(ĐN One Piece) Linh Hồn Của Biển

Chương 67




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Vậy ngài Tam hoàng tử cần gì ở tôi?" Victor cất tiếng, đôi mắt không hề đá động gì đến chàng trai kế bên, hắn vẫn nhìn về phía trước, về một phương trời xa sôi nào đó. Bữa tiệc trà đã kết thúc vào hơn mấy phút trước, và hắn trong khi di chuyển về phòng nghỉ của mình lại bắt gặp cậu hoàng tử của Germa giữa đường, thế là hai người cùng đi đến một ban công gần đấy nói chuyện.

"Anh..." Sanji chợt dừng lại. "Ngài đã có quan hệ gì đó với Germa từ trước, đúng chứ?"

"Không hẳn!" Victor quay người, lưng hắn dựa vào lan can, mang một dáng vẻ gì đó có chút mệt mỏi. "Nói đúng hơn thì, lão già nhà tôi- là tên khốn Saigai đó có làm ăn khá lớn với Germa, tôi phận người giao thương nên có chút quen biết!"

Sanji ánh mắt trầm xuống, đôi tay lấy điếu thuốc tàn ra khỏi miệng, khẽ nhả ra một làn khói trắng bạc. "Thật ra, từ trước đến giờ tôi đã luôn có chút nghi ngờ về thân phận của anh..." Sanji không còn dùng kính ngữ, anh nghĩ việc nói chuyện cá nhân này không nên dùng mấy thứ trang trọng kia. "Nhưng điều tôi thật sự không ngờ là về việc anh là cháu trai của một gã Thiên Long Nhân quyền lực như thế!"


"Haha, bất ngờ lắm sao? Thái độ của cậu chẳng khác mấy đồng đội đâu. Và cậu thật sự đã ra tay với Lu?" hắn cất câu hỏi, mặc dù đã có đáp án trong lòng.

"Ừ, mong cậu ấy sẽ ghét tôi và chấm dứt mối quan hệ này..." 

Victor khẽ bật cười "Nhưng tôi nghĩ cái trò đó của cậu sẽ vô dụng thôi. Tôi biết thằng nhóc thuyền trưởng ấy cứng đầu như thế nào, trừ phi cậu xóa kí ức nó thì chẳng có cách nào khác để Lu dừng việc đưa cậu rời khỏi đây!"

"Haha, tôi biết! Nên tôi đang cầu mong Chúa Trời  hằng ngày đấy, mong ngài ấy có thể khiến quyết định của Luffy thay đổi và rời khỏi đây!" Sanji ảo nề, anh bỏ sự nghiêm chỉnh của một vị hoàng tử mà ngồi thụp xuống nền cỏ xanh, để 1 chân duỗi thẳng, 1 chân chống lên để gác cánh tay đang cầm 1 điếu thuốc lá đang tỏa những làn khói bạc trắng. "Nhưng nó hoàn toàn bất thành, tôi ước mình có thể xóa kí ức của Luffy!"


"Tôi có thể làm, trái ác quỷ cho phép tôi làm điều đó..." Victor nhìn chàng trai đang ngồi kế bên mình, cảm xúc có chút trầm xuống. "Nhưng tôi sẽ không làm thế!"

"Anh có thể xóa kí ức? Sao lại không làm điều đó giúp tôi?"

"Bởi cậu muốn rời khỏi đây!" Victor bật cười trước đôi mắt mở to đầy sự kinh ngạc của Sanji. "Tôi biết mong muốn thực sự của cậu, rời khỏi đây, phiêu lưu và All Blue. Và ước mơ đó sẽ không bao giờ thành hiện thực nếu không có Luffy."

"Ha, anh làm như hiểu tôi lắm ấy?"

"Tất nhiên, tôi làm sao hiểu cậu bằng tên đầu tảo kia...." Victor khẽ trêu chọc một tiếng, con cáo vàng kia cũng liền xù lông lên phản bác lại.

"Hắn ta không hề hiểu tôi!"

"Ồ..." Victor làm điệu bộ như không nghe thấy, hắn thích suy nghĩ của chính mình về mối quan hệ của bộ đôi quái vật dưới trướng thuyền trưởng của băng Mũ Rơm. 


Sanji tất nhiên nhìn thấy thái độ đó của hắn, nhưng anh không buồn nói vài câu đính chính hay phản bác, bởi anh biết nếu càng làm như vậy thì chẳng khác gì đang ngụy biện, che dấu cho sự thật. "Nhưng làm sao anh biết về All Blue, tôi chưa từng nói với anh về vấn đề này?"

"Về điều đó... nếu tôi nói tôi đoán được thì cậu tin không?"

"Không hề!" Sanji lập tức nói mà chẳng buồn suy nghĩ. 

"Vậy cậu hãy tin vào lý do đó đi, bởi dù tôi có nói gì cậu cũng chẳng tin đâu!"

"Tôi thấy anh không muốn nói sự thật thì đúng hơn..." Sanji chậm rãi nhắm mắt lại, dùng toàn lực dựa vào bức tường đá-nơi được làm nên lan can mà dựa. Sanji tất nhiên biết được cái lý do mà Victor đang cố che dấu kia.

/Một quý cô tóc vàng xinh đẹp trong bộ váy trắng nhẹ nhàng tinh tế cùng với một nụ cười đầy ấm áp... quý cô sau lưng cậu đẹp thật đấy!/
Câu nói của Victor vào ngày đầu Sanji gặp hắn, đến tận bây giờ Sanji vẫn chẳng thể quên câu nói lởn vởn trong đầu ấy. Sau nhiều lần chứng kiến sức mạnh của vị cựu Phó đô đốc kia, Sanji đã hoàn toàn tin rằng câu nói ấy là sự thật, việc Victor có thể nhìn thấy người mà Sanji kính yêu nhất cũng là sự thật. Vì thế, để giải đáp cho việc hắn ta hiểu rõ về anh như vậy, chỉ có thể là do người ấy nói mà thôi.

