Đái Nguyệt Hành lên xe, đầu tiên Tô Dương còn rất lễ phép, cô ta ra vẻ hiểu biết nhiều, đều nói chuyện về hí kịch chuyên nghiệp, ngẫu nhiên nói cho anh ta xu hướng phát triển nghành này mấy năm gần đây. Chỉ là thời gian không buông tha, nói xong vài lời khách sáo, dù sao cũng phải vào chủ đề chính.
Tô Dương đưa cho anh ta ly rượu: "Quý tiên sinh là nhân tài mới xuất hiện, thực lực không thể khinh nhờn. Hiện tại hắn có Chính phủ chống lưng, không dễ làm gì".
Đái Nguyệt Hành rất tò mò hỏi: "Cô biết tôi với hắn ta có chuyện?".
Tô Dương cười hiền hoà:
"Không muốn nói lòng vòng nhiều, tất cả đều đối chọi gay gắt, bao nhiêu lĩnh vực toàn trong tay những con người xuất xắc, chờ mong có cơ hội hợp tác với nhau. Cậu cùng Quý tiên sinh không đối đầu về thương nghiệp, không phải đối thủ trên thương trường, có cũng sẽ không đối phó lại hắn, vậy nên dù sao cũng chỉ là vì phụ nữ thôi."
Đái Nguyệt Hành nhẹ nhấp ngụm rượu, không nói chuyện.
Tô Dương tiếp lời: "Vợ chồng Kỳ gia đều là bác sĩ, động đất năm đó vốn có cơ hội rời đi, nhưng cả hai phải tới hiện trường cứu người, bất hạnh mà gặp nạn, chồng thì chết, cứu được vợ nhưng đầu thì hỏng mất".
Đái Nguyệt Hành nghe mấy chuyện xưa này, ngụm rượu trong miệng càng thêm đắng ngắt.
Tô Dương: "Lúc đó có cô con gái duy nhất là Kỳ La, đang chuẩn bị cùng cậu kết hôn, nhưng biết tin đó, cô ta cảm thấy mình nên ở bên cha mẹ, vì vậy lúc đó, chọn mẹ cô ta chứ không phải là cậu".
Đái Nguyệt Hành cũng có thể hiểu điều này, cô gái nhỏ lúc đó chưa suy nghĩ kỹ càng, không ai biết trước được có biến cố gì xảy ra trong đời, đương nhiên do cô ấy trải qua một số việc, không mong đợi gì ở đàn ông, nói thay đổi liền thay đổi. Anh ta không yêu cầu Kỳ La đặt anh ta là số một, chỉ cần đặt sau chính bản thân cô. Nếu cô ở vị trí thứ ba thì anh ta sẽ ở vị trí thứ tư, sau cô.
Anh ta cảm thấy như vậy vừa tốt.
Tô Dương lại nói: "Bởi vì trận đại nạn này, trời xui đất khiến cho hai người có mâu thuẫn, Quý tiên sinh nhân lúc cháy nhà đi hôi của, cho cậu một đòn chí mạng, làm cho hai người có hiềm khích, đeo trên lưng trách nhiệm của Mang gia về nghành kinh kịch, bất đắc dĩ phải đi tới gần biên giới".
Đái Nguyệt Hành biểu tình đình trệ, đoạn đường đã trải qua này anh ta không bao giờ quên.
Tô Dương buông ly rượu xuống:" Cũng may là mẹ Kỳ La đi lạc, Quý tiên sinh thuận lý thành chương dùng lý do tìm người, lấy cơ đem Kỳ La lưu lại bên cạnh hắn".
Đái Nguyệt Hành không trầm mặc nữa: "Cô rốt cuộc muốn nói gì."
Tô Dương đưa bàn tay qua, sờ tay áo anh ta:" Tôi giúp cậu cướp người về, cậu ngủ với tôi".
Đái Nguyệt Hành lôi tay áo lại, nhàn nhạt nói:" Cô sao có thể xác định được tôi không tự đoạt lại được?"
Tô Dương biểu tình cứng đờ, sau đó tự nhiên nói:"Coi như tôi chưa nói gì".
Đã đi nhiều năm như vậy, sao có thể không tiến bộ? Quý Phượng Lâm có thủ đoạn, Đái Nguyệt Hành anh chưa chắc đã không có!
***
Không thấy Trần Thư Ý, mẹ của Kỳ La đâu.
Quý Phượng Lâm nghe tin này, buông văn kiện xuống, đi tới tiểu khu Phượng Lĩnh.
Kỳ La đang trong vườn tưới hoa.
Hắn mua hoa thì có thể mướn người trồng hoa, nhưng chỉ muốn cô chăm sóc chúng, vì hắn muốn nhìn. Hoa trồng đầy trong hoa viên nhỏ, hàng ngày Kỳ La nếu có giải trí cũng chỉ nhìn lên bầu trời, bây giờ còn có thêm việc tưới hoa. Cô còn lên mạng tra cách trồng và dưỡng hoa hồng.
Quý Phượng Lâm không biết rằng miệng cô thì nói không thích, nhưng trong lòng lại rất thích. Đơn giản là vì đây là hoa hắn tặng, nên liên luỵ tới những đoá hoa hồng vô tội. Hắn đi tới hoa viên nhỏ, nắm lấy cánh tay cô:
"Em muốn làm gì?
Chỗ bị hắn nắm làm cô bị đau, nhăn mày: "Cái gì?"
Quý Phượng Lâm giữ đầu cô, cong eo đối diện nói:
"Anh hỏi em, em muốn làm gì?"
Kỳ La bị đau, đẩy hắn: "Nghe không hiểu!". Google ngay trang == TRÙMTRU YỆN.VИ ==
Quý Phượng Lâm đem đầu của cô ấn vào trong lồng ngực:
"Em cho rằng hắn ta có thể cứu vớt được em? Kỳ La, anh cho rằng em đã qua tuổi đó rồi".
Kỳ La bị hắn ôm chặt vô cùng, hô hấp khó khăn, tay nắm chặt vạt áo hắn, cho rằng hắn có thể thả lỏng ra để cô hít chút không khí, khi hắn thấy được hành động này cũng buông lỏng cô ra, nhưng vẫn không cho cô cơ hội hít thở- hắn hôn lên môi cô.
Quý Phượng Lâm hôn thật sự say lòng người, hắn sẽ như vậy. Kỳ La cho rằng, chỉ cần không mở mắt ra, cô sẽ thật hưởng thụ, nhưng trong thâm tâm không cho phép. Cô không quên được hắn đã đoạt lấy cô, giam giữ bên mình, uy hiếp, xỏ xuyên qua cô, cướp đi những thứ mà cô trân quý nhất.
Hôn tới mức thiếu oxy, Quý Phượng Lâm mới thả người, cảm xúc của hắn hình như đã hồi phục rất nhiều, còn đưa tay vuốt ve mái tóc cô:
"Muốn ăn cái gì?"
Hắn thật ôn nhu.
Nhưng Kỳ La biết, hắn không phải như vậy.