Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 58: Chúng Ta Ăn Đi




Nhóm yêu quái vô cùng cẩn thận dè dặt, ánh mắt của nhóm nữ yêu xinh đẹp quyến rũ nhìn Vệ Tây cứ hệt như đang nhìn Tôn Ngộ Không, vì cậu ở mà không ai dám lộn xộn phát tán yêu khí. Hồ ly tinh đã thấy Vệ Tây đại phát thần uy đập heo rừng bằm dập nên thực sự quy phục vũ lực của Vệ Tây, thấy dáng vẻ Vệ Tây anh tuấn soái ca, vốn định dựa vào dáng vẻ xinh đẹp của mình phóng điện một chút, giờ coi như hết.



Hồ ly tinh che lỗ tai trắng nõn của mình lại, không dám làm gì dại dột nữa, chỉ có thể nhỏ giọng phàn nàn với heo rừng tinh ở bên cạnh: "Vệ đại sư sao lại không hiểu phong tình như vậy chứ, độc thân là đúng lắm."



Sóc Tông lạnh lùng liếc nhìn hồ ly tinh.



Vệ Tây tiếc than với nhị đồ đệ: "Heo rừng không ăn được, hồng hồ cũng không ăn được, Lục Khuyết, chốc nữa chúng ta lên núi tìm thứ khác đi."



Ý của cậu là bắt mấy con chưa mở linh trí, Đoàn Kết Nghĩa tới đưa danh sách nhóm yêu quái cho sư phụ, nghe vậy lập tức nghiêm mặt nói: "Sư phụ, không được a! Đầu năm nay trong núi làm gì có động vật hoang không được bảo hộ chứ? Săn trộm là bị phạt tiền đó!"



Vệ Tây khó tin nhíu mày, lia một vòng: "Đám này... đều là động vật bảo hộ?"



"Chứ còn gì nữa." Đoàn Kết Nghĩa nói: "Sư phụ, ngài không thể làm ẩu a, đừng nói đám này, ngay cả chim sẻ chim én cũng là động vật bảo hộ cấp hai, ngài tùy tiện bắt như vậy, lỡ như bị tố cáo thì hỏng bét, cảnh lâm sẽ tới gây phiền toái, như vậy sẽ không tốt cho hình tượng công ty chúng ta đâu."



"........." Vệ Tây bị đả kích nặng nề ngồi bệch tại chỗ, lần thứ n sau khi xuống núi cảm nhận được mùi vị bị pháp luật nhắm tới, đồng thời cũng không hiểu được thói đời sao lại trở thành như vậy: "...thật sự không ai được phép ăn chúng à?"



"Cũng không hẳn." Đoàn Kết Nghĩa: "Chỉ là chúng ta không thể bắt mà thôi, động vật bảo hộ bắt động vật bảo hộ thì không có ai xen vào, ai bảo chúng ta không quý hiếm như chúng chứ hắc hắc hắc. Đúng không sư đệ?"



Đột nhiên bị kéo vào, Sóc Tông: "........."



Vệ Tây lập tức hâm mộ đặc quyền của nhóm động vật được quốc gia bảo hộ, nếu không phải cậu chỉ là cô hồn dã quỷ thì cũng hận không thể đi xin một chân.



Đoàn Kết Nghĩa khuyên sư phụ nhà mình xong thì vội vàng chạy tới trường quay làm nhiệm vụ quản lý. Đám yêu tinh này đẹp thì đẹp nhưng tính tình không tốt chút nào, vốn vì đoàn phim làm phục trang ẩu tả mà có gút mắc, cộng thêm chủng tộc bất đồng, tiềm thức vốn khinh thường người phàm nên thái độ cực kỳ ngạo mạn, chỉ có người của Thái Thương Tông trấn giữ mới dọa được bọn nó.



Vệ Tây lấy lại tinh thần, cảm thấy quốc gia thực không thân thiện với mình, cậu thở dài một hơi, túm túm ống tay áo nhị đồ đệ.



Nhị đồ đệ vì đoạn nói chuyện của "sư huynh" với Vệ Tây cùng biểu tình hướng tới thân phận "động vật bảo hộ" của Vệ Tây mà biểu tình có chút phức tạp, bị kéo một cái thì tỉnh hồn lẳng lặng nhìn Vệ Tây.



"Sư phụ đói."



