồi dậy: “Huynh không sao chứ? Long, vảy Long Tâm vẫn còn chứ?”

Ca ca nhẹ nhàng vén tóc mai ra sau tai ta: “Ừm.”

“Vậy huynh, có giết người đó không?”

“Muội không muốn ông ta chết sao?”

“Không phải, chỉ là huynh đã thề rồi……” Ta hơi sốt ruột: “Nếu huynh giết ông ta, thật sự ứng nghiệm lời thề, vậy ——”

“Nhìn muội sợ kìa.”

Ca ca mỉm cười: “Lá gan nhỏ như vậy, sao lại dám một mình lẻn ra ngoài?”

“Muội chỉ muốn biết về công chúa Trường Ung thôi, người ở thành Thanh Long đều không chịu nhắc đến người ấy.” Ta lẩm bẩm: “Dã sử truyền văn thôi mà, không hiểu sao bọn họ lại kiêng kỵ như thế.”

“Không phải kiêng kỵ, là hận.”

“Hả?”

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Hận? Người ở thành Thanh Long hận công chúa Trường Ung sao? Tại sao thế?”

Ca ca nắm tay ta, vận linh chữa thương, giọng điệu bình tĩnh dửng dưng: “Bởi vì nàng ấy đã tự tay giết chân long cuối cùng trên thế gian, tiêu diệt cả Long Cung và tộc Thị Long. Liên thủ với Ma tộc, kích động Thiên Yêu tộc và Địa Yêu tộc chém giết suốt nhiều năm, cho đến khi hai bên đều kiệt quệ. Trên biển máu đầy rẫy xương trắng ấy, nàng đã xây nên vương triều thịnh thế của loài người.”

“——”

Ta sững sờ.

Cảm giác sợ hãi không thể diễn tả bằng lời, trong khoảnh khắc này lại bủa vây lấy ta, như biển sâu đủ để dìm chết ta, khiến ta hít thở không thông.

Một lúc sau, ta mới từ từ định thần lại: “Thế…… vảy Long Tâm là gì?”

“Vảy ngược của chân long, chứa đựng sức mạnh căn nguyên của chân long, là chí bảo của thiên địa.”

Ta lập tức căng thẳng: “Thật sự đưa cho ông ta rồi sao?”

“Không có.” Ca ca lắc đầu mỉm cười: “Nếu cho, cũng chỉ cho Ung nhi.”

“Vậy, người đó thế nào rồi?”

“Yên tâm, ông ta không sao. Ta thả ông ta đi rồi, sẽ không ứng lời thề.”

“……”

Cuối cùng cũng có thể thả lỏng, ta gần như muốn lập tức nằm xuống giường.

Cũng chính lúc này, có Thanh Long vệ đến bẩm báo.

Ca ca kết thúc vận linh, buông tay áo xuống, đứng lên: “Ta sẽ quay lại thăm muội sau, không được chạy lung tung. Ta đã nói rồi, thể chất của muội khác Ma tộc và Yêu tộc, tổn thương bẩm sinh, sơ suất một chút là khí huyết hao tổn, lần này muội phải nghỉ ngơi trong phòng ba tháng, không được rời khỏi viện.”

“Ừm……”

Ta tuyệt vọng nằm thẳng xuống giường.

Nhưng không ngờ rằng, bóng dáng đó lại quay trở lại.

“Suýt nữa quên.”

Một chiếc trâm xinh đẹp, màu xanh đậm, nằm trong lòng bàn tay của Ngự Diễn.

“Cái này cho muội à?” Ta ngạc nhiên ngồi dậy: “Đẹp quá.”

“Đẹp sao.” Huynh ấy khom người, mỉm cười cài trâm cho ta: “Vậy thì hứa với ca ca, không được rời đi.”

“Ừm, được.”

Ta sờ chiếc trâm lạnh buốt nọ, cười đáp.

“……”

Bóng dáng của Ngự Diễn biến mất sau cánh cửa phòng khép lại.

