Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

Chương 114: Ngoại truyện 1.1: Hắn cố ý




Từ lúc Mộ Hàn Uyên được Vân Dao dẫn về đỉnh Thiên Huyền, hai người đóng cửa không ra ngoài, còn khiến thiên tượng dị thường xuất hiện liên tục, trong tông môn đã lan truyền một tin đồn ——

Lần này tiểu sư thúc tổ xuất sơn trở về, đã dẫn về một con hồ ly tinh, giấu trong động phủ.

Nàng bị mê hoặc đến đầu óc rối mù, cả ngày trầm mê mỹ sắc, đến cả cửa động phủ cũng không ra.

Sau đó, tin đồn này tự sụp đổ dưới sự trợ lực của Chử Thiên Thần.

Nhưng vẫn gây ra hậu quả khôn lường.

—— Kể từ ngày Mộ Hàn Uyên xuất hiện bên ngoài động phủ đỉnh Thiên Huyền, mỗi ngày các đệ tử Càn Môn đều lấy lý do “vẩy nước quét nhà” hay các công việc lặt vặt của tông môn để ùn ùn kéo lên đỉnh Thiên Huyền.

Rõ ràng, những đệ tử theo Chử Thiên Thần lên đỉnh Thiên Huyền ngày ấy, được nhìn thấy dáng vẻ của “hồ ly tinh”, không biết giữ bí mật.

Ngày hôm sau, trong tông môn đã huyên náo xôn xao, còn đồn rằng “vị khách” trên đỉnh Thiên Huyền này là người độc nhất vô nhị không gì sánh bằng, khơi gợi sự tò mò của vô số đệ tử Càn Môn, ai cũng muốn lên đỉnh Thiên Huyền chiêm ngưỡng dung mạo thần tiên trong truyền thuyết.

Các trưởng lão cần giữ thể diện, ngại đến quấy rầy.

Nhưng các đệ tử trẻ tuổi thì không quan tâm nhiều như thế.

Vậy là, khi một ngày mới bắt đầu, trong động phủ trên đỉnh Thiên Huyền, do đêm qua mệt mỏi quá độ mà Vân Dao — người vẫn đang lười biếng nằm ì trên giường, bị những âm thanh om sòm bên ngoài động phủ vô tình tràn vào ngũ giác lục thức đánh thức.

“…… Ta muốn đi tìm Chử Thiên Thần quyết chiến sinh tử.”

Mấy lần cố gắng chìm vào giấc ngủ nhưng thất bại……

Vân Dao mặt không biểu cảm xuống giường, động tác choàng ngoại bào lên người đằng đằng sát khí, tràn ngập sát ý.

Trên giường phía sau.

Mộ Hàn Uyên mỉm cười ngồi dậy, kéo nàng vào lòng: “Không được tức giận, tức giận tổn hại sức khỏe.” Hắn giơ tay nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp gấp giữa đôi mày nàng, sau đó mỉm cười cúi đầu, hôn nhẹ lên môi nàng.

Tóc dài trắng như tuyết của hắn xõa xuống, lọt vào cổ áo rộng của nàng, khiến cổ của Vân Dao hơi ngứa ngáy.

“……”

Lửa giận đầy ắp lồng ngực lúc nãy, dưới nụ hôn nhẹ nhàng vụn vặt này, như bong bóng trên mặt nước, lốp bốp, im ắng vỡ tan. Chỉ còn lại cảm giác bồng bềnh dạt dào bủn rủn, như mưa rơi xuống bùn lầy, vừa ướt át vừa lầy lội.

Vân Dao chưa bao giờ cảm thấy mình dễ dỗ dành như thế này.

Hoặc có lẽ do trước đây không ai dám dỗ dành nàng.

Tiếc thay chưa kịp tiến thêm một bước, bên ngoài động phủ đã vang lên tiếng gõ cửa.

Người tới tận tâm gõ, truyền âm cho người trong động phủ biết, ngay cả lồng cách âm cũng không thể ngăn được.

Lần này ngay cả Mộ Hàn Uyên cũng nhíu mày, lòng bàn tay hơi lưu luyến cọ vào làn da mịn màng sau cổ của nàng, hầu kết của hắn nhấp nhô, kiềm chế tiếng thở dài bất lực: “…… Để ta đi.”

“Hửm?” Vân Dao bị hôn đến đầu óc rối mù chợt hoàn hồn, vội vàng giơ tay nắm thắt lưng của Mộ Hàn Uyên: “Đừng. Nếu chàng lại lộ mặt cho bọn họ thấy nữa, ta sợ đệ tử toàn tông môn sẽ lên đỉnh Thiên Huyền của ta đóng quân dựng trại mất.”

