Độ Ách

Độ Ách - Chương 81




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 81: Hắc bảo (ngũ)



Biên tập: Bab.



Sửa lỗi: Bảo Bảo.



Hai bên giằng co, không một ai nhúc nhích. Bách Lý Quyết Minh thử vươn tay ra thăm dò, quơ quơ trước mắt bà. Bà ấy vẫn không động đậy, hai hốc mắt trũng sâu tối đen giống như đang nhìn chằm chằm Bách Lý Quyết Minh một cách đầy u ám. Bà là một người mù, lẽ ra không nhìn thấy y mới đúng. Người phụ nữ này còn sống thì tất nhiên phải nghĩ cách đưa bà ấy đi, nhưng vẫn chưa có cách nào ổn ổn nên cần phải bàn bạc kỹ hơn



Bà ấy vẫn bất động, như thể bị điểm huyệt vậy. Bách Lý Quyết Minh nhìn bà ấy không hề động đậy, chẳng rõ bà rốt cuộc có biết trước mặt mình đang có người hay không. Con quỷ nhỏ búp bê kia cũng ngoan ngoãn trong lồng ngực bà, không một tiếng động. Bách Lý Quyết Minh nhìn quanh bốn phía, thấy quỷ bảo vẫn như cũ, không xuất hiện biến hóa gì đáng sợ. Y hết sức cẩn thận di chuyển vị trí, khuôn mặt của Mục phu nhân vẫn hướng về hướng ban đầu. Bà ấy hẳn là không chú ý tới y, y cũng dần yên tâm.



Thế là rón ra rón rén lùi về, lùi thẳng đến đằng sau lạc địa tráo[1], vỗ tỉnh Sư Ngô Niệm đang nhắm mắt nghỉ ngơi rồi làm một cái thủ thế "có quỷ, im lặng" với hắn. Các quỷ hầu khác kịp phản ứng, nhanh chóng nắm đao cảnh giác. Bách Lý Quyết Minh chỉ chỉ vị trí chỗ cửa sỗ nguyệt động rồi ra thủ thế với Sơ Nhất, ý nói rằng gã và y sẽ cùng đi qua đó. Nhưng Sư Ngô Niệm lại ấn Sơ Nhất xuống rồi đuổi kịp Bách Lý Quyết Minh.



[1] Lạc địa tráo: Công dụng gần giống như vách ngăn chia phòng.







Bên kia song nguyệt động tối om om, chẳng hề có chút ánh sáng nào. Hai người Bách Lý Quyết Minh và Sư Ngô Niệm cầm đèn mò mẫm, ánh sáng vàng nhạt giống như là mật ong chảy qua, bọn họ đi được vài bước, cuối cùng cũng lờ mờ nhìn thấy tình hình ở phía bên kia cửa sổ.



Mục phu nhân không thấy đâu nữa, cửa sổ nguyệt động bị bùn máu lấp kín. Con búp bê bằng đất kia dựa vào trên khung cửa, hai vệt son đỏ tựa như máu tươi trên mặt diễm lệ đến lạ, nó cười khúc khích nhìn bọn họ như thể đang chờ xem kịch vui. Con búp bê đất này quá tà tính, Bách Lý Quyết Minh rất không thích. Y lắc đầu với Sư Ngô Niệm, truyền âm nói: "Mới vừa ngay đây, mà giờ chẳng biết người đi đâu rồi."



Mục phu nhân đi rồi còn quay lại, rất có thể là đã phát hiện ra bọn họ. Lấy cẩn thận làm đầu, dù sao thì nghỉ ngơi cũng kha khá rồi. Sư Ngô Niệm ra hiệu về phía sau, để nhóm người lập tức lùi lại.



Vào đúng lúc này, đèn bão của mọi người nổ bùng lên một tiếng, trong phút chốc giấy Cao Ly bị bắt lửa, nhanh chóng cháy rụi. Lửa tắt, xung quanh bỗng chìm vào màn tối. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Biến cố xảy ra đột ngột, nhóm quỷ hầu đều nhất mực bình tĩnh, không con quỷ nào gào hét dẫn đến bị lộ vị trí. Đèn bão không hiểu làm sao mà nổ mạnh, hiển nhiên là do bọn quỷ quái trong quỷ bảo giở trò. Lúc này điều tốt nhất nên làm tương kế tựu kế, ẩn mình vào trong bóng tối. Đám quỷ hầu này hết sức ăn ý, đoán là trước khi đến đây đã bàn bạc qua các phương pháp để đối phó với nhiều tình huống khác nhau, không một vị trí nào lộn xộn. Bách Lý Quyết Minh cái gì cũng không biết, nhưng may là đầu óc nhanh nhạy, chứ không trong lòng bàn tay đã sớm bùng lửa rồi.