Y buông tay khỏi cánh cửa phòng đã đóng chặt, khoảnh khắc xoay người lại, ý cười rút khỏi khóe mắt đuôi mày. Y nhìn Thanh Long vệ đứng chờ bên ngoài hành lang, thuận tay tạo một linh tráo ngăn cách âm thanh và thần thức bên ngoài với căn phòng sau lưng.

“Thế nào?” Ngự Diễn chắp tay, sắc mặt lạnh lẽo.

“Bẩm thành chủ, những người liên quan đến kẻ kể chuyện ấy, tổng cộng ba trăm bảy mươi hai Yêu tộc và Ma tộc, đều đã bị xử tử.”

Ánh mắt của Ngự Diễn không hề dao động, chỉ hờ hững nói: “Không được để lại dấu vết, không được để Ung nhi nghe thấy.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.”

(Ba)

Theo thời gian trôi qua, ta phát hiện một chuyện không tốt lắm ——

Không chỉ ký ức trước khi ta ngã xuống vách núi chưa khôi phục, mà ngay cả những chuyện hiện tại, trí nhớ của ta cũng càng lúc càng không rõ ràng.

Thường có những lúc bất chợt mơ hồ, đến khi định thần lại, ta không biết mình đang ở đâu, tại sao lại ở đây.

Ca ca nói, đó là chỉ là một ít di chứng, từ từ điều dưỡng rồi sẽ khỏi thôi.

Ta không yên tâm lắm, nên nhân lúc ca ca không có ở nhà, lén tìm du y nhập phủ.

Nhưng bất kể tìm bao nhiêu, bọn họ đều chỉ cho ta một câu trả lời: Thần hồn của ta có dấu hiệu bị che khuất, nhưng rốt cuộc là bẩm sinh hay sau này mới có, không ai nói rõ được.

Tất cả đều là lang băm.

Có lẽ những lang băm ấy sợ ta trách móc, nên cứ khám xong không lâu, lần sau ta tìm đến, chẳng thấy tăm hơi bọn họ đâu.

May mà trí nhớ của ta kém, hôm sau đã quên mất.

Thế nên, du y đạo y vẫn lần lượt vào phủ.

Cho đến một ngày nọ, một vị phật y xuất hiện.

Ta không chắc liệu trên đời có thuyết pháp phật y hay không.

Nhưng có một điều chắc chắn rằng ta không nhìn nhầm: Y là một người trọc đầu mặc cà sa giản dị.

(Bốn)

Vị đại hòa thượng tự xưng là du y này, luôn mang đến cho ta cảm giác như đã từng quen biết.

Cũng không hẳn do bản thân y, mà là Phật pháp tín lực mà y dùng để khám bệnh cho ta, không biết vì sao, lại khiến trong đầu ta xuất hiện một hình dáng.

Đó là một tăng nhân trẻ trung hơn nhiều, có một đôi mắt phượng không giống người trong Phật môn, mày liễu thẳng tắp, quỳnh diện như ngọc, giữa trán có một nốt ruồi cát tường đỏ tươi như máu, thoạt nhìn như Phật như ma.

Một yêu tăng như thế, chắc chắn ta đã gặp ở đâu đó rồi.

Nếu không thì cũng sẽ không như thế này, ban đầu còn bị phủ trong làn sương mù dày đặc, theo y vận chuyển tín lực chữa bệnh cho ta, bóng dáng xuất hiện trong đầu ấy càng lúc càng rõ ràng.

“Có phải ta, ở đâu đó, đã từng gặp ngươi không……” Bị tín lực Phật pháp bao bọc, ta nửa tỉnh nửa mê, không kìm được mà thì thầm nói mớ.

“Có thể coi như thế. Thí chủ tuệ nhãn.”

“Vậy ngươi cũng…… từng gặp ta?”

“Phật gặp chúng sinh.”

“Ngươi đặc biệt đến, đến giúp ta?”

“Phải, nhưng cũng không phải.”

