Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 105: Thao Thiết = Thụy Thú




Sóc Tông: "..."



Chu quản gia: "..."



Hai người trố mắt nhìn nhau mấy giây, Sóc Tông nhướng mày: "Ông thấy rồi?"



Chu quản gia do dự nhìn tay Sóc Tông: "...ý cậu là sợi dây chuyền?"



Sóc Tông: "Không sai, Vệ Tây tặng tôi."



Chu quản gia: "????"



Cho nên? Sao cậu phải nói cho tôi biết chuyện này? Hình như đâu có liên quan gì với tôi đâu?



Chu quản gia mê mang, không biết nên phản ứng gì, sau một hồi yên lặng thì chỉ có thể lúng túng oh một tiếng rồi xách chổi rời đi.



Bản năng sinh vật báo hiệu cho ông biết nếu còn lưu lại rất có thể sẽ phát sinh nguy hiểm về sinh lý hoặc tâm lý.



***



Đoàn Kết Nghĩa sau khi về tới nhà liền gấp gáp gọi nhà bếp làm thịt kho cho thiên tôn nhà mình, Vệ Đắc Đạo bất đắc dĩ chỉ đành than thở, đại đệ tử đời sáu mươi ba này mặc dù đầu óc hơn chậm một chút nhưng dù sao cũng thực tôn kính sư tổ.



Đoàn Kết Nghĩa có thể không tôn kính sao? Này chính là thần tiên Thái Thương Tông cung phụng a, hắn là một người phàm làm vị ở đơn vị mê tín, quỳ bái tôn thần che chở nhà mình không phải là chuyện đương nhiên sao?



Ngược lại hắn càng kỳ quái với phản ứng của sư phụ, sau khi Đắc Đạo thiên tôn xuất hiện, sư phụ tựa hồ không có bao nhiêu hưng phấn, dọc đường đi vẫn luôn lạnh nhạt, hoàn toàn không để ý tới thiên tôn.



Vệ Tây thấy Vệ Đắc Đạo nói xong câu giữ khoảng cách kia liền nghẹn ở nơi đó, đợi một hồi không nghe thấy nói thêm gì liền nói: "Còn gì nữa không? Không thì tôi đi ngủ."



Vệ Đắc Đạo xoắn suýt, một mặt bị Sóc Tông nhìn giễu cợt, một mặt nhìn dáng vẻ mệt mỏi híp mắt của Vệ Tây, rốt cuộc không thể tiếp tục dạy bảo được nữa: "Con đi ngủ đi."



Vệ Tây quả nhiên rời đi không quay đầu lại.



Vệ Đắc Đạo đứng yên tại chỗ, ống tay áo bay bay, "nhìn chăm chú" bóng đồ nhi nhà mình, biểu tình phức tạp, khẽ thở dài một tiếng.



Phong Bá Thủy Sư tạm thời không có chỗ đi nên theo tới Vệ gia, lúc này nghe Vệ Đắc Đạo than thở thì tò mò hỏi: "Lão làm sao vậy?"



Vệ Đắc Đạo: "Tôi lo lắng đồ nhi tôi quá đơn thuần quá hiền lành dễ bị người ta khi dễ a."



Phong Bá bị đánh mặt đến bây giờ vẫn còn chút đau: "..."



Thủy Sư cũng nhịn không được độc miệng: "Đồ đệ lão một chút cũng không đơn thuần hiền lành."



Vệ Đắc Đạo lập tức phản bác: "Nói bậy! Mấy ngày nay một người nó cũng không giết, như vậy mà còn chưa đủ đơn thuần hiền lành à?"



Thủy Sư: "????"



Không... không giết người chính là đơn thuần hiền lành, không phải tôi nói chứ, tiêu chuẩn đạo đức của tông môn mấy người sao lại thấp vậy chứ?



Vệ Đắc Đạo lắc đầu: "Tinh quân không hiểu."



"Tôi quả thực không hiểu." Thủy Sư thật sự vô ngữ với vị Hùng gia trưởng này: "Thật không biết nhận thức này của lão từ đâu mà ra, tôi thấy đồ đệ lão đối với lão thật chẳng ra sao."



