Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 111: Thái Thương Tông Trong Trong Sạch Sạch




Sóc Tông: "..."



Phiền Não Ma: "..."



Phiền Não Ma kinh ngạc nhìn ma vương nhà mình nũng nịu dựa người Vệ Tây.



Sóc Tông cũng âm trầm nhìn Vệ Tây nhà mình giơ tay đứng phía trước bảo hộ Đoàn Kết Nghĩa.



Nhất thời nội tâm đầu lĩnh hai phái chính tà đều phức tạp không nói nên lời.



Ánh hoàng hôn nhàn nhạt chiếu rọi lên người hai thầy trò đang đi trong rừng, cặp thầy trò ngốc ngẩng đầu, tầm mắt rốt cuộc vượt qua Phiền Não Ma, đối diện với nhị sư đệ/ đồ đệ nhà mình đang cầm roi Thí Thần.



Bởi vì tình huống tương đối khẩn cấp nên Sóc Tông không kịp biến về hình thái thường lộ diện trước mặt công chúng.



Vì thế trong nháy mắt Vệ Tây vì quá thèm ăn cuối cùng cũng không nghe lời đồ đệ lén vòng tới lập tức nhận ra: "..."



Đoàn Kết Nghĩa vì muốn cứu vãn địa vị đồ đệ đứng đầu đời thứ sáu mươi ba của Thái Thương Tông vì muốn lấy lòng sư phụ mà bằng mặt không bằng lòng nhị sư đệ lại còn chưa hoàn thành bài tập bùa chú tháng này: "...."



Bầu không khí hai bên quỷ dị ngưng trệ ba giây.



Sắc mặt Đoàn Kết Nghĩa có chút thay đổi, vứt bỏ cục đá mới nhặt kéo sư phụ nhà mình xoay người chạy xuống núi: "Mẹ ơi mẹ ơi mẹ mẹ ơi!"



Sóc Tông: "= = "



Trước mắt Vệ Tây có chút hoảng hốt, sau đó bị đại đồ đệ kéo chạy, cậu có chút muốn tránh thoát: "Chờ một chút!"



Thịt!



Thịt!



Thịt ở trên núi!



Đoàn Kết Nghĩa cấp bách nói: "A a a còn chờ cái gì nữa a! Đừng có chờ nữa a sư phụ! Con biết người muốn cứu thế giới, thế nhưng lỡ như bị sư đệ bắt được thì hai chúng ta đều xong đời a!"



Sóc Tông: "= = "



Sóc Tông nhìn bóng dáng chạy đi xa của hai người, yên lặng một trận, ánh mắt đảo qua đồi núi trống rỗng chung quanh.



Trừ bỏ cặp thầy trò ngu ngốc kia thì hoàn toàn không có khí tức nào khác.



Đầu óc Sóc Tông lập tức nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên nghĩ tới một kết luận khó tưởng tượng, tầm mắt chuyển về phía Phiền Não Ma vết thương đầy người ở bên kia.



Phản ứng của Phiền Não Ma quả nhiên giống như anh nghĩ, tầm mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn kinh sợ ngây ngốc nhìn chăm chăm một bóng lưng.



Nháy mắt, Sóc Tông hiểu ra hết mọi thứ.



Vì sao ma giới lại chọn xuất hiện ở nơi này, vì sao bọn chúng lại tập thể chạy tới đế đô, vì sao nửa đường đột nhiên chuyển hướng sang Mậu Hóa.



Càng nhiều hơn chính là, tỷ như vì sao Thái Thương Tông của Vệ Tây lại ẩn ẩn phát triển theo phương thức tổ chức đa cấp cổ quái như vậy.



Hóa ra vấn đề căn bản đã xuất hiện ngay từ khi bắt đầu!



Lúc này gân xanh trên trán Sóc Tông bắt đầu nảy lên, ban đầu Đoàn Kết Nghĩa chính là anh dẫn tới đế đô, anh thực khó tin lâu như vậy mà mình không hề phát hiện điểm không đúng. Đám ma la bỏ lại nhóm thụy thú chạy tới gần, bởi vì tiếng hô to của Phiền Não Ma khi nãy mà cực kỳ hưng phấn: "Ma vương bệ hạ! Ma vương bệ hạ ở đâu?"



Trước mắt chỉ có một mảnh rừng cây hoang vu.



Phiền Não Ma giật mình tỉnh táo lại, đầu óc cũng nhanh chóng chuyển động, ma vương tự mình xuất hiện nhưng khi nhìn thấy Sóc Tông thì lại nhanh chóng rời đi. Động tác ném đá vừa nãy có ý nghĩa gì hắn không rõ, thế nhưng hành động rời đi rõ ràng biểu hiện rõ ràng.



Suy nghĩ lại tình cảnh gặp mặt khi nãy, hắn có thể ngửi thấy mùi của ma vương nhưng thân thể kia lại hoàn toàn xa lạ, điều này chứng minh cái gì?



Bệ hạ chưa thức tỉnh sức mạnh!



Bệ hạ cảm nhận được uy hiếp ở đây!



Nhận thức được điểm này, Phiền Não Ma nhanh chóng gạt bỏ bi thương mới vừa nãy, liếc nhìn Sóc Tông một cái, hô to: "Bệ hạ đã rời đi! Tình huống nguy cấp! Thông báo cho những ma la khác mau tới hộ giá!"



Lúc trước vì muốn đảm bảo không kinh động thiên đạo cùng bảo tồn lực lượng, ma giới tận lực cẩn thận, tuy có hơn triệu ma la nhưng không điều động toàn quân, tứ đại ma la chỉ có mình Phiền Não Ma hắn đơn độc tới nhân gian, số thiên ma địa ma cùng tử ma lưu lại Atula giới đợi lệnh, chỉ cần ma vương cần hoặc xuất hiện tình huống nguy cấp thì sẽ điều động viện quân tới.