Tăng nhân diện mạo xấu xí mộc mạc ấy thu lại ngón giữa và ngón trỏ, thực hiện một Phật lễ. Trong đáy mắt của y, chữ Vạn kim quang sáng lên, nốt ruồi cát tường giữa trán nhấp nháy rồi chợt tắt.

Y chắp tay cười nói: “Tiểu tăng luôn ghi nhớ ân tình. Ngày xưa tại núi Tàng Long, trong hành cung Phù Ngọc Cung, tiểu tăng trúng thuật che khuất thần hồn của chân long, do đó, không ngại ngàn dặm xa xôi, đặc biệt đến trả ‘ân tình’ cho huynh trưởng của thí chủ.”

“Che khuất thần hồn……”

Ta muốn hỏi tiếp.

Nhưng không kịp.

Một dấu ấn chữ Vạn bắn ra từ đầu ngón tay của tăng nhân, đột ngột chui vào mi tâm ta.

Như tiếng chuông khánh mênh mông cuồn cuộn, kèm theo Phật pháp vô biên, gột rửa linh đài.

Từ nơi sâu xa, tiếng niệm Phật như chứa cả đất trời hội tụ thành một câu:

“Quy khứ ——!”

“—— Lai hề!”

(Năm)

Mắt Vãng Sinh của Hồng Trần Phật tử, để đối phó với chân long am hiểu nhất thuật thần hồn, có lẽ vẫn khó khăn.

Nhưng nếu chỉ đối phó với một thuật giấu hồn của y, chẳng qua chỉ là chuyện sớm chiều.

Phải, ta nhớ ra rồi.

Cuối cùng cũng nhớ ra tên họ của mình, nguồn gốc, nhớ đến Càn Môn ở xa ngàn dặm, phụ thân, sư trưởng, đồng môn sư muội sư đệ……

Cũng nhớ ra Ngự Diễn, hoặc gọi là Lệ Vô Hoan, hoặc nữa là, đạo lữ suýt chút đẩy Càn Môn xuống vực sâu.

“Ca ca”, của ta.

Khi hoàng hôn buông xuống lan can lê mộc điêu lan, khi ta đang chìm đắm trong áng mây chiều tà chứa tất cả hồi ức đã mất đi, người cuối cùng mà ta nhớ rõ nhất, tựa như một cơn gió, lướt qua hành lang dài, sân viện, hoảng hốt đẩy cửa ra.

Từ khi “trùng phùng” cho đến nay, có lẽ đây là lần đầu tiên ta thấy y luống cuống như thế.

Ta đoán y đã nghe nói có một tăng nhân du y vào phủ, ta đoán Thanh Long vệ của y đã không thể giết được người đó, ta đoán……

Y sợ ta khôi phục trí nhớ.

“Ung nhi, muội……”

Bóng dáng ấy, khuôn mặt ấy, người khiến ta ghi lòng tạc dạ, vừa quen thuộc và xa lạ, y đứng trong ánh hoàng hôn sắp tắt, bế tắc nhìn ta.

Ta khựng lại vài giây, bước xuống giường ——

Nhào vào lòng y.

Người nọ theo bản năng mở rộng vòng tay, đón lấy ta.

“Ca!”

Ta nghe thấy tiếng cười của mình, vẫn như thường lệ, ngây ngô lại vô tri.

“Lần này hành quân, sao lại về muộn như vậy?”

Người bị ta ôm cứng đờ một lát rồi thả lỏng, ngón tay của y nhẹ nhàng nâng lên, mơn trớn sống lưng của ta: “Bên núi Lưỡng Giới, đêm qua có chút chuyện, ta đi điều tra, chậm trễ…… Xin lỗi, sau này sẽ không như thế nữa, được không……”

Sự nghi ngờ của Ngự Diễn, từ tiếng gọi của ta, đã hoàn toàn tan biến.

Trong phủ thành chủ mọi thứ vẫn như bình thường, ta như vậy, y cũng thế.

——

Nhưng có lẽ y đã quên rồi.