Đoàn Kết Nghĩa vừa vặn đi ngang qua, nghe vậy lập tức dừng bước, quả thật hắn cũng cảm thấy khó hiểu, không rõ vì sao sư phụ lại lạnh nhạt với thiên tôn như vậy.



Thế nhưng không ngờ thiên tôn nghe thấy lời Thủy Sư lại không đồng ý: "Lời này tinh quân nói sai rồi, đồ nhi tôi nào có chẳng ra sao với tôi chứ?"



Thủy Sư: "???"



Ngôn hành cử chỉ của đồ nhi lão lạnh nhạt như vậy mà lão không hề có chút khó chịu nào sao? Thầy trò bình thường, lệ nghi phiền phức như ba quỳ chín lạy cũng thôi đi, nhưng ít nhất cũng không phải phương thức sống chung của lão với đồ đệ lão đi?



Vệ Đắc Đạo có một bộ tiêu chuẩn của riêng mình: "Suốt đoạn đường này tinh quân có thấy đồ nhi mắng tôi không?"



Thủy Sư: "????"



Vệ Đắc Đạo: "Có thấy đồ nhi động sát tâm với tôi không?"



Thủy Sư: "..."



"Dĩ nhiên trước giờ nó cũng không đòi đánh đòi giết tôi." Nói tới chuyện này, trong giọng Vệ Đắc Đạo lộ ra chút cảm động: "Trước kia nó chỉ không muốn giết tôi thôi, không giờ bây giờ ngay cả mắng cũng không nỡ mắng, có thể thấy đồ nhi của tôi phải là người cực kỳ lương thiện mới có thể đặc biệt khoan dung với sư phụ tôi đây như vậy."



Phong Bá Thủy Sư: "............"



Thủy Sư kéo Phong Bá: "Đi thôi."



Không thể nào nói chuyện, vị Hùng gia trưởng này áp một cái kính lọc to bự chảng cho hùng hài tử nhà mình như vậy, ngay cả lỗ chân lông cũng tìm không thấy, còn có gì để nói?



Đoàn Kết Nghĩa: "........."



Nội tâm kính ngưỡng sư phụ trong lòng Đoàn Kết Nghĩa nháy mắt tăng cao như độ cao của đỉnh Averest so với mặt nước biển, hóa ra toàn bộ trên dưới Thái Thương Tông không chỉ đồ đệ cùng nhân viên, ngay cả thần tiên cung phụng cũng sinh tồn dưới sự thống trị của sư phụ.



Vệ Đắc Đạo chỉ mỉm cười trước biểu hiện kinh ngạc của bọn họ, các vị thần linh thông thường này cùng nhân loại sao có thể hiểu được Vệ Tây chứ?



Lão cong cong híp mắt, chậm rãi vuốt ve chưởng môn lệnh bị Vệ Tây tiện tay đặt trên bàn thần.



Sóc Tông đi ngang qua người lão đi lên lầu, nhàn nhạt nói: "Chả có cái gì đắc ý, em ấy có tặng gì cho lão không?"



Biểu tình Vệ Đắc Đạo biến đổi, chậm rãi nói: "....lúc còn ở trên núi, đồ nhi thường xuyên săn heo rừng cho tôi."



"Em ấy còn chia ác quỷ cho tôi ăn." Sóc Tông cười nhạt, Tử Kim Liên trên cổ lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn: "Ăn thứ tục vật có là gì?"



Vệ Đắc Đạo: "..."



Vệ Đắc Đạo chậm rãi nói: "Thiên Lộc đại nhân.... tôi không nhìn thấy..."



Sóc Tông từ chối cho ý kiến: "Phải không?"





Vệ Đắc Đạo: "..."



Trận giao tranh này ai thắng rất rõ ràng, Sóc Tông sải bước vượt qua Vệ Đắc Đạo đi lên lầu, kết quả còn chưa kịp bước lên hành lang đã đụng trúng Vệ Tây đang dán vào góc tường nhìn xuống.



Sóc Tông: "....em đang làm gì vậy?"



Vệ Tây cẩn thận không để Vệ Đắc Đạo phát hiện mình, ngáp một cái dựa vào ngực đồ đệ hỏi: "Sư huynh con dặn nhà bếp làm thịt kho cho sư tổ chưa?"