Không thể ăn yêu tinh mở linh trí, cũng không thể ăn động vật bảo hộ mở linh trí, vậy thì chỉ có thể ăn nhị đồ đệ mà thôi.



Vệ Tây cảm nhận được ánh mắt nhị đồ đệ lưu luyến trên môi mình một chốc rồi chậm rãi đưa tay tới.



Vệ Tây không chịu, cậu không muốn ăn kiểu này.



Ánh mắt hai người giằng co một chốc, một hồi lâu sau, thấy đồ đệ không chịu chủ động sáp tới gần, Vệ Tây liền tự túc tiếp cận.



Sóc Tông: "..."



Sóc Tông đè vai Vệ Tây: "... nơi này không được."



Vệ Tây ngẩn người, nhìn quanh một vòng: "Nơi này thì sao?"



Sóc Tông liếc nhìn ánh mắt trong suốt cơ hồ chỉ cần nhìn là hiểu đang lộ rõ cảm xúc thèm ăn đơn thuần. Thế nhưng cảm giác thèm ăn đơn thuần này chỉ đối với Vệ Tây mà thôi, cố tình lại cứ hết lần này tới lần khác...



Vệ Tây bị đồ đệ nhìn chằm chằm, vô thức cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cậu nhịn không được liếm liếm môi. Đầu lưỡi liếm qua vành môi tựa như trước đó đã liếm đi máu heo rừng.



Ánh mắt đồ đệ sâu thăm thẳm, rốt cuộc đứng dậy, khàn khàn giọng nói: "Đi theo tôi."



****



Trong một mảnh rừng rậm vang vọng tiếng thác đổ ẩm ầm.



Vệ Tây bị đè lên một thân cây cao lớn, ngẩng đầu cùng môi lưỡi đồ đệ quấn quýt.



Hơi thở nóng bỏng từ khe hở hai đôi môi lan ra, đầu lưỡi bị nặng nề liếm mút. Xa xa truyền tới tiếng làm việc của máy móc cùng nhân viên đoàn phim, còn có tiếng hô hấp và nhịp tim mạnh mẽ gần trong gang tấc làm người ta bủn rủn sống lưng.





Khí lực đồ đệ rất lớn, chặt chẽ giữ lấy eo cậu, Vệ Tây có chút kỳ quái vì đồ đệ nhiệt tình uy thực như vậy, thế nhưng rất nhanh đã bị đốt phương liếm mút tới choáng váng đầu óc, chỉ có thể thở hổn hển đưa tay vòng ra sau gáy cổ đồ đệ, từ cổ họng phát ra tiếng ngâm khẽ thật dài: "Ngô..."



Đồ đệ liếm một hồi mới chịu buông lỏng môi, hơi thở có chút bất ổn, trán áp trán Vệ Tây, hơi thở nóng bỏng phà ra khóe môi cùng gương mặt cậu.



Vệ Tây choáng váng vui sướng liếm liếm khóe môi ướt át, có chút mơ màng mở to mắt nhìn đồ đệ.



Con ngươi nhị đồ đệ sâu như đáy giếng âm u không thấy đáy: "Đủ chưa?"



Vệ Tây chép chép miệng, quả thực không còn quá đói nữa nhưng núi rừng đặc biệt rét lạnh, khí tức trên người đồ đệ vừa nóng lại dễ ngửi làm gân cốt cậu thả lỏng, tựa vào thân cây lười biếng không muốn nhúc nhích.



Cậu áp vào chóp mũi cao thẳng của đồ đệ, nhẹ nhàng kỳ kèo cọ cọ vài cái.



Hơi thở hai bên dây dưa khó phân, cậu lè lưỡi liếm liếm cánh môi đối phương, thực tủy biết vị quyết định: "Ăn thêm vài ngụm nữa đi."



Đồ đệ không nhục mặc cho cậu mè nheo cọ mũi, ánh mắt rũ xuống không phân rõ ưu tư, tựa hồ hoàn toàn không có chút hứng thú.



Tay Vệ Tây ôm chặt cổ đồ đệ, chuẩn bị tự mình dán môi tới thì đôi môi phía trên đột nhiên trằn trọc quấn lấy môi cậu, môi răng mang theo nhiệt lượng nóng bỏng nháy mắt bao trùm cậu.




Đỉnh đầu có bông tuyết rơi lả tả, vài bông rơi vào tóc bọn họ.