Mặc dù là nói đùa phóng đại, nhưng quả thật Vân Dao không muốn Mộ Hàn Uyên tùy tiện lộ diện.

Nàng tự mình chỉnh lại y phục, sau đó ra khỏi động phủ.

Cửa động phủ vừa mở ra, Vân Dao đã thấy không ít các đệ tử tạp vụ tụ tập trên núi.

…… Hay lắm.

Hôm nay nhiều hơn ba phần so với hôm qua.

Vân Dao giả vờ không thấy những ánh mắt tha thiết nườm nượp kéo đến, cũng như nét thất vọng sau khi nhìn rõ sau lưng nàng.

Giữa hàng loạt tiếng vấn an “tiểu sư thúc tổ”, ánh mắt của Vân Dao dừng lại trên một hình bóng thanh y đứng giữa đám đệ tử ngoài động phủ.

Nàng nhớ, đây là đồ đệ mà Mộ Cửu Thiên mới thu nhận sau khi về tông môn.

Cố ý phái cậu ta tới……

Chắc chắn không có chuyện gì tốt.

Nghĩ như thế, Vân Dao lập tức nâng tay đỡ trán, xoay người định trở về: “Mấy ngày nay ta hơi chóng mặt, các ngươi nhiều người làm ồn, quấy nhiễu ta thanh tu, cho nên ta ra ngoài thông báo với các ngươi, tất cả hãy về hết đi, trong vòng một tháng, không cho phép bất cứ đệ tử nào đặt chân lên đỉnh Thiên Huyền của ta.”

“Sư thúc!”

Đáng tiếc, Vu Tiêu, chính là đồ đệ mới của Mộ Cửu Thiên, nắm bắt thời cơ còn nhanh hơn cả nàng ——

Sau một tiếng gọi, cậu ta cúi người quỳ lạy: “Ba ngày nữa là Niên Điển của Càn Môn, sư phụ nói, sư thúc rời sơn môn quá lâu, nhiều trưởng lão đệ tử mới nhập môn chưa được người chỉ dạy, lần này xin sư thúc bớt chút thời gian để tham dự.”

“……”

Nghe như thế, Vân Dao hơi ngờ vực, xoay người lại: “Chỉ đơn giản thế thôi sao?”

Chuyện này rõ ràng Mộ Cửu Thiên đã truyền kiếm tấn thông báo với nàng từ lâu, cần gì phải bảo Vu Tiêu đến một chuyến nữa.

Khi Vân Dao xoay người trở lại, nàng thấy Vu Tiêu vẫn duy trì động tác chắp tay thi lễ, cậu ta nghiêng đầu, vẻ mặt đứng đắn biến mất, nhe răng cười: “Sư phụ còn nói, mời sư thúc dẫn người trong động phủ tham gia cùng.”

“Tại sao? Hắn đâu phải người của Càn Môn.” Vân Dao tuyệt đối không thừa nhận khi nói câu này lòng nàng hơi chột dạ.

Nhưng Vu Tiêu thản nhiên hơn nàng nhiều, cậu ta ngẩng đầu ưỡn ngực đáp: “Sư phụ nói, các trưởng lão đều muốn gặp một lần, ngài cho bọn họ thỏa mãn một chút đi. Ngộ nhỡ bọn họ vì tò mò mà suy nghĩ quá nhiều, lúc tu luyện xảy ra vấn đề rồi tẩu hỏa nhập ma, thế thì tội của ngài lớn lắm đấy ạ.”

Vân Dao: “……”

Nàng biết ngay mà.

Niên Điển Càn Môn vốn đã có từ lâu, nhưng xưa kia vì thất kiệt Càn Môn thậm chí các đệ tử Càn Môn thế hệ ấy đều suy bại, thế nên tập tục truyền thừa tông môn từ sư phụ của Vân Dao — Thái Nhất chân nhân, dần dần bị lãng quên.

Cho đến khi ba năm trước Mộ Cửu Thiên trở về tông môn, đảm nhận chức Thái thượng trưởng lão, lệ cũ này mới được khôi phục.

Theo tục lễ, tất cả mọi người trong tông môn, từ trưởng lão đến đệ tử, đều phải tham dự.

Không chỉ là khánh điển tăng cường tình cảm liên kết trong tông môn, mà còn là lễ tế những đồng môn đã hy sinh trong đại chiến Tiên Ma hoặc ngày Phù Ngọc Cung công phá tông môn.