Sóc Tông ôm Vệ Tây: "..."



Vệ Tây đã rất mệt mỏi, mặt dán vào bả vai Sóc Tông cọ cọ một cái, ngửi mùi của đồ đệ, giọng điệu chậm rãi: "Khuyết Nhi, chốc nữa con nhớ nhắc sư huynh con, bảo nó mang chưởng môn lệnh để kế bên tượng thiên tôn theo bên người."



Cánh tay đồ đệ vòng bên hông, theo lời cậu nói thì lại càng siết chặt hơn, thế nhưng vẫn không trả lời.



Vệ Tây cho là đồ đệ không nghe thấy, không khỏi lim dim mắt buồn ngủ ngẩng đầu nhìn đồ đệ: "Khuyết Nhi?"



Khí tức phía trên đột nhiên áp tới gần, vững vàng chặn lại lời nói sắp rời khỏi môi, đầu lưỡi của đồ đệ tựa hồ mang theo ưu tư vô hình mạnh mẽ xông vào, liếm khoang miệng cậu một vòng, lúc thu hồi còn tức giận gặm cắn môi cậu: "Không cho nói chuyện."



Vệ Tây: "?"



Dưới lầu, Đoàn Kết Nghĩa chỉ thấy thiên tôn nhà mình đột nhiên mỉm cười, vừa cười lại có chút thở dài nói: "Đứa nhỏ này."



***



Tất Phương dè dặt hỏi: "Lão Hạ, chúng ta không mời mà tới như vậy không tốt lắm đi?"



"Đừng có gọi tôi là Lão Hạ, bây giờ tôi phụ trách hạng mục nuôi dưỡng Phì Di, đã thăng chức rồi, ông phải gọi tôi là chủ quản [giám sát]." Hạ Thủ Nhân dừng xe ở tiểu khu, biểu tình tò mò: "Hơn nữa có gì không tốt, dù sao cũng phải giải được nghi vấn trên người Vệ Đắc Đạo, công đức trên người lão, còn có vì sao lão vẫn không chết, không giải đáp được vấn đề này tôi ăn ngủ không ngon. Này này, ông gọi được cho lão súc sinh kia chưa?"



Tất Phương lấy di động một lần nữa tự kết thúc cuộc gọi khỏi tai, liếc nhìn màn hình báo đối phương không bắt máy, cũng không dám hó hé, chỉ cẩn thận nói: "Tối hôm qua trấn áp Phong Bá Thủy Sư nên cả đêm không ngủ, lúc này Sóc Tông tiên sinh hẳn là đã nghỉ ngơi."



"Cái bép." Hạ Thủ Nhân nói: "Tôi còn không hiểu lão à? Lão quái vật ngàn năm như lão vốn không phải thân người, làm gì có chuyện cần nghỉ ngơi."




Dứt lời, hắn liền dẫn Tất Phương đi thẳng vào Vệ gia, túm lấy Đoàn Kết Nghĩa: "Sóc... sư đệ cậu đâu rồi?"



Đoàn Kết Nghĩa cũng đang chuẩn bị đi ngủ, ngáp một cái nói: "Sớm đã về phòng nghỉ ngơi rồi, sao hai người lại tới lúc này?"



Hạ Thủ Nhân: "..."



Tất Phương: "Aiz."



Hạ Thủ Nhân: "Im miệng."



Tất Phương: "Tôi còn chưa nói gì mà."



Hạ Thủ Nhân: "Cho nên mới bảo ông im miệng trước."



Tất Phương nhún vai, thuận theo không độc miệng, hai người tìm tới cửa phòng Sóc Tông, còn chưa kịp gõ cửa đã tự mở ra.



Sóc Tông mặc áo khoác ngủ, dây lưng buộc chặt, lộ ra đôi chân dài cùng nửa lồng ngực. Anh mang dép lê, tay chống cửa, mái tóc có hơi loạn, dáng vẻ giống như mới rời giường, ánh mắt nhìn hai người đặc biệt tỉnh táo lại bất thiện, âm thanh cũng đặc biệt trầm thấp băng lãnh: "An tĩnh một chút cho tôi."