Đó là lá bài tẩy sau cùng của ma giới, vì thế mới vừa nãy cho dù bị nhóm thụy thú dồn vào tuyệt cảnh, Phiền Não Ma cho dù tình nguyện thiêu đốt hồn phách cũng không chịu tung ra.



Thế nhưng bây giờ, ma vương đã xuất hiện, còn gì phải chờ đợi nữa chứ!



Thủ hạ ma la lập tức lập tức đáp lại.



Đối tượng duy nhất đáng giá cảnh giác ở đây chỉ có Sóc Tông cầm roi Thí Thần, Phiền Não Ma lắc mình che chắn trước mặt đám thủ hạ, chặt chẽ ngăn cản đường đi của Sóc Tông, vừa đắc ý lại cảnh giác bật cười: "Ha ha ha! Không nghĩ tới đúng không, ma vương lại xuất hiện lúc này, ngay cả trời cũng đang giúp Atula bọn ta!"



Sóc Tông = =: ".... chúc mừng."



Phiền Não Ma: "???"



Phản ứng vậy là sao?"



Thế nhưng vào thời điểm mấu chốt này, Phiền Não Ma đã không còn tâm tình để suy đoán thâm ý trong lời Sóc Tông, nửa điểm băn khoăn cũng không còn, gì mà thiên đạo, gì mà thiên lôi, so với tương lai của Atula đạo, những thứ kia có là gì? Hắn liều mạng uy hiếp Sóc Tông: "Thiên Lộc thần, ta biết mi đang nghĩ gì, cũng biết ta không phải đối thủ của mi. Thế nhưng ma giới không có thứ hèn nhát sợ chết! Mi nghĩ ta sẽ vì roi Thí Thần của mi mà từ bỏ bệ hạ sao? Muốn ngăn cản bọn ta thì phải đạp qua xác ta trước! Trước khi ta tự bạo, chắc chắn phải kéo vô số nhân loại chôn cùng!"



Đám ma la nghe vậy hô to: "Phiền Não Ma điện hạ!"



Phiền Não Ma chuyển hướng sang nhóm thuộc hạ sau lưng: "Các mi đi tiếp ứng bệ hạ cùng các vị điện hạ khác, ta lưu lại cầm chân hắn!"



Ma giới mặc dù không để tâm thân nhân, đẳng cấp rất nghiêm ngặt, thế nhưng không phải hoàn toàn không có điểm ràng buộc, giống như Phiền Não Ma nguyện ý vì tìm kiếm ma vương mà hiến tế chính mình, sự tồn tại của hắn đối với ma la cấp thấp có ý nghĩa không tầm thường, nhất thời đông đảo ma la đều lộ ra bi thương, Phiền Não Ma cũng lộ ra biểu tình coi thường cái chết sẵn sàng nghênh đón roi Thí Thần.



Kết quả diễn xong một màn khổ tình quay đầu nhìn lại thì thấy Sóc Tông dùng ánh mắt như nhìn kẻ trí chướng nhìn mình.



Phiền Não Ma: "???"



Ta đã sắp tự bạo rồi, mi có thể tôn trọng một chút không vậy hả?



Sóc Tông dời tầm mắt, nghĩ tới tâm tình khẩn trương trước đó thì chỉ cảm thấy thực không biết nói gì: "...vậy mà cũng có thể gọi là ma vương..."



Phiền Não Ma tức giận: "Mi nói cái gì?"



Sóc Tông lười để ý hắn, quấn roi Thí Thần trở lại bên hông: "Cút đi."



Phiền Não Ma: "!!!!"



Bây giờ Sóc Tông vừa thấy người liên quan tới ma giới liền nổi giận, lạnh lùng nói: "Nghe không hiểu lời ta nói à?"



Kinh hỉ tới quá đột nhiên, Phiền Não Ma nhất thời có chút không dám tin, thế nhưng việc cấp bách lúc này là đưa ma vương đăng cơ, hắn không nghĩ ra nguyên do nên chỉ có thể đoán là đối phương băn khoăn tới sinh mạng của đám phàm nhân lân cận, sau đó dứt khoát không đoán nữa. Thế nhưng vì bản tính đa nghi nên hắn vẫn để lại một nhóm ma la tử sĩ, sau đó lập tức thả ra chim ma la, đồng thời nhanh chóng đuổi theo hướng ma vương rời đi.



Đám ma la cấp tốc vọt đi, nhóm thụy thú bị thương khiếp sợ chạy tới, mới vừa nãy Hạ Thủ Nhân bị đối thủ đấm một quyền vào đầu, lúc này ôm trán ý thức mơ hồ hô to với bạn tốt: "Lão súc sinh! Sao ông có thể thả hắn đi? Ma vương xuất hiện rồi a!"



Sắc mặt Sóc Tông đen xì, căn bản không muốn giải thích.



Tất Phương ở bên cạnh sợ chọc lãnh đạo giận, cộng thêm nóng lòng thăng chức nên chủ động tìm lý do giúp lãnh đạo: "Sóc Tông tiên sinh cũng không biết làm sao a! Ông không nghe tên Phiền Não Ma kia muốn tự bạo à? Một trong tứ đại ma la Atula giới tự bạo, chúng ta có thể chống đỡ nổi hay không không nói, dưới núi có nhiều thành trấn làng xã nhân loại như vậy phải làm thế nào?"



Nghe Tất Phương nói vậy, Hạ Thủ Nhân lập tức bị dẫn dắt, gật đầu xin lỗi Sóc Tông: "Cái đó, lời vừa nãy xóa bỏ, tôi cứ tưởng ông không muốn cản chứ."



Sóc Tông: "....ha hả."



Hạ Thủ Nhân: "?"



Lúc này ha hả có ý gì?



Tất Phương mở miệng, tiếp tục dời sự chú ý của Hạ Thủ Nhân: "Trước đừng nói mấy chuyện này, hiện giờ Phiền Não Ma đã chạy đi, tựa hồ còn muốn triệu tập ma la khác ở ma giới, quan trọng nhất là ma vương lại xuất hiện vào ngay lúc này... chỉ sợ sau khi chúng tội hợp, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi! Sóc Tông tiên sinh, tình huống nguy cấp, phải làm sao ứng phó đây, ngài mau nghĩ cách đi!"