Về tình về lý, Vân Dao không có lý do để cự tuyệt.

Còn về phần Mộ Hàn Uyên.

Trước khi trở về động phủ, Vân Dao còn đang suy nghĩ, nếu thật sự không được thì viện cớ rằng thân thể của hắn không khỏe, không tiện lộ diện —— Huống chi, chuyện này vốn là sự thật, Mộ Hàn Uyên chưa hồi phục hoàn toàn, cho nên không hẳn là nói dối.

Chỉ là không ngờ.

“…… Hả??”

Vân Dao ngạc nhiên quay đầu lại: “Chàng thật sự muốn đi à?”

“Ừm. Nàng không muốn ta đi sao?” Mộ Hàn Uyên bước tới từ trước giường.

Vừa rồi trong khoảng thời gian Vân Dao ra rồi về động phủ, trước sau chỉ trong chốc lát, nhưng hắn đã buộc xong thắt lưng lông thú, đoan chính tuấn tú, thậm chí trâm ngọc cũng được cài trên bạch ngọc quan một cách chỉnh tề, khôi phục phong thái tiên nhân không vương bụi trần.

Chỉ nhìn phong thái lúc này, hoàn toàn không thể tưởng tượng được dáng vẻ hoang đường đêm qua……

“Khụ.”

Vân Dao kịp thời ngăn dòng suy nghĩ linh tinh của mình lại: “Ta chỉ nghĩ rằng, chàng không thích những dịp như thế này.”

Mộ Hàn Uyên bước đến bên nàng: “Đúng là không thích thật.”

“Thế mà chàng vẫn muốn đi sao?”

“Nhưng đã quen rồi.”

“Hửm?”

Vân Dao khó hiểu quay đầu lại, nàng thấy Mộ Hàn Uyên mỉm cười ôm nàng từ phía sau, sau đó cúi người vùi mặt vào một bên cổ nàng, vừa thân mật vừa mập mờ cọ vào hõm cổ của nàng: “Những năm sư tôn bế quan, ta là đệ nhất đệ tử của Càn Môn, dù là trong hay ngoài tông môn, mọi chuyện đều phải đi đầu, làm tấm gương cho các đệ tử.”

“Ồ…… Nghe vất vả quá nhỉ?”

Vân Dao cố ý tránh hắn, mỉm cười quay đầu lại.

“Trừ việc không thể gặp sư tôn, còn lại, dù vất vả đến đâu ta cũng có thể chịu được.”

Vân Dao khẽ chớp mắt, từ trong vòng tay của Mộ Hàn Uyên nàng xoay người lại, đối diện với hắn: “Nhưng lần này không giống, bọn họ đều không nhớ chàng, hơn nữa…… cao tầng trong tông môn, nhất định sẽ có nhiều người tò mò về chàng, nói không chừng bọn họ sẽ tìm mọi cách để thăm dò thân phận và lai lịch của chàng.”

Mộ Hàn Uyên giả vờ trầm tư: “Thân phận của ta?”

“Ừm. Ta cảm thấy đây là điều khó giải thích nhất.” Mi tâm Vân Dao nhíu chặt: “Nói chàng là đồ đệ của ta, rõ ràng không thích hợp, nhưng nếu không có thân phận đệ tử Càn Môn, dường như ta không có lý do giữ chàng ở lại đỉnh Thiên Huyền……”

Vân Dao chưa kịp nói xong thì chợt nghe người trước mặt cười khẽ: “Thân phận của ta, chẳng phải rất đơn giản sao.”

“Hả? Nói thế nào?” Vân Dao ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.

Ngay sau đó, dưới ánh nến chập chờn lung linh, nàng đối diện với ý cười rạng rỡ như ánh sao, chói mắt hơn cả ánh nến trong đáy mắt của người nọ, một nụ hôn nóng bỏng đặt lên khóe môi nàng.

Âm thanh biến mất giữa răng môi.

“Trong tông môn có lời đồn mà, chẳng phải ta là hồ ly tinh câu hồn đoạt phách mà tiểu sư thúc tổ nuôi trong động phủ sao?”

“……”

Vân Dao: “???”



Ba ngày sau, Càn Môn Niên Điển diễn ra đúng như dự kiến.

Theo kinh nghiệm nhiều năm trước của Vân Dao, thời gian trước khi Niên Điển chính thức bắt đầu luôn là lúc lộn xộn ồn ào nhất, nàng cũng không muốn chỗ ngồi của mình bị vây kín bốn phương tám hướng, chật như nêm cối, cho nên trước một nén nhang trước khi mở tiệc, nàng mới cùng Mộ Hàn Uyên xuất hiện ở điện Kỳ Hoa trên đỉnh Phụng Thiên, nơi tổ chức Niên Điển.