“Ta”, công chúa Trường Ung thuở xưa, một trong những việc giỏi nhất, không gì khác ngoài việc lừa dối y.

(Sáu)

Những ngày tháng hư tình giả ý ở bên Ngự Diễn, chờ thời cơ thoát thân, từ đầu đến cuối ta luôn không hiểu, tại sao y lại phí công cứu ta.

Tại sao sau khi cứu ta, y lại che khuất thần hồn của ta, chôn vùi ký ức của ta.

Y nói ta là muội muội của y, dù rằng ta đã mất trí nhớ, y vẫn dứt tuyệt mọi khả năng tình ái giữa ta và y.

Rõ ràng y hận Trường Ung như thế, khăng khăng cho rằng ta là nàng ấy, vậy tại sao y lại không cho ta chết đi.

Ta nghĩ mãi không hiểu.

Có lẽ, chính y cũng không biết tại sao.

Nhưng không sao, câu trả lời đã không còn quan trọng nữa.

Năm thứ ba ta diễn huynh muội tình thâm với y, khoảnh khắc ta chờ đời, một lần nữa lại đến ——

Tộc chân long thượng cổ, mỗi ba nghìn năm phải trải qua kiếp nạn lột xác. Vào ngày đó, y sẽ yếu hơn cả người phàm.

Chẳng biết bao nhiêu đời trước, ta — công chúa Trường Ung, vào chính ngày độ kiếp ấy, đã tự tay moi vảy Long Tâm của y.

Sau đó, dẫn đến Long Thành huyết tế, oán hận muôn đời.

Lần này, ta vẫn chờ đến ngày đó.

Một kiếm tấn được ta gửi đến Tiên Vực phía Nam núi Lưỡng Giới. Đêm nhận được hồi âm của sư thúc tổ, ta biết, thời cơ để ta rời đi đã đến.

Ta tưởng rằng kiếp nạn lột xác vạn năm trước chắc chắn đã trở thành bóng ma khó tiêu tan trong lòng y, chắc hẳn y sẽ tìm một nơi mà không sinh linh nào có thể tìm được ở Ma Vực, để vượt qua kiếp nạn lột xác.

Song, ta không ngờ rằng, một khắc (*) trước khoảnh khắc trăng lên đỉnh trời mà ta hẹn ước với sư thúc tổ, có ai đó gõ cửa phòng của ta.

(*) Một khắc: 15 phút.

“Ung nhi.” Giọng của y khàn khàn như đang say: “Là ta.”

“……”

Ta cứng đờ trước gương trang điểm, trong tay cầm món trang sức cuối cùng thuộc về phủ thành chủ Thanh Long vừa tháo xuống.

Là chiếc trâm mà hôm ấy chính tay y đã cài lên tóc cho ta.

Nhìn tơ máu giữa chiếc trâm như kim như lam, ta không khỏi mỉm cười.

Cũng phải.

Ngay từ lúc nhận lấy chiếc trâm mà chính tay y trao cho ta, ta nên biết ——

Đêm nay nhất định là tử cục.

Chỉ là không biết, tử cục này là của y, hay là của ta.

“Đến đây.”

Ta đứng lên, giấu chiếc trâm sau lưng.

Loại cảm xúc này quen thuộc đến mức khiến ta run rẩy, mỗi bước đi về phía cửa phòng, ký ức kiếp trước như ác mộng như thủy triều ồ ạt ùa về bên ta.

Ta nhớ tên của “chiếc trâm” này.

Nó tên là dao găm Long Lân.

Là vũ khí duy nhất trên thế gian có thể đâm xuyên qua vảy ngược của chân long.

——

Cửa phòng mở rộng.

Ánh trăng như thác nước màu bạc.

Người đứng trước cửa phòng ngập trong hơi rượu, không có chút linh lực nào, y mỉm cười, mở rộng vòng tay với ta.

Như không hề bố trí phòng vệ, như chưa từng bị mổ xẻ long tâm.