Sóc Tông nhan nhạt hỏi: "Ông muốn tôi nghĩ cách gì?"



Nhóm thụy thú nghe vậy thì liên tục thụt lùi, trong lòng dâng trào tuyệt vọng....





Đúng vậy. Đã đến nước này rồi thì còn có thể có cách gì chứ?



Sóc Tông quay đầu lại nhìn đám ma la tử sĩ sẵn sàng hi sinh.



Cũng không nghĩ ra rốt cuộc mình gấp cái gì.



***



Đoàn Kết Nghĩa kéo sư phụ nhà mình chạy thật nhanh, dục vọng cầu sinh nổi lên, ngay cả xe hơi trên đường cũng bị bọn họ bỏ rớt lại phía sau, tài xế ở trong xe kinh hãi hạ cửa sổ xe kinh ngạc nói với đồng bạn: "WTF, hai người kia là vận động viên điền kinh à? Tôi đang chạy 80km/h đó a!"



Đoàn Kết Nghĩa ngược lại không hề cảm thấy tốc độ chạy của mình có gì dị thường, dù sao thì sư phụ ở bên cạnh cũng không hề chạy chậm hơn hắn, thậm chí có vẻ rất thành thạo với việc chạy tốc độ cao như vậy, ngay cả thở dốc cũng không.



Phản ứng đầu tiên là chuyện khác: "Ôi trời! Sư phụ! Cái thứ ở bên cạnh sư đệ ở trên núi vừa nãy không phải là người đi? Có phải là Atula gì đó mà người định đối phó không?"



Vệ Tây: "Chắc vậy."



Mới vừa nãy cậu rõ ràng đánh hơi được mùi vị không phải nhân loại cực kỳ nồng đậm, mặc dù không rõ ma la cụ thể là dạng gì, bất quá theo lời nhị đồ đệ nói, giới Atula thuận theo ác ý cùng dục vọng của thế gian mà ra đời, sinh linh sinh tồn bên trong đều đặc biệt dữ tợn. Mùi vị dữ tợn đó hoàn toàn xa lạ với nhân gian, giống như sát khí của ác quỷ nhưng lại càng đen tối càng hùng hậu hơn, đối với Vệ Tây chính là tràn đầy cám dỗ.



Chỉ tiếc đại đồ đệ chạy quá nhanh, nhị đồ đệ lại ở một bên nhìn chằm chằm, làm cậu cứ vậy chưa kịp ăn.



Nhận được đáp án khẳng định, Đoàn Kết Nghĩa nghĩ tới hình ảnh nhìn thấy trong tia hoàng hôn le lói ban nãy, cánh tay nổi đầy da gà: "Trời ơi! Nhìn ngoài thực tế còn dọa người hơn trong hình, giọng nói lớn như vậy, còn cao to hơn con, mới vừa nãy con không kịp phản ứng, còn cầm đá ném hắn! Sư phụ, người nói coi hắn sẽ không đuổi theo con đi?"



Vệ Tây híp mắt: "Tới chẳng phải rất tốt sao."



Đoàn Kết Nghĩa nghĩ tới sức chiến đấu của mình liền giàn dụa nước mắt: "Đã là lúc nào rồi mà sư phụ còn nói mấy lời dọa con như vậy a!"



Vệ Tây: "Ta không dọa, bọn chúng đã đuổi tới rồi, đang di chuyển khắp nơi."



Đoàn Kết Nghĩa: "!!!!!"



Vệ Tây híp mắt cảm thụ một chút, đối với những chuyện khác bình thường cậu phản ứng rất chậm, thế nhưng đối với thức ăn thì đặc biệt nhạy cảm: "Còn tới không ít."



Đoàn Kết Nghĩa: "...teo rồi teo rồi, tới báo thù a! Vừa nãy không phải con con mẹ nó ném đá trúng ngay tên lãnh đạo đi? Sư phụ, người cảm thấy người đánh thắng được chúng không?"



Vệ Tây: "Hơi nhiều, không nhất định."



Đoàn Kết Nghĩa: "Không nhất định thì sao người không sợ chút nào hết vậy?"



Vệ Tây: "Không đánh lại thì bị đánh, giết không được thì bị giết, ăn không được thì bị ăn, không phải rất bình thường sao?"



Thế giới quan của cậu trước nay chính là vậy, bị giết so với chết đói vẫn tốt hơn, đi săn sao có thể không có nguy hiểm chứ? Gặp đối thủ không đánh lại thì kín đáo đưa chân cho đối phương, sau đó thừa dịp trước khi bị ăn cắn đối phương vài hớp cũng đủ vốn a!




Đoàn Kết Nghĩa thực muốn quỳ, sư phụ sao lại có ý tưởng không bình thường như vậy a! Thụy thú vì cứu thế giới mà liều mạng như vậy sao?



Hắn là một nhân loại bình thường, mặc dù nói muốn theo sư phụ học tập, thế nhưng bản chất không hề có chí tướng cao lớn như giải cứu thế giới, so ra thì mạng sống vẫn quan trọng hơn!



Đoàn Kết Nghĩa gấp đến độ thở hổn hển, có cảm giác tuyệt vọng như bị dồn vào đường cùng, thế nhưng một lâu sau vẫn không cam lòng mở miệng: "Không được! Sư phụ! Chúng ta không thể cam chịu số phận như vậy được!"



Vệ Tây: "A?"



Đoàn Kết Nghĩa: "Đánh thì đánh, bất quá vẫn kéo chiến hữu cùng tiến lên! Dù sao sư đệ cũng nói rồi, nếu để đám ma la này xuất hiện thì nhân loại nhân gian sẽ không sống nổi!"