Trên đường đi, nàng còn cảm thán về quyết định sáng suốt của mình khi thấy khu vực quanh đỉnh Phụng Thiên thưa thớt bóng người.

Nhưng vừa bước vào điện, Vân Dao lập tức hối hận.

Một câu “tiểu sư thúc tổ dự thính” vừa vang lên, toàn bộ điện Kỳ Hoa, chỉ trong chớp mắt, mọi âm thanh huyên náo ồn ào như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, tức khắc trở nên tĩnh lặng.

Ngay sau đó, các trưởng lão và các đệ tử khắp bốn phương tám hướng không hẹn mà cùng quay đầu lại ——

Nói dễ nghe thì là mắt sáng như đuốc.

Nói khó nghe thì là bầy sói bao vây.

Vân Dao bị nhìn chằm chằm đến cứng cả người, suýt chút không kìm được mà kéo áo Mộ Hàn Uyên ở bên cạnh, quay đầu rời khỏi “ổ sói hang hổ” này.

May mà khi ngón tay của nàng vừa chạm vào tay áo của Mộ Hàn Uyên, chưa kịp dùng lực, thì đã bị đốt ngón tay thon dài như ngọc của hắn nhẹ nhàng đặt lên.

Mộ Hàn Uyên an ủi bằng cách nắm tay Vân Dao, giấu dưới ống tay áo, trong khi dắt nàng vào điện, hắn cụp mắt mỉm cười: “Ráng nhịn một chút. Nếu nàng không thích, lát nữa chúng ta rời tiệc sớm.”

Nàng nhíu mày, không an phận cào vào lòng bàn tay của hắn: “Tối đa một nén nhang sau lễ tế trời, chúng ta về đỉnh Thiên Huyền.”

“Được, nghe lời nàng.”

“……”

Lúc hai người cùng nhau vào điện, các đệ tử dự thính hai bên dần hoàn hồn, khó kiềm chế được sự kinh ngạc.

“Cứ tưởng sư đệ khoa trương, không ngờ là thật.”

“Thế nào là dung mạo thần tiên, hôm nay ta đã được chiêm ngưỡng rồi. Thảo nào người từng bước qua muôn hoa như tiểu sư thúc tổ thế mà lại sa vào mỹ sắc, không muốn rời động phủ một bước……”

“Đáng tiếc, chỉ là người phàm không có tu vi linh lực.”

“Sao ta nghe nói hôm ấy Chử trưởng lão vừa gặp đã muốn thu nhận hắn làm đệ tử mà?”

“Ồ? Chử trưởng lão không phải kiểu thích làm thầy thiên hạ như Lư trưởng lão, đến nay vẫn chưa có bất cứ đệ tử thân truyền nào, có thể khiến ông ấy động lòng thì chắc tư chất đáng sợ lắm nhỉ?”

“Có khi Thái thượng trưởng lão sẽ đích thân nhận đồ đệ đấy chứ?”

Theo lời bàn tán ấy, không ít đệ tử dời mắt nhìn phía cuối điện Kỳ Hoa.

Ngoài vị trí của chưởng môn, còn có hai đài sen ở hai bên trên cao.

Một bên bỏ trống, rõ ràng là chỗ dành cho Vân Dao, còn trên đài sen đối diện, Thái thượng trưởng lão duy nhất của Càn Môn — Mộ Cửu Thiên, đang nheo mắt, quan sát hai người đang bước vào cửa điện.

Bên cạnh hắn, còn có hai người khác ngồi cùng ——

Cốc chủ cốc Cửu Tư, Tiêu Cửu Tư.

Tân nhiệm tộc chủ tộc Phượng Hoàng Đông Hải, Phượng Thanh Liên.

Xung quanh ba người và bàn ghế, mơ hồ có thể trông thấy một chiếc lồng ánh sáng, bên ngoài chỉ thấy ba người yến tiệc linh đình, đôi khi mở miệng nhưng không có âm thanh truyền ra, rõ ràng đó là một loại màng cách âm.

Bên trong màng cách âm.

Phượng Thanh Liên một thân vũ y bảy màu sặc sỡ, ngón tay thon dài chậm rãi siết chặt, y nhìn chằm chằm hai bóng người đi giữa hai hàng người trong điện, mặt không biểu cảm bóp chén vàng trong tay thành một khối nguyên bảo.