Y muốn đi qua chỗ Sư Ngô Niệm, ở đây chỉ có mình thằng con nuôi tiện tay nhặt được này là xác phàm, nếu đi là đi đời thật luôn. Đứa con của hời này mà mất, vàng của y cũng sẽ không còn. Truyền âm cho Sư Ngô Niệm, bảo hắn ta đừng có mà lộn xộn, tự y sẽ mò qua đấy. Vừa đi, ánh mắt vừa thích ứng với bóng tối, y thấy rõ được một vài cái bóng.



Quỷ hầu một khi đã im lặng thì chính là người chết trăm phần trăm, trong căn phòng này ngay đến cả một tiếng động nhỏ cũng không có. Bỗng ngay sau đó, Bách Lý Quyết Minh nghe thấy tiếng dính dính nhớp nhúa đặc sệt truyền đến từ bốn vách tường như thể một chuỗi chất nhầy. Nghe khá giống có thứ gì đó từ trong tường chui ra, trong lòng Bách Lý Quyết Minh giật thót một cái, rất muốn dấy lửa trong tay lên nhìn xem. Nhưng mà bây giờ đốt lửa thì có khác gì làm cái bia ngắm cho người ta đánh đâu. Y cố mà kìm lại, rồi tiếp tục mò đến chỗ Sư Ngô Niệm.

Mọi thứ đều mờ mịt, Bách Lý Quyết Minh đi theo phương hướng trong trí nhớ, nhanh chóng nhìn thấy một bóng người đang đứng trước mắt. Là thằng con nuôi đấy à? Không đúng, hình dáng của cái bóng này thật sự rất méo mó, mềm dẻo một cách quái dị chẳng khác gì sợi mì, cứ như không có xương vậy. Nó chắc chắn không phải là Sư Ngô Niệm, nếu một người mà lớn lên như thế thì không thể nào có xương sống được. Nhưng y vẫn tiến lên trước mấy bước, tầm nhìn cũng sáng sủa hơn phần nào, rồi y thấy Sư Ngô Niệm. Thân hình cao gầy thẳng tắp, xinh đẹp tựa như cây tùng cây trúc, đang khoanh tay đứng ở ngay đằng trước cách đó không xa, chỉ cách thứ không xương kia tầm ba bốn bước chân.




Dường như hắn ta đang quan sát nó, có hơi cúi người xuống.



Bách Lý Quyết Minh gần như muốn tắt thở đến nơi, truyền âm nói: "Quay lại, đi qua chỗ ta. Ngươi chán sống à?"

Giọng nói khàn khàn của Sư Ngô Niệm chậm rãi truyền đến, "Không phải nghĩa phụ bảo con không được cử động sao?"



Y bảo hắn không được cử động thế là cũng không động thật luôn đấy? Đầu óc thằng nhỏ này sao mà ngẫn ngờ thế! Bách Lý Quyết Minh rất muốn tát cho hắn một cái, để hắn tỉnh táo lại. Sư Ngô Niệm từ từ lùi về sau, đến bên cạnh Bách Lý Quyết Minh. Hắn khẽ nghiêng mặt, trong ánh mắt là dịu dàng, tiếc thay trong phòng quá tối nên Bách Lý Quyết Minh đã chẳng nhìn thấy.



Hắn nói: "Con sợ nghĩa phụ không tìm thấy con."



Bách Lý Quyết Minh nhìn cái thứ không xương ở trước mặt mà bĩu môi, "Con hàng kia từ đâu ra vậy?"



"Có vẻ như là bùn máu và cái gì đó trộn lẫn." Sư Ngô Niệm từ trong ngực lấy ra một cái hộp bằng vàng to cỡ lòng bàn tay, sau đó mở ra, bên trong chứa một cục bùn máu. Ngay khi vừa mở nắp, một mùi hôi thối xộc thẳng lên mặt. Sư Ngô Niệm giải thích: "Này là từ lần trước đến đây quỷ hầu của con cạo xuống khỏi người thứ này. Chúng nó hình như không có xương, tạm gọi là 'Người Không Xương'."

"Không phải chứ." Bách Lý Quyết Minh nói, "Ý của ngươi là trong bùn của quỷ bảo toàn là cái thứ này ư? Các ngươi vừa mới đào cả đống bùn máu như thế, tất cả đều là thịt của nó?"




"E rằng đó là sự thật. Thật ra con chưa nói với người, nếu người nhìn kỹ thứ bùn này thì không chừng còn có thể tìm thấy tròng mắt của chúng nó nữa đấy." Sư Ngô Niệm thở dài, "Cơ thể của chúng hoàn toàn toàn khác với chúng ta, không có xương, thân mình càng ngày càng dẹp, các cơ quan nội tạng hoàn toàn không đặt đúng chỗ, thậm chí đầu cũng bẹt như cái đĩa. Chúng hít thở bên trong tường, cắn nuốt lẫn nhau, phân và thân trộn lẫn. Con tự thấy vốn hiểu biết của mình cũng đủ sâu rộng, nhưng mà đây là lần đầu tiên gặp thứ này. Thế giới rộng lớn, quả đúng là không thiếu sự lạ, hóa ra dùng cách thức này cũng có thể sống sót."