Nói xong hắn liền vọt vào khách sạn bắt đầu điên cuồng đập cửa la to: "Các vị đạo trưởng! các vị đạo trưởng! Không muốn chết thì mau đứng lên cứu thế giới a!!!!"



***



Các vị đạo trưởng tới Mậu Hóa cầu mưa vẫn chưa rời đi, nghe Đoàn Kết Nghĩa nói ma la xuất hiện ở thế gian hiện giờ đang ở gần Mậu Hóa thì đều cả kinh biến sắc: "Thật hay giả? Làm sao các cậu biết?"



Đoàn Kết Nghĩa mặc dù bảo vệ tính mạng nhưng vẫn không quên tạo hình tượng: "Các vị đạo trưởng không cần hoài nghi! Sư phụ tôi lòng mang đại nghĩa, cảm thấy sự tình không đúng nên liều chết dẫn tôi tới tiền tuyến, lúc này mới phát hiện hành tung của chúng! Việc này không nên chậm trễ, phải nhanh chóng hàng yêu trừ ma a!"



Các vị đạo trưởng nghe vậy thì rối rít khâm phục nhìn Vệ Tây, không cần biết thế nào, lá gan của Vệ đạo hữu thật sự rất lớn.



Vệ Tây khó hiểu được khen ngợi: "?"



Dù sao cũng là đại sự liên quan tới sinh tử tồn vong của nhân loại, các vị đạo trưởng không dám khinh thường, ánh mắt đảo một vòng, Quyền lão đạo trưởng lập tức rút di động ra bấm: "Atula là cách gọi của văn hóa Phật giáo, đạo hiệp hiểu không nhiều, tôi lập tức thông báo cho các vị đại sư của Phật hiệp Mậu Hóa tới tương trợ."



Đoàn Kết Nghĩa nghĩ một chút, Phật giáo đương thời có sức ảnh hưởng còn lớn hơn Đạo giáo, lập tức cảm thấy nhặt được chí bảo, gật đầu nói: "Được được được, tới càng nhiều càng tốt."



Các vị đại sư Phật hiệp cũng có đường dây đặc thù, chuyện Atula hiện thế còn biết sớm hơn Đạo thiệp, sau khi nhận được tin thì kinh sợ không thôi, lúc này lập tức dốc toàn bộ lực lượng.



Chuyện này làm không ít người đi đường khó hiểu quay đầu nhìn lại: "Ai u, có phải nhìn lầm rồi không, trong mấy chiếc xe buýt mới chạy ngang qua có phải chở đầy hòa thượng không?"



***



Ngoại ô Mậu Hóa, chim tu la bay khắp bốn phương tám hướng tìm kiếm, không khí bị nứt ra một khe hở thật lớn, từng ma la thân mình đỏ đậm từ bên trong phi thân bay ra.



Đó là một buổi tụ họp thanh thế cực lớn, mấy cặp mắt trên đỉnh đầu Thiên Ma liếc nhìn nhân gian, lóe lên ý vui mừng: "Phiền Não Ma! Mi chắc chắ bệ hạ Ba Tuần ở nơi này?"



Phiền Não Ma: "Ta đã gặp bệ hạ rồi! Mi nhìn đi, vệt bằm xanh trên đầu ta chính là bị bệ hạ đập!"



Thiên Ma: "???"



Dáng vẻ Phiền Não Ma cứ hệt như một fan não tàn: "Ta đã nghĩ thông suốt rồi, Atula giới không câu nệ tiểu tiết, thân người của bệ hạ cực kỳ cường tráng, ném đá vào đầu ta chắc hẳn là vì muốn biểu hiện sức mạnh!"



Thiên Ma: "Có lý!"



Vì thế quần ma vui mừng khôn xiết, cực kỳ vui vẻ, cho đến khi chim tu la rời đi đã lâu đập cánh quay trở lại.



Phiền Não Ma giơ cao tay phải để chim tu la đậu trên tay mình.



Ngay sau đó mừng rỡ như điên: "Chim tu la mang tin tức tốt quay lại!!!"



Thiên Ma nhìn lướt ra phía sau, âm trầm nói: "Mau đi thôi, mấy tên đáng ghét kia đã sắp đuổi tới rồi."



***



Hiện trường nghênh chiến, đạo bào cùng tăng bào tung bay trong gió tạo thành một phong cảnh cực kỳ đặc biệt.



Các vị lão trụ trì của các chùa nổi danh ở Mậu Hóa dẫn dắt Phật hiệp lăn tràng hạt hướng lên trời niệm kinh, bi thương thở dài-----



"Atula làm việc tùy tâm sở dục, bọn chúng xuất hiện, tai họa nhân gian cũng không xa."



Ông quay đầu nói với mọi người phía đạo hiệp: "Trước đó vài ngày chúng tôi nhận được tin ở đế đô nên nhanh chóng tổ chức vài buổi nghiên cứu thảo luận, thế nhưng cũng không có lòng tin quá lớn với việc độ hóa Atula. Không những vậy, ngay cả động thái cũng không biết, không ngờ cuối cùng các vị đạo trưởng lại phát hiện tung tích của chúng trước. Thật sự rất cảm tạ."



Mọi người bên đạo hiệp liên tục nói không dám không dám, sau đó nói lại chuyện Đoàn Kết Nghĩa, còn đặc biệt giới thiệu sự tồn tại của Thanh Long cùng Huyền Vũ, tình hình mặc dù khẩn cấp nhưng các vị đạo trưởng lại sinh ra cảm giác vinh dự vi diệu.



Không cần biết Thái Thương Tông không bình thường thế nào, bản lĩnh của Vệ Tây là không cần hoài nghi, là hai tôn giáo lớn của quốc nội, Phật hiệp cùng Đạo hiệp quan hệ rất hài hòa, thỉnh thoảng cũng có hoạt động trao đổi văn hóa, thế nhưng dù sao cũng là hai giáo phái bất đồng, là nhân loại thì lòng cạnh tranh vẫn luôn khó tránh.