Hạ Thủ Nhân liếc nhìn phía sau lưng Sóc Tông, phát hiện cái gì cũng không thấy, trong phòng tối đen, rèm cửa sổ khép kín, một tia sáng cũng không thể chiếu vào, không khỏi nói: "...ông đang ngủ thật à?"



Sóc Tông không thèm phản ứng: "Im miệng, không cần nói, không cần phát ra âm thanh, đi xuống lầu chờ, tôi thay quần áo xong sẽ xuống."



Dứt lời liền quả quyết khép cửa phòng lại.



Thế nhưng mặc dù động tác rất quả quyết nhưng lực đạo lại cực kỳ nhẹ nhàng, một chút âm thanh cũng không phát ra.



Hạ Thủ Nhân: "...wtf, không cho chúng ta vào phòng cũng thôi đi, còn luôn miệng cấm không cho phát ra âm thanh là ý gì?"



Tất Phương nhỏ giọng suy đoán: "Sao tôi có cảm giác có người trong phòng nên sợ bị chúng ta đánh thức ấy nhỉ?"



Hạ Thủ Nhân: "Có người ngủ trong phòng? Ngủ ở đâu?"



Tất Phương: "Trên giường a."



Hạ Thủ Nhân: "....ông đùa à? Ý thức lãnh địa của lão súc sinh này mạnh tới mức ngay cả cửa nhà cũng không cho người ta tùy tiện tiến vào, làm sao có chuyện cho phép ngủ trên giường mình chứ?"



Tất Phương: "Lỡ như đang cùng đối tượng gì đó gì đó thì sao? Ý thức lãnh địa có mạnh thế nào cũng không có khả năng mạnh đến mức đó đi?"



Vừa dứt lời, chỉ thấy Hạ Thủ Nhân giống như thấy quỷ mà nhìn mình chằm chằm.



Tất Phương: "?"



Hạ Thủ Nhân vừa đi xuống lầu vừa ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!! Ông có phải bị bệnh không? Ngay cả tôi còn không có đối tượng, lão súc sinh kia làm sao có thể hiểu mấy chuyện đó!"



Tất Phương: "..."



Những người khác ở dưới lầu: "......"



Hạ Thủ Nhân đột nhiên ý thức được mình nói gì, lập tức ngậm miệng, giây tiếp theo gương mặt nhanh chóng đỏ ửng.



Tất Phương: "... tới tận bây giờ ông vẫn chưa từng...."



Hạ Thủ Nhân tức giận ngắt lời: "Im miệng! Thân phận chúng ta đặc thù, này không phải là chuyện rất bình thường sao?"



Tất Phương: "Bình thường chỗ nào? Thanh Ngưu ngày ngày nghiên cứu khoa học mà còn biết tìm đối tượng kia kìa, đang theo đuổi Trọng Minh ấy, tôi với mấy người khác thỉnh thoảng cũng cùng người phàm nói yêu đương a."



Hạ Thủ Nhân: "... vậy là mấy người không chịu trách nhiệm, đã quên mất nhiệm vụ trên vai mình, không giống tôi, toàn tâm toàn ý dâng hiến chính mình cho hòa bình thiên địa."



Tất Phương: "Phải không? Chứ không phải vì không có tiền à?"



Hạ Thủ Nhân: "..."




Tất Phương lại nói: "Hơn nữa với điều kiện của Sóc Tông tiên sinh, nói chuyện yêu đương căn bản là chuyện rất bình thường."



Hạ Thủ Nhân: "Bép, từ thượng cổ tới nay, ông có nghe lão quỷ đó đi tìm đạo lữ bao giờ không?"



Tất Phương cẩn thận suy nghĩ một phen, cũng kinh ngạc trợn to mắt: "Ý ông là.... từ trước đến giờ Sóc Tông tiên sinh chưa từng yêu?"



Hạ Thủ Nhân cười nhạt: "Nào chỉ là chưa từng yêu, ông nghĩ về bản thể của lão đi, tôi hoài nghi lão căn bản không có gì đó, hoặc là giống như nhân gian nói, đơn thuần chính là lãnh đạm."