Tựa như một cái bẫy lộ liễu.

Ta bước một bước ra khỏi cửa phòng, bước chân vào bẫy ——

Ta cười, dùng chiếc trâm ấy, đâm vào lồng ngực của y.

(Bảy)

Máu nhuộm đỏ trường bào màu xanh của y.

Ta cho rằng sẽ là cảnh tượng đao búa gia thân, hoặc là vạn tiễn xuyên tim, nhưng, tất cả đều không có.

Đến tận lúc này ta mới nhận ra, ngoài hành lang, gió đêm lồng lộng, cả phủ thành chủ không một ngọn đèn nào được thắp lên.

Ta buông tay.

Trâm ngọc nhuốm máu rơi xuống đất, nhưng không hề biến thành dao găm Long Lân.

Nó không phải giả.

Nhưng máu rồng là giả.

Ta niết chặt vết thương trong lòng bàn tay.

Nụ cười của y vẫn còn trên môi, nhưng ánh mắt vừa trống rỗng vừa mờ mịt, y nắm chặt cổ tay đang muốn rút lui của ta, gân xanh trên trán từ từ nổi lên, từng chút từng chút một, khiến khuôn mặt tuấn tú của y trở nên dữ tợn.

“…… Tại sao?”

Lại là câu hỏi này, kiếp trước công chúa Trường Ung đã nghe, cũng đã trả lời.

“Tại sao, không giết ta?”

“——”

Cuối cùng lại là câu hỏi hoàn toàn trái ngược với suy đoán của ta.

Khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt càng dữ tợn hơn: “Là đời này khiến nàng mềm lòng sao? Đôi tay nàng sớm đã nhuốm đầy máu của muôn vàn con dân Long Thành và cả tộc Thị Long rồi! Cần gì phải giả nhân giả nghĩa tỏ ra thâm tình?!”

“Là ngươi nói, mong ta giống công chúa Trường Ung.”

“Vậy thì hãy giống như nàng ấy —— Giết ta đi!”

“Nhưng ngươi chưa nói hết,” Ta từ từ rút cổ tay ra khỏi tay hắn: “Giống nàng ấy như thế nào? Là giống nàng ấy, vương triều diệt vong, chết trong tay ngươi, hay là giống nàng ấy chịu lời nguyền chân long của ngươi, đời đời kiếp kiếp bị bệnh tim dày vò, chỉ đợi ngươi đuổi đến, tàn sát sạch cả nhà, khiến nàng ấy hối hận khắc cốt, không được chết tử tế?”

Ngự Diễn gắt gao trừng mắt nhìn ta.

Nhưng ta cảm thấy, ánh mắt của y rõ ràng xuyên qua ta, nhìn nữ tử trên hoàng thành, đạp lên muôn hài cốt, cũng không hề động lòng.

Giọng của y vừa căm hận vừa đau đớn: “Nếu ta nói, đều không phải.”

“Thế là gì.”

“Giống như nàng ấy……”

Cây trâm rơi xuống đất kia bay lên dù không có gió, bị y nắm lấy, từng chút từng chút một nhét vào lòng bàn tay của ta.

Y nắm tay ta, từng chút từng chút một, ấn nó vào tim y, đáy mắt đong đầy sự điên cuồng tuyệt vọng.

Y nhìn ta, mỉm cười.

“…… Giống như nàng ấy, giết chân long, hưởng quyền lực, có được giang sơn mênh mông, lãnh thổ vô tận.”

“Lần này, nếu ta chết, sẽ không có Long Thành huyết tế.”

“Nàng có thể độc hưởng thịnh thế, vạn vạn năm, yên giấc không lo.”

“……”

Dường như y mãi mãi không thể từ bỏ nàng ấy.

Cũng chính điểm này, khiến ta hoàn toàn từ bỏ hy vọng.

Trước khi cây trâm đâm vào tim y, ta cụp mắt, bật cười, sau đó nâng tay còn lại lên, đặt trên tim y.