Lần này Vệ đạo trưởng liều chết mang tin tức về, cũng có thể coi là mang tới mặt mũi cho đạo hiệp.



Lão trụ trì mỉm cười gật đầu với Vệ Tây: "Cảm tạ Vệ đạo trưởng vì nhân gian mà mạo hiểm thân mình."



Đoàn Kết Nghĩa oai phong thay sư phụ nhà mình xã giao: "Sư phụ tôi luôn thương xót nhân loại, thấy kẻ trộm ví tiền còn không thể nhẫn nhịn, thời điểm này sao có thể không để tâm chứ? Đại sư không cần khách khí."



Lão trụ trì: "Ồ? Vệ đại sư rất thường làm việc nghĩa sao?"



Nghĩ tới cuộc sống ngay cả bà cụ ngã xuống cũng bị đồ đệ bức bách chạy tới đỡ mấy ngày nay, Vệ Tây một chút cũng không vui vẻ gật đầu.



Lão trụ trì không khỏi lộ ra biểu tình khâm phục: "Không ngờ cậu còn trẻ như vậy lại đạt tới cảnh giới lòng mang thiên hạ, lão nạp còn phải học tập nhiều a."



Đó mới là người xuất gia thành kính, vì tìm được ma la, cho dù sinh tử cũng không để tâm.



Ánh mắt các vị đạo trưởng chúm chím ý cười.



Đầu vai Vệ Tây hơi trầm xuống, một lần nữa cảm nhận được sức nặng trình trịch, thấy bầu không khí vừa vặn, Đoàn Kết Nghĩa lập tức mở miệng: "Đại sư, tôi thấy ngài cùng sư phụ tôi nói chuyện rất hợp, có thể cân nhắc hợp tác nhiều hơn a. Nghe nói lễ tân niên trước đó các chùa miếu bản xứ hoạt động rất hưng thịnh, đến khi đó có thể giúp Thái Thương Tông chúng tôi tuyên truyền một chút không?"




Lão trụ trì: "..."



Không phải, không phải không để ý tới sống chết sao, sao lại để tâm tới chuyện làm ăn như vậy?



Các vị đạo trưởng: "..."



Đối mặt với ánh mắt "đạo hiệp các vị hành sự tựa hồ có chút không tầm thường" của lão trụ trị, các vị đạo trưởng thực không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể lúng túng nói với Đoàn Kết Nghĩa: "...Đoàn đạo hữu, tình huống bây giờ nguy cấp, Atula đã hiện thế, lỡ như làm không tốt thì không biết nhân gian có ngày mai hay không, giờ không phải lúc nói chuyện này..."



Đoàn Kết Nghĩa sao lại không biết đạo lý này, thật ra hắn đã sợ tới sắp tè ra quần tới nơi, thế nhưng vẫn khoát tay nói: "Aiz! Tôi chỉ nói vậy thôi, lỡ như vượt qua được chuyện này thì tông môn vẫn phải tiếp tục phát triển mà."



Mọi người: "..."



Lão trụ trì mới nãy còn khen ngợi, cộng thêm lần này Thái Thương Tông quả thực có công, lúc này cũng không tiện nói từ chối, chỉ đành gật đầu: ".... cái này... Vệ đạo hữu quả thật đáng kính trọng, nếu thật sự có thể qua được chuyện này, tuyên truyền cũng là nên làm mà."



Đoàn Kết Nghĩa kính sợ nói với Vệ Tây: "Sư phụ! Ngài quả nhiên không hổ là thụy thú a!"



Vệ Tây áp lực cực lớn quay đầu đi.



May mắn lúc này bầu trời đột nhiên truyền tới tiếng vang dị thường.



***



Chim tu la ra sức nhảy ở phía trước, tứ đại ma la nhảy theo phía sau, theo đuôi chính là trăm ngàn ma la lớn nhỏ mà bọn chúng dẫn theo.



Sự hưng phấn của chúng thật sự khó nói nên lời.



Còn gì có thể càng phấn chấn hơn ma vương bệ hạ xuất hiện nữa chứ!



Bọn chúng đã mất đi ma vương mấy ngàn năm a! Đã mấy ngàn năm rồi a!!!!



Mấy ngàn năm trước bệ hạ dẫn dắt chúng chinh phạt lục giới, ngay cả Thần Phật cũng không thể làm được gì, đi đến đâu vạn vật đều phải trốn tránh, có thể nói là cực kỳ rạng rỡ!



Thế nhưng rạng rỡ biết bao nhiêu, sau khi mất đi ma vương ma giới lại tịch mịch bấy nhiêu.



Mấy ngàn năm sau, bệ hạ rốt cuộc một lần nữa xuất hiện, này không phải là tín hiệu ma giới bọn họ sắp một lần nữa quật khởi sao?



Thiên Ma đảo mắt nhìn xung quanh ra sức tìm kiếm, nghĩ tới sắp được gặp ma vương nội tâm liền kích động không thôi.



Ma vương chuyển thế là dạng thế nào? Có giống như Phiền Não Ma nói, cao lớn uy mãnh khí thế hệt như xưa?



Trong bóng tối, nhóm người ở phía trước rốt cuộc cũng ngày càng rõ ràng hơn, dưới ánh đèn chiếu rọi, trong số đông đảo tăng bào đạo bào ở phía trước, Thiên Ma rốt cuộc đánh hơi được khí tức mà mình nhớ mãi không quên.



Nháy mắt tất cả nước mắt tích tụ trong mắt hắn không thể khống chế trào ra ngoài.



Thiên Ma thậm chí nghe thấy tiếng khóc sụt sùi của Tử Ma ẩn trong tiếng gió gào thét.



Nhóm Atula coi thường thiên hạ không hề xấu hổ vì chuyện mình rơi nước mắt.



Nước mắt này vì toàn bộ ma giới mà chảy!



Thế nhưng đám thụy thú âm hồn bất tán mà chúng ma chán ghét từ đầu đến cuối chưa từng rời đi.



