Bạch Phong Lưu vừa mới quay về trước nhà tranh, ánh mắt bỗng trở nên hơi lạnh lẽo. Ánh mắt y nhìn về phía sâu tinh không, sau đó xé rách hư không, sải bước đi vào.
Sâu trong tinh không mênh mông, hai bóng người đang nhanh chóng xuyên tới từ phương hướng đại thế giới Huyền Thiên.
“Lão tử vừa mới tìm thấy người cầm kiếm, các ngươi đã cảm nhận được rồi. Xem ra, có rất nhiều kẻ không sợ chết gia nhập vào trong đội ngũ của các ngươi.”
Một giọng nói vang lên ở nơi sâu trong tinh không, sau đó bóng dáng của Bạch Phong Lưu xuất hiện trước mặt hai người.
Nhìn thấy bóng dáng của Bạch Phong Lưu, ánh mắt của hai người kia đồng loạt nghiêm nghị, trong đó một người lên tiếng: “Ngươi đang tìm người cầm kiếm đúng không? Nói vậy là ngươi chính là Bạch Phong Lưu đã phá hỏng kế hoạch của chủ thượng đại nhân đúng không?”
Người kia vừa mới dứt lời, một thanh trường kiếm đã đâm tới giết người đó ngay tại tinh không. Thanh trường kiếm này là do Bạch Phong Lưu vừa mới chế tạo.
Thấy đồng đội của mình thậm chí còn không đỡ nổi một kiếm của đối phương, người còn lại dứt khoát xé rách hư không, sau đó đi vào.
Chứng kiến cảnh tượng này, trong mắt Bạch Phong Lưu lóe lên tia khinh bỉ, rồi toàn bộ tinh không bị một luồng kiếm ý mạnh mẽ bao trùm, từng vết nứt bắt đầu nổ ra từ trong tinh không.
Chỉ thấy Bạch Phong Lưu bấm tay chỉ điểm, một luồng kiếm khí đã bắn mạnh ra. Chỉ trong chớp mắt tiếng hét sợ hãi đã truyền đến từ trong tinh không: “Không, không thể nào.”
Sau đó im bặt.
Làm xong mọi thứ, Bạch Phong Lưu thu hồi thanh trường kiếm này, sau đó khinh bỉ nói: “Lũ giun dế như các ngươi đừng nên đến đây nộp mạng nữa.”
Giết một cách vô vị.
Sau đó y xoay người rời đi, tiếp tục quay về trước nhà tranh.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Kha Vô Nhai thu dọn xong, Bạch Phong Lưu đã lấy thanh kiếm mà y đã chế tạo vào tối qua ra nói: “Đồ nhi, haiz! Tối qua vi sư đã chế tạo thanh kiếm này cho ngươi, để ngươi làm binh khí khi tu luyện.”
Dứt lời, y ném thanh kiếm qua đó.
Kha Vô Nhai vội vàng nhận lấy thanh kiếm. Lúc cầm thanh kiếm, hắn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương tỏa ra từ trên thân thanh kiếm này, đồng thời bên trên còn dính tí máu.
Nhìn thấy vết máu đó, Kha Vô Nhai cúi người cảm tạ trước, rồi mới không nhịn được hỏi: “Sư phụ, tại sao trên thân kiếm mà người vừa mới chế tạo này lại có vết máu vậy?”
Bạch Phong Lưu sửng sốt, cười lúng túng: “Tối qua vi sư hơi đói bụng, nên đã dùng thanh kiếm này giết một con gà rồi nướng lên ăn.”
Mặc dù Kha Vô Nhai hơi nghi ngờ, nhưng cũng không nói gì nhiều. Quả thật hắn quá thích thanh kiếm này.
Sau đó, dường như hắn nghĩ đến điều gì đó, không khỏi nhìn về phía Bạch Phong Lưu hỏi: “Sư phụ, thanh kiếm này tên là gì vậy? Còn nữa tại sao lão nhân gia như sư phụ lại biết ta là kiếm tu?”
Nghe vậy, Bạch Phong Lưu chỉ lạnh nhạt đáp: “Ngươi tự đặt một cái tên cho thanh kiếm này đi. Về phần tại sao ta biết ngươi là kiếm tu, chẳng lẽ trong lòng ngươi còn không hiểu rõ bản thân ngươi hèn hạ đến cỡ nào à?”
Tạm thời Bạch Phong Lưu không định nói cho Kha Vô Nhai biết về chuyện kiếm tâm. Nếu biết quá sớm về sự tồn tại của kiếm tâm cũng không phải là chuyện tốt đối với Kha Vô Nhai.
Bạch Phong Lưu ngừng một lúc mới bổ sung: “Còn nữa, thanh kiếm này được chế tạo từ vảy chúc long.”
Nghe vậy, Kha Vô Nhai đã mất bình tĩnh: “Chúc long ư? Là con trong truyền thuyết kia ư?”
Ngẫm nghĩ một hồi, Kha Vô Nhai lại nói: “Kiếm lợi hại thế này, cần phải kết hợp với một cái tên phong cách. Sư phụ, không bằng gọi là Tru Thiên đi.”
Bạch Phong Lưu gật đầu, y thật sự không có hứng thú về việc thanh kiếm này tên gì.
“Đồ nhi, tiếp theo vi sư sẽ truyền thụ kiếm đạo cho ngươi. Nhưng trước đó, vi sư muốn hỏi ngươi một câu. Thế nào là kiếm tu?” Bạch Phong Lưu nhìn Kha Vô Nhai hỏi.
Kha Vô Nhai trầm mặc một lúc mới trả lời: “Kiếm tu là làm việc trượng nghĩa trong thiên hạ, tùy tâm mà làm. Kiếm tu chúng ta đầu đội trời chân đạp đất, không sợ thiên địa, chỉ kính nội tâm. Mọi việc đều tuân theo nội tâm của bản thân. Không quên sơ tâm mới có thể trở thành một kiếm tu mạnh mẽ.”
