Độ Ấm Môi Em

Độ Ấm Môi Em - Chương 47: Lễ vật





TOMITO là một công ty đang lên trong ngành sản xuất oto của Đức. Ban đầu, Vinh Quang muốn thu mua TOMITO, tiến quân vào lĩnh vực ô tô không người lái, đã bị rất nhiều cổ đông kịch liệt phản đối, bọn họ cảm thấy khoản đầu tư khổng lồ này là mạo hiểm rất lớn, có hơi rủi ro, cơ nghiệp nhiều năm của Vinh Quang có thể bị hủy trong phút chốc.


Với tư cách là người lãnh đạo, tuy Vu Vãn không quá liều lĩnh, nhưng nếu quá bảo thủ, không nắm bắt thời cơ chỉ có thể bị thị trường đào thải. Trí tuệ nhân tạo đã là xu hướng trong tương lai, mà phòng thí nghiệm lượng tử cùng trí tuệ nhân tạo dưới trướng của Vinh Quang, đã nghiên cứu chế tạo ra một con Chip xử lý thông minh, một khi đầu tư thành công, tương lai sẽ là một sự kiện quan trọng trong lĩnh vực ô tô không người lái.


Sau khi Vu Vãn đưa ra ước tính chính xác cùng số liệu chặt chẽ, để cho bọn lão già này thấy trước số tiền lời lớn trong tương lai, cuối cùng cũng ngậm miệng.


TOTIMO là hạng mục quan trọng trong vài năm tới, nó quyết định liệu có thể đưa Vinh Quang chuyển mình lên một tầm cao mới hay không.


Vì vậy, Vu Vãn vô cùng coi trọng.


Tuy cô cùng Lục Thời Dập đang trong giai đoạn yêu say đắm, Vu Vãn cũng không thể vì yêu đương mà chậm trễ công việc, nên đi công tác vẫn phải đi công tác. Cô đã đặt vé bay đến Đức vào tối thứ sáu tuần này, cũng không nói cho Lục Thời Dập biết hành trình của mình.


Sau khi ở bên nhau, Lục Thời Dập từng nhiều lần đưa ra đề nghị, quay lại Vinh Quang làm việc. Vu Vãn không đồng ý, cũng không phải vì còn giận cậu, mà chỉ là đơn giản cảm thấy, với tài năng của cậu, để cậu mãi làm trợ lý bên cạnh mình, sẽ làm chậm trễ tiền đồ của cậu.


Đương nhiên, trong khoảng thời gian này Vu Vãn cũng không ngăn cản, thỉnh thoảng cậu chạy đến Vinh Quang tìm cô nói chuyện yêu đương.


Một phụ nữ thông minh giỏi giang đến đâu khi yêu đương, tâm trí đều là tình yêu, Vu Vãn cũng không ngoại lệ, vì để có thể chuyên tâm làm việc, cho nên lần đi công tác này mới không nói cho cậu biết.


Nhưng mà, sau khi Vu Vãn xuất ngoại, Lục Thời Dập vẫn có thể hỏi hành trình của cô từ chỗ Dương Tụng.


Bên kia, vào trước đêm Lục Thời Dập chuẩn bị xuất ngoại để đi cùng Vu Vãn, Vu Mục tổ chức một trò chơi, hẹn anh em đến câu lạc bô chơi bida.


Tuy Lục Thời Dập cũng đi, như không có tậm trạng chơi, sau khi đánh mấy ván bida rồi chuẩn bị rời đi, Vu Mục ném cây cơ qua một bên, bỗng nhiên không ngừng gọi cậu, đi đến bên cạnh cậu, khoác vai cậu, thần thần bí bí kéo cậu đến một bên, sau đó lặng lẽ nhét cho cậu một cái hộp nhỏ: “Cho mày nè.”


“Cái gì vậy?”


Vu Mục khẽ cười, ghe sát vào tai Lục Thời Dập. nhỏ giọng nói, “Sáu cái áo mưa, siêu mỏng. Mày dùng cả đêm có đủ không?”


“…..” Lục Thời Dập cầm lấy nhìn một cái, vừa nhìn thấy nhãn hiệu cùng tên trên đó, mặt lập tức đen lại, trực tiếp cầm lấy cái hộp đập vào lồng ngực của Vu Mục, “Mày có ý gì?”


Cậu ta như vậy còn là một người em trai sao?