Trận tuyết đầu đông đã tới.



*****



Xa xa, đoàn phim [Tiếng Hét] chính thức khởi quay tiến vào trạng thái say mê.



Nhân viên quay phim cùng hậu trường đều tập trung đứng nhìn dàn diễn viên đông đảo trên phim trường. Đây là cảnh quay nhân vật chính đối chiến với yêu tinh phản diện, vì thế hiệu ứng ánh sáng khá huyền huyễn, diễn viên được treo dây cáp trên không, diễn viên chính ở trung tâm, tay cầm vũ khí, dựa theo động tác được chỉ đạo võ thuật chỉ dẫn rất lâu không ngừng biến hóa thành đủ loại động tác, thoạt nhìn vô cùng chuyên nghiệp.



Thế nhưng...



Nhìn hồi lâu, có người rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng nói với người kế bên: "... ê, ông có cảm thấy cùng là treo dây cáp nhưng động tác của diễn viên quần chúng còn đẹp hơn diễn viên chính không?"



Người khác cũng nói: "...không chỉ động tác, ngoại hình cũng dễ nhìn hơn... còn cả động tác nhào lộn cũng quơ kiếm nữa... ôi mẹ ơi, so một hồi thì rốt cuộc ai mới là vai chính a."



Ý nghĩ này không chỉ xuất hiện trong đầu nhóm người vây xem mà cả nhóm vai chính ở trung tâm cũng cực kỳ xoắn xuýt.



Nói thật, không quản chuyên nghiệp cỡ nào, bị treo giữa không trung như vậy ít nhiều gì cũng cảm thấy khó thích ứng. Dưới chân không có điểm chịu lực, phát lực phải dựa hết vào hông, ngay cả nam chính số một có kinh nghiệm diễn cảnh chiến đấu phong phú nhất cũng khó hoàn thành trót lọt động tác mình nghĩ, thực sự chỉ có thể cố hết sức.



Anh diễn nhiều năm như vậy, tham gia nhiều đoàn phim như vậy, vẫn luôn cho rằng diễn xuất của mình là cực kỳ phi thường, thậm chí có thể nói là xuất sắc.



Thế nhưng tình huống hiện tại rốt cuộc là sao a?



Anh u oán nhìn nhóm diễn viên quần chúng bị treo trên dây cáp vẫn thích ứng như thường, cử động phiêu dật xuất trần, duỗi chân vươn tay tự tại hệt như đứng trên đất bằng.



Sau khi được hướng dẫn một lần, nhóm người này hoàn toàn không làm sai lần nào cả! Một lần cũng không! Tất cả vấn đề đều do nhóm diễn viên chính. Mà nhóm quần chúng kia, không quản động tác có độ khó cao thế nào cũng thực ung dung tự tại hoàn thành! Lại còn không hề bị phục trang vướng víu!



Bọn họ thậm chí còn cảm thấy như vậy chưa đủ khó, sau khi một lần nữa phải NG vì vai chính không thể làm tốt, bọn họ chủ động gọi Vương đạo tới biểu diễn một chiêu thức phi thăng lăng không trên mây: "Tôi cảm thấy nếu có thêm động tác này thì chiêu thức đánh nhau sẽ càng đẹp hơn."



Vương đạo cùng chỉ đạo võ thuật kinh diễm, nam chính số một thì ngây người, cảm giác chân đạp giữa không trung nhưng lại giống như có lực đỡ, còn có thể mượn lực căn bản không hề tồn tại lộn một nhào trong không khí kia rốt cuộc làm sao làm được?! Thực không khoa học a!!!



Thế nhưng vô luận thế nào, nổi bật của vai chính đã bị nhóm quần chúng không biết từ đâu tới này đoạt hết, thậm chí còn có người xem nhịn không được lấy di động ra quay chụp, Vương đạo nhìn chằm chằm màn hình camera, cũng sâu sắc cảm nhận được phong thái bức người của nhóm yêu tinh, không khỏi nghĩ tới ánh mắt sâu kín của nhóm vai chính vừa lia về phía mình.



Nhất là nam chính số một vẫn luôn nổi danh nhờ diễn xuất xuất sắc bị tình cảnh này kích thích tới không thể tiếp nhận, ánh mắt xấu hổ tới phát đỏ, lúc rảnh rỗi giữa các cảnh quay cũng không dám nghỉ ngơi mà liều mạng luyện tập động tác.