Nói xong, Kha Vô Nhai mong đợi nhìn Bạch Phong Lưu.
Ánh mắt đó như đang nói: Thế nào? Sư phụ, đồ đệ như ta giỏi lắm đúng không?
Bạch Phong Lưu nghe xong thì trợn tròn mắt, trầm mặc một lúc mới lên tiếng: “Tên ngốc!”
“Khá lắm! Đây là kiếm tu trong lòng ngươi ư?” Bạch Phong Lưu không dám tin hỏi.
Hắn còn chưa kịp trả lời, Bạch Phong Lưu đã nói tiếp: “Ngươi có biết rằng kiếm tu được chia thành ba loại. Loại thứ nhất là lấy kiếm thành đạo, dâng hiến cả cuộc đời mình cho kiếm đạo. Theo cách nhìn của người ngoài thì đây là kiếm đạo đại năng. Nào ngờ nó đã trở thành nô dịch cho kiếm.”
“Loại thứ hai là lấy pháp vào kiếm đạo. Tu pháp không thể tu kiếm. Thế nhưng vạn vật trong thiên hạ đều có thể trở thành kiếm trong tay. Đây được xem là kiếm tu. Tất nhiên cái gọi là tu pháp không tu kiếm không thật sự là không tu kiếm. Ta nói nhiều quá ngươi cũng chẳng hiểu, cho nên chúng ta nói loại tiếp theo. Loại thứ ba chỉ có bốn chữ, kiếm hữu kinh trập.”
Kiếm hữu kinh trập. Kha Vô Nhai mơ màng.
“Sau khi ngươi trở thành kiếm tu thực thụ, ngươi sẽ biết rõ bốn chữ này có nghĩa là gì.” Bạch Phong Lưu không hề giải thích, mà nói ra một câu như vậy.
“Con đường kiếm đạo cực kỳ nhấp nhô. Vi sư hy vọng ngươi sẽ trở thành thiên hạ đệ nhị kiếm.” Bạch Phong Lưu nghiêm túc nói.
“Tại sao chỉ là đệ nhị kiếm? Vậy đệ nhất kiếm là ai?” Kha Vô Nhai khó hiểu.
“Đệ nhất ư? Chính là lão tử.” Bạch Phong Lưu kiêu ngạo nói.
“Được rồi, đầu tiên kiếm tu cần phải chịu khổ. Kể từ hôm nay luyện kiếm mười canh giờ. Vi sư sẽ truyền cho người võ kỹ kiếm đạo Nã Tiên.” Bạch Phong Lưu nói.
Dứt lời, Bạch Phong Lưu búng tay, một luồng ánh sáng trắng tiến vào tâm trí của Kha Vô Nhai.
Kha Vô Nhai chỉ cảm thấy trong tâm trí bỗng xuất hiện thêm một thông tin.
Nã Tiên Bát Kiếm.
Sau đó, không còn sau đó nữa.
“Hết rồi ư? Sư phụ, chỉ có một cái tên thôi sao? Còn chiêu thức đâu?” Kha Vô Nhai suýt phát điên rồi.
Đây là võ kỹ của môn phái nào vậy?
Khá lắm, chỉ có một cái tên, sau đó chẳng còn gì nữa.
“Nếu không thì sao? Kiếm tu thực thụ chưa bao giờ đi con đường của người khác, mà toàn bộ chiêu thức đều cần ngươi tự đi giác ngộ.” Bạch Phong Lưu lạnh nhạt nói.
Kha Vô Nhai đen mặt. Có điều hắn không nói gì cả, mà lấy Tru Thiên ra, xoay người bắt đầu đi luyện tập.
Không có võ kỹ thì hắn tự mình sáng tạo. Nếu không biết bắt đầu từ đâu thì bắt đầu từ thứ cơ bản nhất.
Kha Vô Nhai cảm thấy Bạch Phong Lưu nói chí phải. Kiếm tu thực thụ không nên đi con đường của người khác.
Chứng kiến cảnh tượng này, Bạch Phong Lưu hài lòng gật đầu, sau đó xoay người định rời đi.
“Sư phụ, người đi đâu thế?” Kha Vô Nhai thấy Bạch Phong Lưu định rời đi thì lên tiếng hỏi.
“Ta sao? Ta đi tìm một cô nương để phát hỏa.” Bạch Phong Lưu cười ha hả đáp.
Sau đó y biến mất như một làn khói.
Kha Vô Nhai lắc đầu. Mặc dù sư phụ của mình trông có vẻ không được đứng đắn, nhưng lại đối xử thật lòng với mình.
Không nói việc gì khác, chỉ riêng Tru Thiên mà hắn đang cầm trong tay đã không phải là vật tầm thường.
Kha Vô Nhai thu hồi suy nghĩ, bắt đầu tập trung luyện kiếm từ thích cơ bản nhất.
Thiên hạ đại đạo, lấy siêng năng làm đầu.
...
Kha Vô Nhai đang liên tục vung kiếm trong tay, hắn không hề hay biết mặc dù Nã Tiên Bát Kiếm mà Bạch Phong Lưu truyền cho hắn không có nội dung, nhưng lúc này xung quanh kiếm tâm của hắn lại lơ lửng mấy thanh tiểu kiếm.
Không nhiều không ít, vừa khéo tám thanh.
Mà trước đây không lâu, trong thiên hạ lưu truyền một câu nói: Thiên thư vô tự, nã tiên bát kiếm. Thư tàng kiếm, kiếm xuất lục tiên. Bát kiếm cùng xuất có thể đứng trong thiên hạ.