“Không phải ngày mai mày muốn xuất ngoại đi tìm chị của tao à? Vừa khéo dị quốc tha hương, đêm dài đằng đẵng, mày với tư cách là một người đàn ông, mày không chủ động một chút, chẳng lẽ muốn chị tao chủ động à? Tặng cho mày thứ này, chính là để các người đừng gây ra tai nạn chết người đó.” Vu Mục một lần nữa nhét vào trong tay cậu.


Lục Thời Dập lại đen mặt, ném cái hộp vào người cậu ta, tức giận nói: “…..Tao với chị mày chính thức ở bên nhau chưa được nửa tháng, mày nghĩ cái gì thế? Mày giữ lại dùng đi.”


“Thế nào, mày không muốn cùng chi tao tiến thêm một bước nữa à?” Vu Mục liếc xéo cậu, nhướng mày.


Làm sao không muốn?


Sau khi cùng Vu Vãn bên nhau, mỗi ngày Lục Thời Dập đều muốn có cô, nhưng nếu Vu Vãn không phải tự nguyện, cậu sẽ không vì dục vọng của mình mà miễn cưỡng cô.


“Ai phóng túng giống như mày, loại chuyện này, sau khi tao với chị mày kết hôn mới có thể làm.”


Vu Mục khinh thường lên tiếng cắt ngang: “Mày con chó tâm cơ này, mày ở đây giả bộ ngây thơ với tao làm gì? Từ nhỏ luôn lợi dụng tao, lừa gạt tình cảm của tao để đến gần chị tao, không phải vì muốn ngủ với chị tao à!”




Lục Thời Dập: “…..” Tại sao khi Vu Mục vừa nói ra, cậu liền trở thành hèn mọn khốn nạn như vậy?


Vu Mục biến sắc, bỗng nhiên cười “ Hắc hắc”, còn nói: “Lỡ như mày không làm được thì sao? Thừa dịp tình cảm của hai người chưa sâu đậm, chị của tao kiểm hàng xong, còn có thể sớm trả hàng.”


“…..Ai không được, mày cút mau!” Lục Thời Dập hoàn toàn đen mặt, trực tiếp dùng cù chỏ thúc vào người cậu ta.


“Hai người đang to nhỏ cái gì đấy?” Giọng nói của Lâm Châu Dương từ phía sau lưng bọn họ vang lên.


Vu Mục vội bàn nhét bao cao su vào trong túi quần của Lục Thời Dập, tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, cười nói: “Đi, chúng ta đánh bida tiếp.”


Giữa tháng tư, ánh mặt trời ấm áp, gió nhè thổi qua.


Ánh mặt trời tươi đẹp chiếu vào tòa nhà TOMITO, khiến toàn bộ kiến trúc kính thủy tinh thời thượng của tòa nhà phản chiếu ánh sáng rực rỡ.


Một đoàn người của Vu Vãn từ tòa nhà TOMITO bước ra. Nhân viên tóc vàng mắt xanh bên cạnh, ánh mắt bỗng nhiên nhìn về một hướng khác, kinh ngạc cất tiếng: “Woa, cái người đàn ông Trung Quốc kia quá đẹp trai rồi!”


“Anh ta là minh tinh sao? Đứng trước cửa công ty của chúng ta đợi ai thế?”


Vu Vãn nhìn theo tầm mắt của bọn họ, nhìn thấy có một người đàn ông mặc tây trang màu xanh nhạt đứng trước chiếc xe thể thao màu đen, hai tay đút vào túi quần, dựa vào cửa xe, thân cao chân dài, đeo kính râm, vừa đẹp trai vừa phong cách. Giống như một người mẫu nam thời trang đang quay quãng cáo xe hơi.


Người đàn ông này, không phải là bạn trai nhỏ của cô thì còn là ai?


Lục Thời Dập giơ tay về phía cô, cong môi mỉm cười, tháo kính râm xuống đi về phía cô.


Vu Vãn kiềm chế tâm tình vui sướng trong nội tâm, nghiêng đầu hỏi Dương Tụng đứng bên cạnh: “Là anh nói cho em ấy biết hành trình à?”


Dương Tụng cười cười sờ cái mũi, xem như thừa nhận.


Nhìn thần sắc của Vu tổng, hẳn là không có tức giận đúng không?


Lục Thời Dập dừng lại trước mặt Vu Vãn, đôi mặt đào hoa nụ cười dịu dàng như nước hiện ra, cậu cố ý kêu lên “Vu tổng”, cười hỏi: “Trông thấy em ngạc nhiên vui vẻ không?”


Những ánh mắt tò mò xung quanh, nhao nhao nhìn về phía bọn họ dò xét. Vũ Vãn trước mặt những cấp dưới người Đức, có chút xấu hổ, thấp giọng hỏi: “Tại sao em lại đột nhiên đi đến đây?”