Tất Phương: "????"



Tất Phương ý thức được mình tựa hồ vừa biết được vài chuyện tư mật, không dám tin lẩm bẩm: "...không có khả năng đi?"



"Sao lại không có khả năng?" Hạ Thủ Nhân tức giận nói: "Nghĩ tới khi đó tôi xem trọng Phượng Hoàng, Phượng Hoàng thì ngày ngày chạy theo lão, lão thì sao chứ? Suốt ngày chạy khắp nơi kiếm bảo bối, kết quả số bảo bối kia đều bị Vệ Tây ăn sạch, sau đó lão lại bận rộn đánh nhau với Vệ Tây. Ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn Phượng Hoàng, này là vì cái gì chứ? Nếu không phải hai nguyên nhân tôi nói thì còn có thể có lý do gì?"



Tất Phương kinh ngạc.



Hạ Thủ Nhân cực kỳ chắn chắn nói: "Tóm lại không cần nói, lão anh em này của tôi ấy, mặc dù thiên đạo đã sụp đổ hơn trăm năm nhưng cách xử sự của lão có chút biến hóa làm đoạn thời gian trước tôi liên tiếp bị tổn thương. Thế nhưng xét về vấn đề lớn như bản chất, người làm anh em như tôi tuyệt đối không hiểu sai. Lão súc sinh này căn bản không biết yêu là gì đâu, nếu lão mà có gì đó gì đó, Hạ Thủ Nhân tôi sẽ diễn một màn hôn nóng bỏng suốt ba giờ với Thanh Ngưu cho ông xem."



Tất Phương: "???"



Nhìn dáng vẻ sững sờ của Tất Phương, Hạ Thủ Nhân cười giễu cợt, Sóc Tông có đạo lữ? Làm sao có thể.



Hắn lấy lại tinh thần thì thấy Vệ Đắc Đạo xuất hiện ở trước mặt, đỉnh một thân kim quang công đức rực rỡ biểu tình phức tạp nhìn mình.



Hạ Thủ Nhân: "?"



***



Có thể là vì lúc ở Nhạc Hòa được bay trên trời nên lần này sau khi hút dương khí xong nằm trong lòng đồ đệ ngủ nửa tỉnh nửa mê, Vệ Tây cảm thấy linh hồn mình thực nhẹ nhàng, giống như có sức mạnh gì đó muốn phá thể thoát ra.



Sau đó lưng bị đồ đệ nhẹ nhàng vỗ hai cái thì cảm giác đó mới chậm rãi giảm bớt, lúc mơ mơ màng màng tựa hồ nghe thấy nhị đồ đệ thở dài bên tai: "Không nên để em chạm vào roi Thí Thần."



Nghe thấy tên roi Thí Thần, Vệ Tây ngọ ngoạy muốn mở mắt ra, bất quá cuối cùng vẫn không thành không, bị đồ đệ dỗ dành chậm rãi ngủ.



Nửa chừng khí tức của nhị đồ đệ tựa hồ xa rời một chút, Vệ Tây có chút ngủ không yên, lỗ tai nóng hầm hập bị hôn một cái.



Trong giấc mộng, có thể vì trí nhớ khá rời rạc nên cậu thường xuyên nằm mơ thấy rất nhiều cảnh tượng kỳ quái.



Thế nhưng đại đa số thời điểm, trong giấc mộng đều là cậu đang đánh nhau hoặc đang ăn gì đó, nói tới cũng kỳ lạ, cậu rõ ràng cái gì cũng không nhớ, thế nhưng lúc nằm mơ lại theo bản năng biết mình đang ăn trộm, vì thế ưu tư vẫn luôn căng cứng, chờ đợi khoảnh khắc sau đó sẽ có đánh nhau.



Trạng thái trong mơ của cậu cùng thực tế không giống nhau, lúc ăn hoàn toàn không có cảm giác vui vẻ, cũng không thèm để tâm mùi vị, có khi ngay cả vỏ cây cùng bùn đất cũng gặm, chỉ là quá đói nên theo bản năng bỏ vào miệng mà thôi.