***



Bầu không khí trở nên khẩn trương, tất cả mọi người đều nhìn thấy đoàn hắc khí đang từ xa xa tiến tới gần.



Theo hắc khí cùng mấy con chim dáng dấp quỷ dị xuất hiện, nhóm tu hành giả trẻ tuổi ở hiện trường đều bị dọa không nhẹ, rối rít lùi về sau, lão trụ trì lần chuỗi hạt niệm Phật: "Nên tới, chung quy vẫn phải tới."



Ngay sau đó nhàn nhạt nói với nhóm tiểu bối ở phía trước: "Tránh đi đi, các con ra phía sau đi."



Đồng thời tỏ ý để Vệ Tây lưu lại tại chỗ, chính mình thì chậm rãi đi tới trước.



Vệ Tây lúc này nào còn nghe thấy lời ông, ngửi được mùi thức ăn, nhất thời ngay cả hình tượng cũng quên mất, so với ông còn nhanh chân hơn, lập tức đẩy đám người chen tới trước.



Trong trạng thái giao chiến, phía trước dĩ nhiên chính là tuyến đầu khốc liệt nhất, lão trụ trì cùng nhóm lão đạo trưởng chuẩn bị tiến tới bảo hộ nhóm hậu bối thấy vậy thì sửng sốt, định ngăn cản: "Vệ đạo hữu, cậu không cần phải như vậy!"



Người trẻ tuổi hẳn phải núp phía sau mới đúng.



Thấy bọn họ muốn ngăn mình ăn cơm, Vệ Tây nhất thời nóng nảy, quay đầu lại trừng mắt, lộ rõ sát khí: "Đừng có xen vào chuyện của người khác!"



Nhóm lão trụ trị cùng lão đạo trưởng cảm giác chính mình tựa hồ bị chiến hữu uy hiếp: "????"



Đoàn Kết Nghĩa là tiểu nhân rất sợ chết, cảm động tới suýt rơi lệ: "Mọi người không hiểu sư phụ tôi, người muốn xả thân bảo vệ các người a!"



Người phàm nào tưởng tượng được cảnh giới của thụy chú chứ?



Lão đạo trưởng cùng lão trụ trì ngẩn người, lúc kịp phản ứng thì ánh mắt có chút kỳ quái vì nghe chuyện làm ăn khi nãy rốt cuộc cũng xuất hiện sắc thái khâm phục.



Thấy rõ thái độ bọn họ, nội tâm Đoàn Kết Nghĩa thực cảm khái, không biết đến bao giờ mình mới có thể đuổi kịp cảnh giới làm người ta tôn kính của sư phụ, muốn làm tu hành giả hợp cách đâu dễ vậy a!



Nghĩ tới đây, Đoàn Kết Nghĩa không khỏi cảm khái, đồng thời cũng lấy can đảm đi theo sư phụ nhà mình chen tới phía trước.



Một đường này tất cả nhóm tu hành giả trẻ tuổi ngưỡng mộ không thôi.




Đoàn Kết Nghĩa thực kiêu ngạo, lúc này liền cảm thấy ở nơi xa truyền tới ánh mắt nóng rực như chỉ hận không thể một hớp nuốt lấy mình.



Thân cao vượt trội của hắn đứng trong nhóm tu đạo dáng dấp thấp bé thật sự ngay cả nơi tránh né cũng không có, chỉ có thể liều mạng khụy gối, đồng thời khóc không ra nước mắt nghĩ, xong đời rồi, chẳng lẽ thật sự tới báo thù mình?



Lúc này nhìn thấy sư đệ nhà mình dẫn theo một đám người vội vã chạy tới, đi thẳng tới chỗ sư phụ nhà mình vẫn luôn trông ngóng phía xa xa: "Em đi đâu đó?"



Vệ Tây nhìn thấy nhị đồ đệ, nghĩ tới chuyện vừa nãy thì có chút lo lắng gọi một tiếng: "Khuyết Nhi."



Tất Phương đi ở phía sau cũng nhận ra Vệ Tây: "Vệ chưởng môn! Sao cậu lại ở đây?!"



Vệ Tây không lên tiếng, Quyền đạo trưởng ở phía sau thường xuyên hợp tác với Ninh Thiên nhận ra Tất Phương, vội vàng mở miệng giải thích giúp: "Lần này Vệ đạo hữu giúp sức, đang muốn chủ động ngăn chặn bên ngoài vòng vây bảo hộ các đạo hữu khác, dẫn đầu chống lại Atula!"



Sóc Tông: "Là vậy à?"



Vệ Tây: "....không phải, ta chỉ muốn..."



Đi ăn một chút.



Lão trụ trì ở bên cạnh ngắt lời: "Bạn nhỏ không nên khiêm nhường, cũng không cần có gánh nặng trong lòng, cậu cao thượng như vậy, chúng tôi đều nhìn thấy. Người trẻ tuổi trong giới tu hành hiện giờ có rất ít người có nhân phẩm được như cậu, lão nạp ở đây xin hứa với cậu, nếu lần này có thể sống sót vượt qua tai kiếp, Thiên Đức Tự của tôi sau này nhất định sẽ ra sức tuyên truyền tấm gương cao thượng của cậu! Còn phải hướng cục tông giáo đề cử xin khen thưởng!"



Vệ Tây: "..."



Khen thưởng của cục tông giáo....



Vệ Tây rốt cuộc bắt đầu xoắn xuýt xem mình có nên giải thích hay không.



Thấy Vệ Tây không đáp, Sóc Tông nhíu mày, ánh mắt có chút không biết làm sao, chỉ là danh tiếng thụy thú mà thôi, có cần làm đến mức này không?



Hạ Thủ Nhân ở bên cạnh lộ ra biểu tình cổ quái, có chút không thể tin được: "Thật hay giả.... cậu ta có thể có tình cảm này sao?"



Sóc Tông lạnh lùng nhìn hắn: "Im miệng."