“Loại người phàm ăn bám chỉ có vẻ ngoài đẹp đẽ như thế này,” Phượng Thanh Liên nghiến răng nghiến lợi, hung hăng trừng mắt với Mộ Cửu Thiên: “Cô ấy nhặt từ xó xỉnh nào về thế?”

Mộ Cửu Thiên cuộn tay áo, nửa nằm nửa ngồi dựa vào tay ghế, nghe thế hắn cười mà như không cười, liếc qua: “Hôm nay là lần đầu tiên ta thấy hắn. Vân Yêu Cửu xem hắn như trân bảo, giấu trong động phủ không cho ai thấy. Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây?”

“……”

Tiêu Cửu Tư rời mắt khỏi bàn tay đang nắm chặt dưới tay áo của hai người kia, từ tốn khép chiếc quạt trong tay lại: “Ta cũng chưa từng thấy người này.”

Mộ Cửu Thiên quay lại nhìn hai người sắp đến dưới bậc thang.

—— Từ khi vào điện, ánh mắt của Vân Dao gần như luôn dõi theo người bên cạnh, không biết nói cái gì, khi thì nhíu mày, khi thì mỉm cười, khi thì ánh mắt lấp lánh.

Cứ như trong mắt nàng không chứa bất cứ người nào khác, bao gồm cả ngũ sư huynh là hắn đây.

Còn người bên cạnh nàng, quả thật là dáng vẻ như trích tiên hạ phàm, dung mạo thanh tuấn, tùng hình hạc cốt, khiến mọi người yêu thích từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng mà……

Mộ Cửu Thiên chậm rãi ngồi thẳng người, nheo mắt: “Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng sao ta cảm thấy hắn không thuận mắt thế nhỉ?”

Phượng Thanh Liên cười lạnh, tự rót một cốc trà thảo mộc cho mình: “Giờ ngươi mới nhận ra à.”

Vẻ mặt của Tiêu Cửu Tư vẫn hiền hòa nho nhã, chỉ có bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt chiếc quạt xếp: “Thật trùng hợp, ta cũng thế.”

Ba người nhìn nhau, ánh mắt giao lưu dữ dội.

Năm giây sau, Vân Dao và Mộ Hàn Uyên bước lên bậc thang, cho đến khi sắp bước vào đài sen, thoáng nhìn qua bên này một cái, Vân Dao mới ngạc nhiên phát hiện bóng dáng của ba người kia.

“Ơ? Sao các ngươi cũng đến thế?”

“……”

Trong ánh mắt hoặc là nheo lại, hoặc là căm tức với mức độ vi diệu khác nhau của ba người, Mộ Hàn Uyên và Vân Dao quay người lại.

Không giống Vân Dao không nhạy bén, vừa bước vào cửa điện không lâu, Mộ Hàn Uyên đã cảm nhận được ánh mắt bất thiện lạnh giá của ba người đó giữa vô số ánh mắt kinh diễm trong điện.

Chỉ là hắn không nhắc nhở nàng.

Ừm, hắn cố ý.

“Tốt lắm, tiểu sư thúc tổ Càn Môn hôm nay có mỹ nhân bầu bạn, ngay cả Niên Điển cũng không muốn tham gia sao?”

Trong ba người, cuối cùng vẫn là Phượng Thanh Liên không kiềm chế được tình tính, y cười nhạt đứng lên.

Vũ y của y phất phơ, theo động tác đứng lên tạo ra sóng linh lực, tản ra bốn phía.

“…… Khụ.”

Đột nhiên, sắc mặt của Mộ Hàn Uyên tái nhợt, khẽ ho một tiếng, lùi lại nửa bước.

“Hàn Uyên?”

Sắc mặt Vân Dao chợt biến, nàng vội đỡ lấy Mộ Hàn Uyên đang khom người, thấy hắn nắm chặt ngón tay trắng bệch, che đi đôi môi mỏng ho đến đỏ bừng, nàng lập tức nổi giận.

Vân Dao giơ tay che chở Mộ Hàn Uyên ở phía sau: “Con chim kia! Ngươi lên cơn gì thế? Bây giờ chàng ấy chỉ là một người phàm!”

“…..”

Lập tức tạo thành thế giằng co.

Mà thanh niên tóc trắng áo trắng duy nhất được Vân Dao che chở, từ tốn hạ tay xuống, đứng sau lưng nàng, yên tâm im lặng, ngước mắt cười nhẹ với ba người kia.

*****

Tác giả có lời muốn nói:

Tiếp theo, xin mời thưởng thức, Niên Điển của Càn Môn, còn gọi là, cuộc thi trà nghệ của Mộ Hàn Uyên.