Bất quá giấc mộng lần này lại càng cổ quái hơn, cậu mơ thấy một đám người dáng vẻ mơ hồ đang vây quanh mình tranh cãi gì đó, có lúc có vài người trao đổi riêng với nhau.



Lải nhải nhiều thật, chẳng khác gì Vệ Đắc Đạo.



Vệ Tây nhìn không rõ dàng vẻ của bọn họ, cũng không nghe rõ âm thanh, chỉ biết đại khái là biểu hiện muốn đánh nhau, dĩ nhiên cậu căn bản không sợ đánh nhau.



Thế nhưng đám người kia tựa hồ lại rất sợ cậu, lít la lít nhít vây xung quanh, trong miệng cùng gọi to một cái tên----



Là cái gì nhỉ?



Vệ Tây đột nhiên mở mắt.



Cậu thở gấp vài tiếng, đưa tay lần mò thì phát hiện nhị đồ đệ không ở trên giường, gối của đồ đệ bị cậu ôm vào lòng.



Trong phòng tối đen ẩn đi cặp mắt nghi hoặc của cậu.



***



Dưới lầu đang mở một buổi hội nghị.



Đối với chuyện ngày xưa, song phương chỉ nói ngắn gọn vài câu, Hạ Thủ Nhân dù sao cũng sớm biết phần lớn tình tiết, hôm nay từ miệng Vệ Đắc Đạo biết được phần còn lại.




Sóc Tông không thích nghe đoạn chuyện cũ này, từ đầu đến cuối vẫn luôn lạnh lùng dời tầm mắt nhìn nơi khác.



Hạ Thủ Nhân chỉ đành lặng lẽ thở dài nói với Tất Phương: "Cuối cùng cả giới tu hành đã phải dốc toàn lực mở phong ấn trận hồng hoang, Vệ chưởng môn quả thực không hỗ là vị đại thừa kỳ đứng đầu giới tu hành, thật sự quá trâu bò."



Tất Phương không hiểu nhiều về giới tu hành cho lắm, mê mang hỏi: "Là ý gì? Khi ấy tôi vẫn chưa lăn lộn trên phàm trần, Vệ Tây thật sự đáng sợ như vậy à?"



Nghĩ tới cái đuôi từng bị gặm của mình, Hạ Thủ Nhân căm hận không thôi, thậm chí Vệ Tây còn nhiều lần cướp sạch động phủ của hắn, khi ấy hắn chỉ muốn lôi kéo toàn bộ đối thủ của Vệ Tây thành chiến hữu, tới hôm nay mới biết Vệ Đắc Đạo chính là quân chủ lực của trận pháp phong ấn khi đó, hình tượng vốn vàng chói rực rỡ của đối phương trong lòng hắn lại càng trang nghiêm chói lọi hơn rất nhiều: "Thật sự làm người ta căm hận, chẳng có điểm nào yêu thích nổi, bằng không mọi người việc gì phải phong ấn hắn? Lần đó là ôm quyết tâm liều chết mà tới a, có thể thấy Vệ chưởng môn lòng mang thiên hạ thế nào."



Vệ Đắc Đạo thở dài: "Nào có khoa trương như vậy."



Vệ Tây sao lại không có điểm nào làm người ta thích chứ? Rõ ràng có rất nhiều a.



Hạ Thủ Nhân không hiểu ý Vệ Đắc Đạo, còn vui vẻ hỏi: "Việc gì phải khiêm tốn! Vệ chưởng môn, tôi hỏi lão, lão có hối hận đã bố trí trận pháp phong ấn đó không?"



Vệ Đắc Đạo suy tư một hồi, cuối cùng lắc đầu: "Không hối hận."



Nếu không bày trận pháp đó thì nói không chừng Vệ Tây đã giống như Nhai Tí với Cùng Kỳ, lúc thiên đạo sụp đổ đã trực tiếp bị thiên lôi đánh chết, nào còn chưởng môn Thái Thương Tông đời sáu mươi hai vui vẻ thông minh đáng yêu như hôm nay chứ?



"Xem đi." Hạ Thủ Nhân nói với Tất Phương: "Vệ chưởng môn thật trâu bò, bố trận cũng thôi đi, sau đó lại còn xả thân cưỡng ép chính mình ngây ngốc chung một chỗ với một kẻ làm người ta căm hận như vậy. Tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi, Vệ chưởng môn chính là anh em của tôi."