Nghe Sư Ngô Niệm nói thế, Bách Lý Quyết Minh cảm thấy có chút không thích hợp, "Không đúng, ngươi có ý gì? Chúng là vật sống ư? Còn là người nữa cơ á?"



"Con quên chưa nói với nghĩa phụ à?" Sư Ngô Niệm chớp chớp mắt, "Mục Gia Bảo, ngoại trừ tiểu muội của Mục Tri Thâm ra thì hai trăm hai mươi ba nhân khẩu còn lại, tất cả đều còn sống." Hắn ngưng lại một chút, đoạn sửa miệng, "Không đúng, phải trừ đi cả chỗ bùn máu mà chúng ta vừa lỡ đào tường ra nữa."



Bách Lý Quyết Minh kinh ngạc, mất một lúc lâu cũng không thể thốt nên lời. Theo ý của Sư Ngô Niệm, hơn hai trăm người của Mục Gia Bảo chẳng những chưa chết mà còn trở thành thứ bùn máu biết chuyển động sao? Người ngợm thành ra cái dạng này còn có thể sống ư?



"Mục Tri Thâm có biết không?" Y hỏi.



Sư Ngô Niệm đặt ngón trỏ lên môi Bách Lý Quyết Minh, "Không thể nói cho hắn biết được đâu, nghĩa phụ." Hắn mỉm cười, đôi mắt cong cong, "Con nghe nói nghĩa phụ vẫn luôn tìm kiếm một mối lương duyên tốt xứng với Tầm Vi cô nương, Mục lang quân làm người khiêm tốn, quang minh chính đại, là sự lựa chọn con rể rất tốt. Nghĩa phụ sẽ không để hắn mất hết đi ý chí, bằng lòng chịu chết đấy chứ."

Trong lời nói của gã đàn ông này có nuối tiếc, nhưng không có thương cảm. Bách Lý Quyết Minh chợt nhận ra rằng đây là một con người tâm lạnh như ngọc, đối xử với bằng hữu cũng mang lòng tàn nhẫn. Hắn nói vậy là bởi vì sợ Bách Lý Quyết Minh làm hỏng việc, hắn còn muốn dùng Mục Tri Thâm để làm lợi thế uy hiếp Mục Bình Vu.



Tuy rằng lăn xả vì Bách Lý Quyết Minh, nhưng y vẫn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ. Rốt cuộc Sư Ngô Niệm muốn làm gì chứ? Y đột nhiên không thể xác định nổi,




Sư Ngô Niệm tiếp tục nói: "Chỉ cần đừng đụng đến Mục phu nhân thì Người Không Xương cũng sẽ không tỉnh lại. Chúng ta còn chưa biết rõ mối liên hệ bí ẩn giữa Mục phu nhân và bọn chúng là như nào."



Cuối cùng thì đôi mắt cũng hoàn toàn quen được với bóng tối, đưa mắt nhìn bốn phía, xung quanh toàn là lũ Người Không Xương mềm oặt. Bọn chúng bò trên đất, đánh hơi khắp chỗ, hình như là đang tìm kiếm tung tích của bọn họ. Bọn họ là quỷ, chỉ cần không thắp đèn thì Bách Lý Quyết Minh và nhóm quỷ hầu có thể qua cửa trót lọt. Chỉ riêng Sư Ngô Niệm là không thể, hơi thở người sống tràn trề, quá dễ bại lộ. Bách Lý Quyết Minh cởϊ áσ choàng ngoài của mình ra, đổi cho Sư Ngô Niệm.

Nơi cửa sổ nguyệt động chỗ Mục phu nhân vừa đứng không bị bùn máu ngăn trở nên có thể ra ngoài, bọn họ bèn nắm bắt thời cơ di chuyển đến đó. Quỷ hầu áp sát bọn họ, bao quanh Sư Ngô Niệm ở giữa, từ từ đi đến chỗ cửa sổ nguyệt động. Bách Lý Quyết Minh phụ trách mở đường, để ý dưới chân, thật cẩn thận mà thăm dò phía trước, chỉ sợ giẫm phải mẩu gỗ vụn nát nào đó gây ra tiếng động lại thu hút sự chú ý. Thế nhưng mới được có bốn năm bước, khi đi ngang qua cái bàn nhỏ sơn đen, bỗng dưới chân bộp một tiếng, một cái chén ngọc lưu ly đập vào bên chân hắn, vỡ năm nát bảy.