Vương đạo nhìn biểu hiện "diễn xuất nhiều năm như vậy đến hôm nay mới biết mình là gà bệnh" của nam chính mà nhịn không được đồng tình đỡ trán, thế nhưng ông không biết làm sao mở miệng an ủi.




Chẳng lẽ nói cậu đừng nhụt chí, cậu thật sự rất giỏi, bị so sánh thấp như vậy là vì đối diễn với cậu là một con heo rừng tinh sao?



******



Vương đạo tình đồng tình sâu đậm, nhưng không quản thế nào, thiên phú của nhóm yêu tinh làm hiệu quả quay hình rất xuất sắc, ngay cả nhóm phó đạo diễn vây ở bên cạnh nhìn chằm chằm giám thị cũng không ngừng chậc chậc khen ngợi...



"Tuyệt vời, quá tuyệt vời, ông nhìn cô gái giả trang hồ ly tinh kìa, xem biểu hiện ngoái đầu mỉm cười kìa... ôi chao, nói cô ta không phải hồ ly tinh cũng không ai tin!"



"Động tác của cậu nhóc đen đen này cũng rất tốt! Mạnh mẽ có lực, oai phong! Vương đạo cùng Khâu tổng đúng là quá tinh mắt, người này cực kỳ hợp với vai heo rừng tinh cường tráng!"



"Đạo cụ này, phục trang này, giá trị nhan này, tôi có dự cảm sau khi phim công chiếu nhất định sẽ thành công vang dội!"



Nghe nhóm phó đạo diễn đề nghị thêm diễn, Khâu Quốc Khải mỉm cười híp mắt nhìn qua nam chính số một đang hừng hực quyết tâm liều mạng luyện tập động tác ở một bên khác, cuối cùng nhìn về phía Phương Tiểu Kiệt mặc đồ trắng.



Phương Tiểu Kiệt vô cùng kích động, nhân vật của nó có lời kịch đàng hoàng! Mặc dù chỉ có một câu nhưng đối diễn chính là nữ số hai trong đoàn. Mặc dù người này không có thái độ nghiêm túc với việc quay phim, diễn xuất cũng thực rác rưởi, thế nhưng cô ta đang khá nổi tiếng a!



Phương Tiểu Kiệt quý trọng không nỡ buông quyển kịch bản mà mình được giao, nhìn gương mặt xinh đẹp không hề có chút biểu cảm nào của nữ hai, còn có tiếng xì xào thầm thì của mọi người ở bên cạnh...



"Má tơi, tới phiên Yên lão sư quay rồi, chuẩn bị sẵn sàng đi, lần này cũng không biết phải Ng bao nhiêu lần nữa. Cảnh này yêu cầu diễn xuất cao lắm a."



"Cảnh gì vậy?"



"Sợ hãi a, tình cảnh là Yên lão sư đột nhiên gặp gỡ yêu tinh trong núi, yêu cầu phải biểu hiện sợ hãi cùng cực, phải hét chói tai, phải chảy nước mắt, cả người còn phải phát run."



"... mẹ ơi, vậy thì xong đời thật rồi, với cái bản mặt liệt của bả thì làm sao làm ra biểu tình được chứ? Lần trước chụp cảnh khóc lóc đau khổ vì mất người yêu đã phải NG hơn ba mươi lần, cuối cùng quay được dáng vẻ ngoài cười nhưng tâm không cười, cứ như chuẩn bị ăn mừng vì mình làm quả phụ ấy... thôi thôi, cứ chuẩn bị tâm lý quay suốt ba giờ đi."



Phương Tiểu Kiệt chỉnh trang lại quần áo một chút, đối diện là nữ hai đang dùng ánh mắt vô thần nhìn nó.



Phương Tiểu Kiệt phừng phừng ý chí chiến đấu tự cổ vũ bản thân, cố gắng lên! Mày có thể mà! Một diễn viên giỏi thật sự không chỉ tự nhập vai mà còn phải kéo cả bạn diễn vào trạng thái!



Một phút đồng hồ sau, trường quay đột nhiên xuất hiện một tiếng hét chói tai xé rách chân trời.