Đoàn Kết Nghĩa cũng bất mãn, Hạ Thủ Nhân này bị làm sao vậy, nói chuyện thực khó nghe. Trong cơn tức giận, ngay cả sợ hãi cũng không biết chạy đi đâu, giận dữ tiến tới hô to: "Ông có ý gì, sư phụ tôi thân là thụy thú, bảo vệ nhân loại có gì kỳ quái chứ?"



Hạ Thủ Nhân: "..."



Đoàn Kết Nghĩa oán giận xong thì nội tâm cũng phừng lên cảm xúc cực kỳ mạnh mẽ, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, rốt cuộc cũng cọ cọ theo sát sư phụ nhà mình.



Quay đầu nhìn qua thì thấy ánh mắt sư đệ nhà mình nhìn mình có chút cổ quái, Đoàn Kết Nghĩa liền hỏi: "Sư đệ, đệ nhìn cái gì vậy?"



Chỉ thấy sư đệ trầm mặc một hồi rồi kéo sư phụ ra xa mình một chút, ánh mắt cũng có chút phòng bị: "Anh cũng tới làm gì?"




Đoàn Kết Nghĩa hít sâu một hơi, ống tay áo lay động đứng trong gió nhìn về phương xa, nội tâm tràn đầy hào hùng.



Hổ phụ sẽ không sinh khuyển tử, sư phụ đường đường là thụy thú, hắn thân là đồ đệ sao có thể để người ta coi thường!



Hắn nói: "Thời điểm nguy cấp liên quan tới nhân loại tồn vong, ta thân là đại đồ đệ đời thứ sáu mươi ba của Thái Thương Tông, là sư huynh của đệ, sao có thể không quan tâm! Không phải có bài thơ "Phấn thân toái cốt hồn bất phạ, yếu lưu thanh bạch tại nhân gian" sao?" [tan xương nát thịt tâm không sợ, chỉ cầu lưu giữ thanh bạch tại nhân gian]



Sóc Tông: "........."



Tồn vong của nhân loại....



Đoàn Kết Nghĩa chỉ thấy sư đệ không rõ vì sao lại tiếp tục im lặng, một lát sau mới chuyển về hướng đám người, đổi vấn đề: "Nhóm hòa thượng này là sao?"



Đoàn Kết Nghĩa nói: "Là viện quân chúng ta kéo tới! Đặc biệt đối phó Atula!"



Đặc biệt đối phó Atula....



Sư đệ tựa hồ lại càng trầm mặc hơn, lần này không chỉ yên lặng, còn lộ ra biểu tình một lời khó nói hết. Đoàn Kết Nghĩa tự hiểu thành kính nể, vào Thái Thương Tông lâu như vậy, giờ phút này rốt cuộc cũng cảm nhận được sư huynh hắn đây có tôn nghiêm trước mặt sư đệ, cả người liền tràn trề khí thế.



Lúc này hắc khí ở xa xa rốt cuộc cũng tới gần, lộ ra vô số gương mặt dữ tợn phía sau màn sương dày đặc kia.



Đám người xôn xao một trận, nhóm đạo sĩ hòa thượng trẻ tuổi bị dọa tới la hoảng, Đoàn Kết Nghĩa cũng cảm thấy những thứ này xấu xí dọa người, thế nhưng đã tới nước này thì không cho phép rút lui nữa, hắn khoát tay, tràn đầy tin cậy bảo hộ nhóm hòa thượng nhỏ tuổi ở phía sau lưng.



Phía sau có không ít người tu hành lộ ra vẻ mặt xúc động.



Không ai biết kỳ thực Đoàn Kết Nghĩa đã sợ tới sắp tè ra quần, tầm mắt giao nhau, hắn rốt cuộc nhận ra ma la cầm đầu có cái sừng bầm đen chính là kẻ bị mình ném đá trước đó.



Mấy tầm mắt nóng bỏng hắn cảm nhận được từ rất xa trước đó tới từ nhóm ma la khác, cũng chính là ba chiến hữu sóng vai với hắn, quan hệ của chúng thoạt nhìn rất tốt.



Đoàn Kết Nghĩa rơi lệ đầy mặt, con mẹ nó quả nhiên là tới trả thù mà, có cần vì một viên đá mà kéo nhiều tiểu đệ tới như vậy không chứ? Bộ muốn chỉnh chết hắn sao?



Thầm nghĩ cũng biết lần này dữ nhiều lành ít, khó lắm mới có được chút tôn nghiêm, lúc này đại sư huynh liền túm chặt tay sư đệ nhà mình giáo dục: "Sư đệ! Ta quyết định rồi! Cho dù chết cũng phải rạng rỡ quang vinh, kêu thêm nhóm hòa thượng tới quả nhiên không sai, có bọn họ làm chứng, mỹ danh trừ ác hành thiện của Thái Thương Tông cùng sư phụ chúng ta nhất dịnh sẽ lưu truyền thiên cổ!"



Sư đệ nghe xong cũng không mở miệng, Đoàn Kết Nghĩa cảm thấy phỏng chừng là cảm động tới nói không nên lời.



Thế nhưng sự thật là Sóc Tông chỉ muốn trợn trắng mắt, cố tình bên cạnh lại có Hạ Thủ Nhân cực kỳ lắm mồm, lúc nào cũng nhớ tới nỗi đau mất đuôi, nhất quyết chen mồm giễu cợt vài câu: "Sư phụ nhà cậu có mỹ danh sao?"



Vào thời điểm sinh tử ở trước mắt, Đoàn Kết Nghĩa cũng không quan tâm thụy thú hay không thụy thú, dù sao thì trừ bỏ sư phụ nhà mình thì đều là cà rốt cải trắng, nhất thời bực dọc mắng: "Ông còn dám nói năng lỗ mãng với sư phụ tôi như vậy nữa, có tin tôi đánh ông không?"



Hạ Thủ Nhân: "?"



Đường đường là thụy thú mà ngay cả người phàm cũng có thể lớn lối với hắn như vậy sao?