“Nhớ chị, muốn ở bên cạnh chị.” Lục Thời Dập không xem ai ra gì cánh tay khoác lên eo cô, “Xong việc chưa? Em dẫn chị đi ăn nhé.”


Mặc dù những cấp dưới người Đức không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nhưng vừa nhìn tư thế thân mật của hai người, tất nhiên biết rõ bọn họ có quan hệ gì.


Mấy người cấp dưới nhao nhao cảm thán nói: “Vu tổng, bạn trai của ngài rất đẹp trai nha!”


Vu Vãn cong khóe môi, sau khi nói một tiếng “Cảm ơn”, liền dẫn theo cậu nhóc gây chú ý này rời đi, miễn cho tiếp tục trở thành đối tượng soi mói của mọi người.


Lên xe, không biết là ai chủ động trước, tóm lại hai người tự nhiên ôm lấy nhau như vậy, hôn đắm đuối khó chia lìa.


Lục Thời Dập nghiêng người, đặt Vu Vãn lên ghế lái phụ, hôn động tình lại triền miên.


Hai người chỉ mới xa nhau hai ngày, rốt cuộc Vu Vãn cũng cảm nhận được cái gì gọi là một ngày không gặp như cách ba thu.


Cô không nói cho Lục Thời Dập biết hành trình của mình, chính là vì không muốn ảnh hưởng đến công việc. Nhưng hai ngày qua, cũng khá bận rộn, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, cô không nhịn được lại nhớ đến tên nhóc thối tha này, cô thậm chí còn nhớ cậu đến không ngủ được….


Chưa từng có một người đàn ông nào, có thể khiến cho Vu Vãn nóng ruột nóng gan như vậy, Vu Vãn cũng không biết rốt cuộc Lục Thời Dập có mị lực gì, lại khiến cho cô càng lún càng sâu.


Vừa nhìn thấy cậu bỗng nhiên xuất hiện bên ngoài tòa nhà, nếu không phải chú ý đến thân phận tổng giám đốc, có lẽ cô sẽ giống như những cô gái nhỏ đang yêu đương, kích động nhào vào lòng bạn trai của mình….


Không biết hai người ở trong xe hôn bao lâu, mãi đến khi hôn đến hơi thở nặng nề, nhiệt độ trong xe tăng cao, lòng bàn tay cũng toát ra một tầng mồ hôi, lúc này mới lưu luyến tách ra.


Lục Thời Dập dùng ngón tay vuốt ve đôi môi đỏ mọng mềm mại của Vu Vãn, đầu nhẹ chống trên trán cô, khàn khàn nói: “Vãn Vãn, làm sao bây giờ, em phát hiện mình càng ngày càng thích chị rồi, thực sự muốn biến chị thành trang sức đeo lên người, 24 tiếng đồng hồ không tách khỏi chị.”


Vu Vãn cười thành tiếng, hai má vừa nóng vừa đỏ. Nghe thấy trong lòng từng trận xuân tâm rạo rực.


Tên nhóc thối tha này nói lời ngon tiếng ngọt, từng lời từng lời, còn rất biết dỗ người khác vui vẻ.


Cô hỏi: “Còn đi ăn cơm không?”


“Đương nhiên, em đã đặt nhà hàng rồi, em sẽ dẫn chị đi.” Lục Thời Dập hôn lên môi cô một lần nữa, lúc này mới khởi động xe, lái xe rời đi.


Công tác ở nước Đức, tuy bận rộn nhưng từ sau khi Lục Thời Dập đến, mỗi ngày cậu luôn sắp xếp thời gian một cách có trật tự, để hai người có cuộc hẹn hò.


Vu Vãn đi theo cậu tham quan Hofbräuhaus am platzl*, rồi đến quảng trường Marienplatz náo nhiệt, đi đến lâu đài Nympheburg để cảm nhận sự trang nghiêm của nó, còn đến khu ẩm thực thưởng thức các món ăn truyền thống của nước Đức, thậm chí đã đến sân vận động Allianz xem đá bóng….


(*Quán bia ba tầng xây dựng từ thế kỷ 16. Nguồn GG.)


Trước đây đi công tác, Vu Vãn ngoại trừ công việc chính là công việc, dù kết thúc sớm, cơ bản vẫn ở trong khách sạn không muốn đi ra ngoài. Mà bây giờ, cô tranh thủ thời gian rảnh rỗi đi theo Lục Thời Dập chơi điên cuồng, rốt cuộc cô cũng cảm nhận được cuộc sống ngoài trừ công việc, còn có rất nhiều điều tươi đẹp có thể tự đi trải nghiệm.