Tiếng hét này giống như tiếng sấm, tràn đầy sợ hãi tột cùng cùng tuyệt vọng, cứ như người bị hại đang đối diện với hung thủ ở hiện trường án mạng vậy, đám diễn viên chính đang luyện tập động tác đánh nhau rối rít dừng lại động tác, hoảng sợ nhìn về phía phát ra âm thanh.



"Xảy ra chuyện gì?"




"Xảy ra chuyện gì vậy? Có người bị thương à?"



Nhân viên cũng rối rít vọt tới nơi phát ra âm thanh, sau đó bị hình ảnh trước mắt dọa sợ ngây người.



"Suỵt! Suỵt!"



Trợ lý của chuyên viên thu âm vội vàng ngăn cản bọn họ tới gần.



Phía trước, ở vị trí trung tâm phim trường, nữ hai nổi danh mặt liệt của đoàn phim [Tiếng Hét] kinh hoảng xụi lơ ngồi bệch dưới đất, cả người run rẩy, đầu óc xốc xếch, không ngừng chống tay lếch lùi về sau, ánh mắt sợ hãi trợn trừng thật to, cứ như sắp lọt ra khỏi vành mắt, bắp thịt trên mặt không có nơi nào không co giật, nước mắt chảy ào ào như thác lũ, từ đầu đến chân, ngay cả mỗi sợi tóc cũng lộ rõ... bây giờ tôi con mẹ nó rất sợ!



"Cut!" Phó đạo diễn khó tin nhìn chằm chằm máy quay, thật lâu sau mới hô to một tiếng, sau đó kinh ngạc lẫn vui mừng đứng dậy: "Cảnh này qua!"



"Mẹ ơi!" Mọi người vây xem đều sợ ngây người: "Ông thấy không? Mặt bả cư nhiên có biểu tình! Còn không cần dùng thuốc nhỏ mắt cũng khóc thảm thiết. Tôi đang nằm mơ sao?! Ngoại trừ cái bản mặt đơ, Yên lão sư cư nhiên diễn được biểu tình phong phú như vậy sao?"



Sau khi có tín hiệu CUT nhưng nữ hai vẫn như cũ xụi lơ dưới đất, vẫn còn đắm chìm trong cảm giác sợ hãi kinh hoàng, hoàn toàn không có ý định đứng dậy.



Đối diện cô, Phương Tiểu Kiệt mặc đồ trắng nhanh chóng thoát khỏi trạng thái, biết tin chỉ cần một lần là qua cảnh, Phương Tiểu Kiệt thật sự vui sướng, nó vui vẻ tiến tới đỡ nữ hai còn xụi lơ dưới đất.



Nữ hai nhìn chằm chằm Phương Tiểu Kiệt, cũng không dám né tránh, tay chân run rẩy không ngừng lại được, sau đó nghe Phương Tiểu Kiệt thực lễ phép nịnh nọt nói: "Yên lão sư cực khổ rồi, cực khổ rồi."




Nhìn gương mặt mỉm cười vui vẻ của đối phương, thật lâu sau tâm tình sợ hãi rốt cuộc cũng chậm rãi tiêu tan, cô lau nước mắt, bắt đầu chìm đắm vào trạng thái mê mang... chuyện gì xảy ra vậy? Vừa nãy rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ mình hoa mắt nhìn nhầm?



****



"Vương đạo!! Tôi chỉ cần một lần là qua!! Ngài thấy tôi diễn không??? Tôi diễn có được không???" Phương Tiểu Kiệt ôm kịch bản, hệt như con chim sẻ vui sướng phấn khởi vọt tới bên cạnh Vương đạo, động tác chạy nhanh của nhân loại vô cùng tiêu chuẩn, nếu không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra chân cậu ta không hề chạm đất.



Lúc mới biết số phim kinh dị mình nhận được là do quỷ thật đóng Vương đạo thật sự tan vỡ, thế nhưng đối mặt với fan cuồng mắt long lanh thì bản năng sợ hãi của ông cũng không duy trì được quá lâu. Lúc này thấy Phương Tiểu Kiệt tới cũng chỉ tự châm điếu thuốc, lười biếng dựa vào lưng ghế.



Nhìn dáng vẻ trấn định của Vương đạo, Phương Tiểu Kiệt phấn khởi không chịu nổi... thần tượng đẹp trai quá a!