Cái này gọi là kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.



Tất Phương: "???"



Tất Phương cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Vệ Đắc Đạo: "Nhưng mà, lão H.... giám sát, sao tôi cứ cảm thấy hình như Vệ chưởng môn không muốn phản ứng ông?"



"Làm sao có thể?" Hạ Thủ Nhân nói: "Tôi đường đường là đồ đằng thượng cổ, đại tường thụy được tu hành giả sùng bái yêu thích số một, đi đến đâu ai thấy cũng thích, ông tưởng tôi giống loại đại thao thiết như Vệ Tây à?"



Thế nhưng lúc quay đầu nhìn lại thì phát hiện Vệ Đắc Đạo yên lặng nhích ra xa mình một chút, biểu tình mơ hồ mang theo chút ghét bỏ.




Hạ Thủ Nhân: "???"



Còn đang nghi hoặc thì dư quang khóe mắt chợt phát hiện biểu tình người anh em nhà mình biến đổi, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng Vệ Tây từ cầu thang chậm rãi truyền tới----



"Loại đại thao thiết như tôi?"



Biểu tình tất cả mọi người đều biến đổi, Hạ Thủ Nhân sợ tới xù lông: "Óe! Vệ Tây!"



Vệ Tây không đế tâm tới phản ứng khiếp sợ của Hạ Thủ Nhân, chỉ là thân mặc đồ ngủ, vẻ mặt do dự đứng im tại chỗ: "Ở trong mộng tôi cũng nghe có người gọi tôi như vậy, rất nhiều người gọi như vậy."



Không ai trả lời, ánh mắt nhìn chằm chắm Vệ Đắc Đạo của Vệ Tây dần dần híp lại, nhận ra có điểm không đúng: "Tôi không phải là cô hồn dã quỷ à?"



Cửa phòng phía sau cạch một tiếng mở ra, Đoàn Kết Nghĩa nửa mơ nửa tỉnh ló đầu ra: "Ai mà la to như vậy.... sư phụ? Ngài dậy làm gì vậy?"



Vệ Tây không chờ được đáp án, dứt khoát chậm rãi chuyển tầm mắt về phía đại đồ đệ nhà mình, ký ức hỗn loạn đan xen với cái tên đặc biệt kia làm khí thế của cậu trở nên nguy hiểm: "Đoàn Kết Nghĩa, ta hỏi con, thao thiết là thứ gì?"



Đoàn Kết Nghĩa ngẩn người, dụi dụi mắt, đầu óc còn chút mơ hồ, mê mang trả lời: "....đặc, đặc biệt giỏi ăn người? Đặc biệt thích ăn người? Đặc biệt hiểu ăn người?"



Ngay sau đó nghĩ tới kiến tức chuyên môn lờ mờ của mình, lại ồ một tiếng: "Sư phụ chờ chút, để con tìm trên baidu."



Mới vừa lôi di động trong túi ra tìm thử thì bên dưới đã truyền tới âm thanh lãnh tĩnh của sư đệ nhà mình: "Không cần tìm, tôi nói cho em biết."



Tất cả mọi người nháy mắt nhìn qua Sóc Tông.



Hạ Thủ Nhân đã bắt đầu hối hận chính mình vì quá đắc ý vênh váo mà không giữ được miệng, lúc này cả đầu túa mồ hôi lạnh, dùng cặp mắt điên cuồng phóng tin "lão con mẹ nó có phải không muốn sống nữa không a".



Sóc Tông bán ngồi dựa vào tay vịn ghế sô pha, ánh mắt tràn đầy trấn định: "Em cho là cái gì, chỉ là một loại thụy thú có lịch sử tương đối lâu mà thôi."



Hạ Thủ Nhân: "???"



Tất Phương: "???"



Vệ Đắc Đạo kịp phản ứng, giao tiếp tầm mắt với Sóc Tông, sau đó lập tức gật đầu: "Đúng vậy."