Chiếc trâm dừng lại trước khi xuyên qua mu bàn tay của ta.

Ánh mắt của Ngự Diễn lộ vẻ tuyệt vọng xám xịt: “Tại sao?”

“Lúc còn ở Càn Môn, ta đã nói rồi,” Ta nhìn vào mắt y, gằn từng chữ: “Ta, là Trần Kiến Tuyết, không phải Trường Ung của ngươi.”

(Tám)

Nhờ sư thúc tổ đích thân từ Tiên Vực vượt qua núi Lưỡng Giới đến Ma Vực đón ta, ban đầu ta cảm thấy rất áy náy.

Cho đến khi ta gặp vị công tử tóc trắng áo đen bên cạnh sư thúc tổ.

Vì phép lịch sự, mặc dù mệt mỏi kiệt sức, ta vẫn hỏi: “Sư thúc tổ, vị tiền bối này là?”

“Sư huynh của ngươi.”

Mấy năm không gặp, sư thúc tổ thoạt nhìn trẻ hơn cả ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ không đứng đắn thường bị trưởng lão tông môn lên án.

“Đồ đệ cưng của ta.”

Công tử tóc dài như tuyết, dung nhan thanh nhã siêu việt điềm tĩnh sửa lời: “Người yêu.”

“…… Hửm?”

Sư thúc tổ nghiêng đầu nhìn người nọ.

“Nếu người đã đến rồi, chi bằng mau chóng đến núi Lưỡng Giới đi, dù sao đây cũng là Ma Vực.” Công tử áo đen mỉm cười, ôn hòa nói với sư thúc tổ: “Dây dưa lâu, khiến thân vệ tứ đại chủ thành kéo đến, phải tạo sát nghiệp, không tốt lắm đâu?”

“Cũng phải, như thế thì chàng đáng thương thật, chẳng những bị người ta thay thế mà còn bị thuộc hạ ngày xưa truy sát……”

“Sư tôn?”

“Được rồi, nể mặt chàng, không nói nữa.”

“……”

Nụ cười của công tử áo đen vừa bất đắc dĩ vừa hết sức dung túng.

Không hiểu mối quan hệ của hai người này, ta tự biết không nên làm phiền, nên chỉ im lặng theo sau.

Bây giờ núi Lưỡng Giới không còn như xưa.

Ba năm trước, sau khi tiên lực rút đi, không phải tu giả Độ Kiếp cảnh, không thể băng qua núi Lưỡng Giới.

Bởi vậy, dẫu Tiên Vực rộng lớn như thế, ta chỉ có thể nhờ sư thúc tổ đến đây.

Nhưng ta chưa bao giờ ngờ rằng, vị công tử áo đen thoạt nhìn như thư sinh yếu đuối bên cạnh tiểu sư thúc tổ, thế mà tu vi cũng là Độ Kiếp cảnh.

Do hai người bọn họ xuất thủ, cùng bảo vệ một mình ta, núi Lưỡng Giới mà cường giả Ma Vực sợ như sợ cọp, dường như không còn gian hiểm nữa.

Chẳng qua, dù là Độ Kiếp cảnh, băng qua núi Lưỡng Giới, cũng chỉ có thể dựa vào đôi chân, không thể ngự kiếm.

Càng lên cao, gió tuyết càng lớn.

Gần như vùi lấp bóng dáng đang xa dần đằng sau.

Sư thúc tổ và đạo lữ của người đi phía trước.

Thỉnh thoảng họ quay đầu lại nhìn bầu trời gió tuyết phía sau.

Lời của bọn họ được linh lực bảo hộ truyền đến tai ta.

“Dựa theo hiểu biết của chàng về thuộc hạ tứ đại chủ thành ngày xưa……”

“Sư tôn.”

“Được rồi được rồi. Vậy dựa vào phán đoán của chàng đối với Ma Vực, nếu hôm nay Ma Vực cộng chủ chết sau lưng chúng ta, liệu bọn họ có đổ tội lên đầu ta không?”