Một tiếng động như vậy vang lên trong căn phòng nhỏ vô cùng yên tĩnh thì chẳng khác gì nơi đất bằng rền vang tiếng sấm, tất cả mọi người đều im lặng. Bách Lý Quyết Minh ngẩng mặt lên, con búp bê đất mặc chiếc váy lụa màu xanh đang đứng trên bàn nhỏ, trên khuôn mặt đỏ như đít khỉ trưng ra một nụ cười.


Mục Tri Thâm từ trước đến nay chưa bao giờ nhắc tới muội muội của mình, nếu biết con bé nghịch ngợm như thế này thì thể nào cũng trói con bé lại đừng hòng mà vùng ra nổi.



Tiếng động qua đi, vô số Người Không Xương quay ngoắt đầu lại, tiếng hét the thé rợn gai người nối tiếp nhau. Một đoàn bóng đen như đám mây bay thẳng về phía mặt Sư Ngô Niệm, bị Bách Lý Quyết Minh tung một cước đá bay ra ngoài. Bóng đen xuyên qua vòng vây của nhóm quỷ hầu nhưng Bách Lý Quyết Minh không kịp quay lại viện trợ, Sư Ngô Niệm xoay người rút đao, tay áo tung bay như cánh bướm đen, lưỡi đao xé không huyết sắc như hồng.



Hắn đưa mắt lấp lánh, khóe môi vương nét cười, "Con đã là người lớn rồi, nghĩa phụ không cần phải lo cho con đâu."



Nhãi ranh này có tí bản lĩnh đấy. Bách Lý Quyết Minh thả lỏng tay chân, vận chuyển công pháp. Đằng nào cũng bị lộ rồi, còn ngại gì mà không phóng lửa? Ngọn lửa nóng rực chỉ trong nháy mắt bùng cháy nơi lòng bàn tay y, ánh lửa màu vàng đỏ chiếu lên nụ cười bất cần cùng cái răng nanh nhỏ của y.

"Đến đi, nhìn các ngươi khổ sở quá, hôm nay ông sẽ đích thân tiễn các ngươi về nơi yên nghỉ cuối cùng!"



Ngọn lửa tựa như rồng rắn quấn quanh y, tất cả những Người Không Xương đang vây y gào rít lên, hơi nước trắng bốc ra từ thân thể chúng. Có lửa, trong phút chốc tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng. Cuối cùng thì Bách Lý Quyết Minh cũng thấy rõ được khuôn mặt của bọn Người Không Xương, ngũ quan của chúng bị đảo loạn hết cả, mắt mũi miệng thì vặn vẹo thành một cái khối xoáy.



Đến tột cùng thì con quỷ nào, thuật pháp gì đã khiến bọn chúng biến thành cái dạng này? Bách Lý Quyết Minh cảm nhận được nỗi sợ hãi khắc sâu, lúc y còn sống đã đặt cái gì trong đống hộp để lại Mục gia cơ chứ? Thứ gì nằm trong quan tài mà y kéo từ Hư Môn ra?



Rốt cuộc y đã vì cái gì mà đánh cược cả mạng sống của mình?

________



Tác giả có lời muốn nói:



Tui cảm giác tui cũng khá là hợp viết vô hạn lưu đó, rất muốn thử sức một chút với linh dị hiện đại, giờ thì đang viết (thể loại) thoát khỏi mật thất, phó bản một viết về căn trại của dị tộc cổ thần bí, phó bản hai là về lâu đài ma quái của gia tộc u ám...



Linh dị hiện đại có thể viết về một cô nhi viện xảy ra hỏa hoạn khiến toàn bộ bọn trẻ gặp nạn, hay một bệnh viện bỏ hoang bí mật tiến hành thí nghiệm cơ thể người, rồi thì đường hầm quặng mỏ dưới lòng đất đào được một vật thể bí ẩn khiến cho tất cả thợ mỏ đều mất tích, thành phố hoang vắng trong nhiều thập kỷ sau sự cố điện hạt nhân, hành khách của chuyến bay gặp nạn biến mất một cách lạ kỳ... Trong lòng ngứa ngáy lắm rồi, nhóm nhân vật chính có thể lập thành một đội lính đặc chủng đã xuất ngũ, nhận lệnh trực tiếp từ một bộ ngành thần bí của quốc gia nhằm giải quyết các sự kiện siêu nhiên. Cảm giác sử dụng lựu đạn để đánh quỷ đuổi ma hơi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đấy, khửa khửa! Trí tưởng tượng thì nhiều, nhưng tiếc là chỉ có một đôi bàn tay, hơn nữa truyện hiện đại trên Trường Bội cạnh tranh ghê lắm, linh dị hiện đại thường ít được chú ý nữa, thôi thì nói sau nha (đen mặt)