Vệ Tây ngẩn người, luồng khí nguy hiểm trên người nháy mắt tiêu tán: "Thụy thú có lịch sử tương đối lâu?"



"A, không đúng a?" Lúc này Đoàn Kết Nghĩa cũng tre được, có chút mê mang mở miệng: "Sư đệ, trên này nói..."



Sư đệ ngắt lời hắn: "Mấy tin trên baidu mà có thể tin tưởng sao? Toàn là biên soạn vớ vẩn."



Đoàn Kết Nghĩa gãi đầu, suy tư một chốc liền thông suốt: "Quả thực vậy a, lần trước tôi bị đau gót chân liền lên baidu tìm hiểu, kết quả baidu bảo là bệnh nan y, phải cắt cụt."



Vệ Tây nửa tin nửa ngờ: "Phải không? Kia vì sao... ở trong mộng, những người đó lại vây quanh ta?"



Sóc Tông đứng dậy chậm rãi đi tới, biểu tình bình tĩnh, giọng điệu cũng bình tĩnh, vừa đi vừa hỏi: "Bọn họ nói gì với em?"



Vệ Tây lắc đầu: "Nghe không rõ."



"Có thể là đang cúng bái em." Sóc Tông nói: "Thao thiết thân là điềm lành, trước kia có rất nhiều tôn kính, là vị thần linh rất được tôn kính."



Vệ Tây chăm chú nhìn ánh mắt đồ đệ, a một tiếng, bất ngờ ý thức được sự tồn tại đó làm cậu có chút không biết phải làm sao: "Là vậy sao?"



Tim Hạ Thủ Nhân nảy lên bình bịch, dè dặt nói với Tất Phương: "Con mẹ nó, lão súc sinh này trâu bò thật, tôi cũng muốn tin lời lão luôn a."



Tất Phương nhỏ giọng trả lời: "Tôi cảm thấy quan hệ của Vệ Tây với Sóc Tông tiên sinh... tựa hồ có chút không tầm thường."



Hạ Thủ Nhân vỗ ngực, cảm thụ nguy hiểm sắp giáng xuống dần dần rời xa mới thở phào: "Kia đương nhiên rồi, trước kia hai bọn họ ngày nào cũng đánh nhau... cái tên đó còn gặm đuôi ông đây, thù mới hận cũ gom chung một chỗ, tầm thường mới là lạ."



Tất Phương: "Tôi không phải ý đó."



Hạ Thủ Nhân: "?"



Chỉ thấy bạn tốt nhà mình đi tới cầu thang, nhìn lên trên vững vàng nói: "Chính là như vậy. Xuống đây."



Vệ Tây tựa hồ tin, lẹp bẹp lẹp bẹp chậm rãi đi xuống, sau đó----chỉ thấy bạn tốt nhà mình giang hai tay, cực kỳ tự nhiên ôm Vệ Tây vào lòng.



Hạ Thủ Nhân: "????"



Bạn tốt nghiêng đầu dán sát bên tai Vệ Tây, tựa hồ làm động tác hôn, sau đó âm thanh vang lên: "Sao đột nhiên lại đi ra?"



Mới vừa nãy ưu tư còn có chút căng thẳng, lúc này Vệ Tây lại biến về dáng vẻ lười biếng tựa vào vai đồ đệ từ trên cầu thang được ôm xuống, ngáp một cái nói: "Ta nằm mơ, lúc tỉnh lại phát hiện con không ở trên giường nên đi ra tìm con."



Hạ Thủ Nhân: "..."



Cuồng phong gào thét, Hoàng Hà dậy sóng mãnh liệt....



Tất Phương: "Wow."



Hạ Thủ Nhân: "..."



Tất Phương: "Thì ra là vậy a."



Hạ Thủ Nhân: "..."



Tất Phương: "Nụ hôn nóng bỏng dù sao cũng là chuyện của hai người, tôi nghĩ tôi phải báo cho Thanh Ngưu biết trước một tiếng đi?"



Hạ Thủ Nhân: "..."



.o.



[tác giả] Thanh Ngưu ở Ninh Thiên đang dựa bàn nghiên cứu: "????"



Vệ Tây [bừng tỉnh]: "Hóa ra mình là thụy thú."