“Nàng đã kết thù với Ma Vực từ lâu.”

“Thì?”

“Cũng không hẳn là đổ thừa.”

“……”

Chốc lát sau, sư thúc tổ trang nghiêm xuất hiện trước mặt ta: “Ta nghĩ kỹ rồi, tông chỉ của Càn Môn chúng ta, là lấy người làm gốc.”

Ta chân thành hỏi: “Tông chỉ này lập khi nào?”

“Mới lập.”

Sư thúc tổ mặt không đổi sắc, chỉ vào gió tuyết sau lưng ta: “Hắn vẫn chưa độ xong kiếp nạn lột xác, nếu cứ đi theo nữa, ngày mai trong giới Càn Nguyên sẽ xuất hiện tượng băng chân long đầu tiên trong ba nghìn thế giới đấy.”

“Sư thúc tổ có gì dặn dò?”

“…… Ngươi thật sự không có lời nào muốn nói với hắn à?”

“Vâng.”

“Nhưng ta thấy hắn không giống vậy.”

“Không liên quan đến ta.”

“……”

Sư thúc tổ xưa nay không phải kiểu người ép buộc người khác, thế nên người thở dài, xoay người trở lại bên đạo lữ của người.

Một lát sau.

Hai người lại tiếp tục trò chuyện.

“Mộ Hàn Uyên.”

“Ừm.”

“Nếu chàng là Ngự Diễn, chàng sẽ làm gì?”

“Hửm……?”

“Bởi vì ta giết chàng mà cả tộc của chàng chết sạch, muôn vàn con dân, muôn vàn tính mạng, huyết hải thâm thù, tất cả đều liên quan đến ta. Chàng sẽ làm gì?”

“……”

Bước chân của ta chậm lại, cuối cùng dừng bước.

Ta biết.

Câu hỏi của sư thúc tổ không phải hỏi đạo lữ của người, mà là hỏi ta.

Ta cũng biết.

Đây là một câu hỏi không có lời giải.

Y không có lựa chọn.

Cho nên ta nghĩ, bất kể là công chúa Trường Ung trước khi chết, hay là ta hiện tại, không ai có tư cách trách y, cũng không ai trách y.

Nhưng, chung quy Càn Môn bởi vì y mà tan nát, máu của đệ tử Càn Môn ngày ấy, thật sự đã nhuộm đỏ cả sơn môn rộng lớn, nhuộm đỏ ngàn dặm núi xanh.

Ta tha thứ được, nhưng bọn họ không thể tha thứ.

Ta cũng không có lựa chọn.

“Ngự Diễn.”

Ta nghe thấy giọng nói của mình, bị gió tuyết trên núi Lưỡng Giới cuốn đi, rít gào, hướng về phía sau, giữa trời đất tăm tối mịt mờ, hướng tới hình bóng cô độc lẻ loi kia.

Nó bị gió núi Lưỡng Giới thổi đến mức trăm ngàn lỗ hổng.

Lảo đảo loạng choạng, nhưng lại cứng rắn quyết tuyệt.

“Tuổi thọ chân long, sánh ngang cùng trời. Ta chúc chàng hưởng thụ tuyên cổ, vô tận cô tịch.”

“Trần Kiến Tuyết lấy thần hồn thề tại đây ——”

“Cả đời này, mãi cho đến chết, không vào Độ Kiếp.”

“Núi Lưỡng Giới làm ranh giới, ta và chàng, ân oán chấm dứt, thiên nhân vĩnh tuyệt. Đời đời kiếp kiếp, không còn liên hệ.”

Gió tuyết dừng lại.

Trời đất tĩnh lặng.

Ta tiếp tục bước đi, tiến lên phía trước.

Lần này, ta không hề quay đầu lại.

Ta biết, vượt qua đỉnh núi này, hừng đông mới sẽ nhô lên phía bên kia sườn núi.

Sau gió tuyết, là sức sống mới của vạn vật.

【Toàn văn, hoàn thành.】