Đoàn Kết Nghĩa thực sự không phải nói đùa, nói xong liền đấm một quyền vào đầu Hạ Thủ Nhân, cũng không biết lấy sức lực từ đâu mà đập hắn nổ đom đóm mắt.



Hạ Thủ Nhân tức giận, lập tức chuyển qua bạn tốt, chỉ thấy bạn tốt lạnh lùng nói: "Đừng có nhìn tôi, lảm nhảm nhiều quá, nếu không phải tình huống khẩn cấp, tôi cũng đánh ông."



Hạ Thủ Nhân: "..."



Nghĩ tới quan hệ mập mờ không rõ của bạn tốt nhà mình cùng Vệ Tây, lại nhớ tới cái đuôi mình, nhìn lại Vệ Tây tựa hồ không có chuyện gì ở bên cạnh, Hạ Thủ Nhân thống khổ vạn phần.



Xã hội gì đây a!



Kết quả giây tiếp theo, trên đầu đột nhiên truyền tới một lực đạo lại càng kinh người hơn, lại hắn suýt chút nữa đập mặt xuống đất.



Hạ Thủ Nhân: "?????"



Hạ Thủ Nhân loạng choạng quay đầu nhìn lại thì phát hiện con mẹ nó Tử Ma không rõ vì sao lại thoát khỏi đội ngũ chạy tới đánh mình.



Hắn vừa đau vừa tức, khó hiểu quát: "Tử Ma! Mi có bệnh à?!!"



Tử Ma còn muốn đánh thêm hai quyền, cũng may Sóc Tông rốt cuộc ra tay vung roi quất hắn bay về đám ma la.



Hạ Thủ Nhân bị đánh tới choáng váng, ủ rũ bò dậy, biểu tình ngơ ngác: "Đám ma la này bị gì vậy, có phải thần kinh có vấn đề không? Không đi tìm ma vương mà lại chạy tới đây đánh tôi?"



Vừa ngẩng đầu lên thì đối diện với ánh mắt nhìn kẻ trí chướng của bạn tốt: "Ai nói chúng không tìm ma vương?"



Hạ Thủ Nhân: "??????"



Lúc này liền nghe Tử Ma bị quất văng về đám ma la tức giận mắng mình: "Láo xược! Cư nhiên dám bất kính với bệ hạ!!"



Hạ Thủ Nhân: "?????"



Mọi người: "????"



Ngay lúc này, chỉ thấy tứ đại ma la cao lớn đứng phía trước đám ma la đồng loạt quỳ sụp xuống đất, cùng hô to: "Tham kiến ma vương bệ hạ!"



Mọi người lần nữa: "............???"



Hạ Thủ Nhân: "............"



Đoàn Kết Nghĩa còn đang đắm chìm trong vai diễn khổ tình, vuốt ve nắm tay đau đớn cùng tạm biệt bầu trời đất đai, kết quả bị tiếng rống của đám ma la làm giật mình, lúc hồi phục lại tinh thần thì đã đối mặt với vô số tầm mắt nóng rực.



***



Đám ma la rốt cuộc cũng tìm được ma vương xa cách mấy ngàn năm nhà mình, khoảnh hô lên khẩu hiệu đã lâu không hô, nội tâm như có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.



Bi thương, cảm động, dã tâm chinh phục nhân gian, trung thành vô tận cùng lệ thuộc chôn sâu trong linh hồn, tất cả dung hòa vào nhau.



Tìm kiếm lâu như vậy, chặng đường gặp phải vô số trắc trở, cũng may tới giờ phút này, ma vương bệ hạ cuối cùng cũng trở lại.



Sau tiếng khẩu hiệu vang dội kia, hiện trường an tĩnh thật lâu.



Địa Ma nước mũi giàn giụa, Thiên Ma nước mắt trào ra từ vô số hốc mắt, hai cái đầu của Tử Ma cùng nghẹn ngào, Phiền Não Ma há cái miệng to như chậu máu của mình cơ hồ sắp chạm tới tai.



Ma vương đứng ở phía trước đối mặt với chúng, tầm mắt vẫn khó lường hệt như tâm tư của ngài khi xưa.



Cũng may một hồi lâu sau, môi hắn rốt cuộc khẽ động, há miệng.



Tinh thần tứ đại ma la cũng phấn chấn tinh thần, vểnh tai lắng nghe.



Ngay sau đó liền nghe tới một lời lẩm nhẩm thực mong manh: "Thực không ngờ.... bọn mi lớn lên đáng sợ, lòng dạ cũng hèn hạ như vậy...."



Nhóm ma la: "????????"



Giây kế tiếp, bọn chúng chỉ thấy ma vương đột nhiên giống như bị sét giật nhảy nhỏm lên, quay sang nhóm nhân loại lộ ra biểu tình bất an ở phía sau kêu to-----



"Các vị đạo hữu! Các vị đại sư! Mọi người đừng có tin chuyện hoang đường mà bọn chúng nói a!"



"Quá độc ác! Bọn chúng vì thấy mọi người nhân số đông nên không cam lòng dằn vặt tôi, còn bôi xấu Thái Thương Tông của sư phụ tôi a!"



"Không phải chỉ ném đá trúng đầu thôi sao?! Có cần bụng dạ hẹp hòi tới mức đó không?! Thật là không thể nào tưởng tượng được mà!"



"Quá độc ác! Thật sự quá độc ác!!!"



"Các vị đạo hữu! Các vị đại sư! Mọi người nhất định phải phân rõ địch với bạn, Thái Thương Tông chúng tôi trong trong sạch sạch, nộp thuế hợp pháp, tất cả hạng mục kinh doanh đều phù hợp với quy định pháp luật của quốc gia, thật sự không có gia nhập băng đảng!"



Mọi người: "....????"



Đám ma la quỳ dưới đất lúng túng hô: "......bệ hạ????"



.o.



[tác giả] Ma la [tiếp nhận phỏng vấn]: tâm tình lúc này thực bất lực.



.111.