Vương đạo nhìn Phương Tiểu Kiệt một hồi, ánh mắt đảo qua nữ hai sau khi bình tĩnh lại đang chìm vào trầm tư mất hồn mất vía, tay kẹp điếu thuốc khẽ chỉ về phía máy quay: "Vừa nãy cậu đã làm gì?"



Cư nhiên làm nữ hai dùng đặc quyền tiến tổ có kỹ thuật diễn cực kỳ tệ hại, trừ bỏ cái mặt đẹp thì chẳng có chút thiên phú nào có thể biểu hiện kinh diễm đến vậy.



Phương Tiểu Kiệt nhăn nhó ngồi xuống cạnh ghế ông, ánh mắt đảo một vòng xung quanh, sau đó mới thì thầm: "Vừa nãy... lúc tới gần cô ta nói lời thoại, tôi đã móc mắt mình ra."



Vương đạo diễn: "........."



****



Nhà đầu tư Khâu Quốc Khải vui sướng gật đầu, có Thái Thương Tông gia nhập liên minh, không khí đoàn phim nhà mình liền trở nên tuyệt vời, mọi người đều cố gắng!



Đoàn Kết Nghĩa nhận được hợp đồng yêu tinh từ Khâu Quốc Khải xong, liếc nhìn một vòng phim trường nhưng không thấy bóng dáng sư phụ nhà mình, gọi điện thoại thì phát hiện tiếng chuông từ khoảng rừng bên cạnh phim trường truyền ra, anh liền định tiến vào xem thử.



Đi chưa được mấy bước thì thấy sư phụ cũng sư đệ nhà mình một trước một sau tiến ra.



"Sư phụ!" Đoàn Kết Nghĩa theo bản năng kêu một tiếng, lúc tiến tới gần thì động nhiên dừng động tác lại.



Vệ Tây đi ở phía trước, tóc có chút xốc xếch, biểu tình biếng nhác, đôi môi hồng sưng lên, còn lộ ra chút thủy quang, cả người cũng tản mát cảm giác thỏa mãn nồng đậm.



Sư đệ đi phía sau, tay đút túi, biểu tình vẫn như cũ, tựa hồ không hề để ý tới bất kỳ thứ gì, thế nhưng không biết có phải ảo giác hay không, áo khoác chỉnh tề của sư đệ hình như có hơi nhăn.



Giữa hai người mặc dù có khoảng cách nhưng không biết từ đâu đó có sợi dây liên hệ không thể nói rõ làm bầu không khí tự dưng có chút mập mờ.



Đoàn Kết Nghĩa há miệng nhìn một màn này, trong đầu không thế khống chế nảy ra vài ý nghĩ đen tối, gương mặt lập tức đỏ bừng, nói chuyện cũng lắp bắp: "Sư... sư phụ... ngài với sư đệ vào rừng làm gì vậy?"



Nghe thấy vấn đề này, sư đệ liếc mắt nhìn anh một cái, cằm hơi hếch lên, gương mặt anh tuấn không biểu cảm, căn bản không thể nhìn ra chút tín hiệu nào.



Vệ Tây chép chép môi, thái độ thực tự nhiên trả lời đại đồ đệ nhà mình: "Đi ăn."



Tầm mắt sư đệ lẳng lặng rơi vào người sư phụ, biểu tình nhàn nhạt, bất quá cũng không phản bác.



Mớ phế liệu màu vàng trong đầu Đoàn Kết Nghĩa lập tức bị đánh bể nát không còn một mống, lúng túng vì đầu óc mình đen tối mà không ngừng cười khan: "A ha ha ha! Hóa ra là ăn!"



Lúc này sư đệ thu hồi tầm mắt nhìn chằm chằm sư phụ, cười lạnh một tiếng, trầm giọng lạnh lùng hỏi: "Bằng không anh nghĩ chúng tôi làm gì? Nói ra nghe thử?"



Nghĩ tới mớ phế liệu trong đầu trước đó, đầu gối Đoàn Kết Nghĩa mềm nhũn.... mình sao lại có suy nghĩ không lành mạnh như vậy chứ? Đúng là làm nhục tông môn mà!



Nhất định không phải như mình nghĩ!



Đoàn Kết Nghĩa xấu hổ ngẩng đầu: "Có gì đâu! Hai người có thể làm gì đâu chứ? Nhất định là ăn gì đó thôi!"



...^_^...