Mấy ngày nay, mặc dù Vu Vãn mệt mỏi, những mỗi ngày trôi qua phong phú lại vui vẻ. Mỗi lần Lục Thời Dập dẫn cô đi ra ngoài hẹn hò, đều cùng cô chụp rất nhiều ảnh, cậu nói sau này đợi bọn họ đến 70 80 tuổi, những thứ này đều là hồi ức quý giá tốt đẹp của bọn họ.


Lục Thời Dập thậm chí còn đổi hình nền điện thoại di động của Vu Vãn thành hình của mình. Cậu nói thuận tiện lúc Vu Vãn nhớ cậu, có thể nhìn thấy cậu bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào.


Vu Vãn không có cách nào với cậu, chỉ đành phải để cho cậu làm.


Lục Thời Dập đặt phòng bên cạnh Vu Vãn, mấy ngày trước cậu rất quy củ khoảng mười một giờ sẽ quay trở về phòng của mình.


Đêm nay, đã gần mười hai giờ, còn lề mà lề mề diện cớ không chịu đi.


Vu Vãn tắm xong đi ra, nhìn thấy Lục Thời Dập vẫn ngồi trong phòng khách, hỏi cậu: “Em còn không quay về phòng ngủ à?”


“Đợi một lúc nữa.”



“Đợi cái gì?”


Vu Vãn hỏi cả buổi, cậu cứ ấp úng, về sau cái gì cũng không nói, chỉ ngồi mãi không đi.


“Chị muốn đi ngủ, mau quay về phòng của mình đi.” Vu Vãn không khách khí trực tiếp đẩy người ra khỏi phòng, đóng cửa lại.


Đồng hồ treo trên tường, vừa khéo chỉ đến 12 giờ, chuông cửa vang lên.


Vu Vãn không cần nhìn cũng biết người bên ngoài là ai, mở cửa ra, cười hỏi: “Còn chuyện gì sao?”


Lục Thời Dập đứng ngoài cửa không hề rời đi, rũ mắt nhìn cô: “Vãn Vãn, có phải chị quên chuyện gì rồi không?”


“Quên chuyện gì?” Khóe mắt Vu Vãn mang theo ý cười, cố ý nghe không hiểu.


“Mười hai giờ, đã là một ngày mới, bây giờ là ngày 12 tháng tư.” Lục Thời Dập không ngừng nhắc nhở.


“Rồi sao?”


Lục Thời Dập nhìn cô không chớp mắt. Cậu cũng nhắc nhở rõ ràng như vậy, cô sẽ không quên chứ?


Cậu rầu rĩ nói: “Hôm nay là sinh nhật của em.”


Vu Vãn vẻ mặt bình thản “Ồ” một tiếng.


Người đàn ông nào đó hoàn toàn không thể nhịn nổi, “Vãn Vãn, sinh nhật của em, chị không có quà gì tặng cho em sao?”


Vu Vãn cúi đầu, trầm thấp cười.


Cái tên nhóc thối tha này, nhẫn nhịn cả đêm rốt cuộc không nhịn nổi nữa.


Cả đêm diện cớ không đi, chính là muốn đợi đến 12 giờ, để nhận quà sinh nhật của cô, thực sự rất nóng lòng.


Vu Vãn ngẩng đầu lên, khẽ nhướng đôi chân mày xinh đẹp, cố ý nói: “Chị quên mất, thực sự không chuẩn bị gì, làm sao bây giờ?”


“….” Lục Thời Dập thất vọng thở dài, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đưa tay lên cưng chiều xoa đầu Vu Vãn, cười an ủi cô: “Không sao đâu, quên thì thôi vậy. Cái kia…. Chị hôn em một cái đi, xem như là món quà sinh nhật tặng cho em.”


Lục Thời Dập mím môi, nghiêng người về phía cô, chủ động lấy nụ hôn làm quà sinh nhật.


Vu Vãn nhìn đôi môi gợi cảm của cậu, khuôn măt tuấn tú, bỗng nhiên có chút xúc động, ngón tay xinh đẹp quấn lấy cà vạt của cậu, rồi kéo cậu về phía trước.


Hai người lập tức tiến gần nhau hơn.


Đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, cô giống như hôn lại không hôn dán vào môi cậu, âm thanh quẩn quanh, “Một nụ hôn đủ không? Nếu khồng ….Đêm nay chị tặng bản thân mình cho em nhé?”