Tại sao? Tại sao vẫn luôn ở bên tôi?

Sanji dường như sắp chìm đắm trong không gian của riêng mình, dường như sắp chìm vào cảm xúc gần như tuyệt vọng kia. Nhưng đó là dường như trước khi có sự xuất hiện của cô gái tóc nâu với một bộ váy trắng tinh tế, có vẻ sự xuất hiện của cô ấy khiến tâm tình chàng hoàng tử này khá hơn.

"Anh Sanji!?"

Victor nhìn thấy cô gái tóc nâu đang bước tới từ xa, vẫn là một vẻ mặt ngây thơ và tràn đầy thánh thiện kia. Nói thật thì nếu không đề cử giải thưởng diễn viên xuất sắc nhất cho cô ấy thì thật đáng tiếc cho tài năng thiên phú ấy.
"Hôn thê của cậu có vẻ muốn nói gì đó, tôi cũng không thể ở lại làm phiền đôi vợ chồng sắp cưới nữa!"  Victor như chuẩn bị sắp rời khỏi đây.

"Đừng làm tôi ngại chứ...." Sanji muốn nói gì đó nhưng câu đến miệng rồi lại dừng "Victor... có chuyện này...."

 Victor chú ý đến chiếc vòng tinh xảo ấy, nếu hắn không từng đến những khu buôn bán nô ɭệ lớn bật nhất thì chắc chắn không biết công dụng của nó. Hắn nghĩ Sanji muốn mượn năng lực của mình để chém đứt nó đi. Nhưng hình như sự xuất hiện của cô gái Pudding khiến cậu ta không dám mở miệng.

"Nếu có chuyện gì nữa thì hãy đến tìm tôi tại thư viện vào 4h chiều mai!" nói xong hắn khẽ gật đầu như một lời chào tạm biệt cho quý cô vừa mới xuất hiện kia.

Khi Victor đã khuất bóng hoàn toàn, Pudding mới bước tới gần Sanji hơn, rồi lo lắng cất lên giọng nói: "Anh Sanji, em có chuyện muốn nói, về nhóm của Mũ Rơm..."
.....#.....

Khi cơn mưa dứt trải qua một thời gian dài trút nước, cũng là lúc ánh sáng ngày mai đã lên đỉnh đầu. Một mặt trời chói rọi cùng với không khí trong lành sẽ là biểu hiện tốt của một ngày mới tuyệt vời. Nhưng đó là đối với người có niềm cảm thụ với thiên nhiên, với Victor- kẻ chỉ yêu biển lại không hề có hứng thú gì với vẻ tươi xanh ngoài kia. Tâm trạng hắn nặng nề khi lại tiếp tục khoát trên mình một bộ trang phục rườm rà và nặng trĩu, sắp tới hắn lại có một cuộc hẹn nhỏ với mụ Big Mom tại thư viện, hình như mụ có gì đó muốn khoe khoang với mọi người.

"Mấy giờ rồi?" khi mà người vẫn dựa trên ghế sofa, đôi mắt đã nhắm tịt lại như đang ngủ, vậy mà vẫn có thể cất tiếng lên.

"8h rồi!" Ryouta cất tiếng, anh bước tới lấy quyển sách mà Victor dùng để che mặt rồi đặt lên kệ. "Ngài nên dậy thôi, Big Mom có hẹn chúng ta một bữa thăm thư viện vào lúc 8h30!"
"Một mụ đam mê đồ ăn mà có sở thích với những cuốn sách khô khan sao?" Victor phàn nàn, hắn đứng dậy, đứng yên một chỗ để kẻ tùy tùng kia có thể thoải mái chỉnh bộ y phục đang có những vết gấp nhăn nheo. "Đúng là Tứ hoàng màu mè nhất!"

"Xin đừng ở trước mặt của gia nhân và con cái của Big Mom nói như vậy, chúng ta đến đây chỉ để thăm dự tiệc cưới. Đừng quá có quan hệ với bất cứ ai..." Ryouta cẩn thẩn chỉnh lại bô áo choàng của hắn. "Nhất là với băng Mũ Rơm, tôi biết ngài đang có giao tình với họ nhưng đừng liên lụy đến Saigai- sama. Danh tiếng ngài ấy đã gặp nhiều ảnh hưởng khi ngài vào 2 năm trước phản bội hải quân đấy!"

"Biết, biết rồi..." Victor khẽ cằn nhằn, hắn không để Ryouta chỉnh trang phục cho mình nữa mà lập tức bước đi, vung tay một cái khiến tấm áo choàng ấy lập tức bị thổi bay phất về phía sau, vết nhăn mà Ryouta khó khăn sửa lại tiếp tục xuất hiện. Ryouta bất lực, gã cũng chả buồn nói bất cứ gì nữa, cũng liền bước đi theo sau.
Tuy buổi thăm thư viện này bắt đầu từ 8h30, nhưng vì một số sự cố mà hắn lại đến sớm hơn dự kiến, tầm 8h15 hắn đã đứng trước một căn phòng chồng đầy sách. Victor nhìn chồng sách dày cộm quanh hàng trăm cái giá đỡ. Với người bình thường mà nhìn thấy nó liền đều mang một vẻ ảo nề, chán nản, điển hình như thuyền trưởng chỉ biết ăn của băng Mũ Rơm- Luffy. Nhưng với hắn thì lại khác, hắn rất thích sách, thích đến một cách say mê cuồng nhiệt, vì thế khi nhìn cả hàng chồng tá sách kia, tâm tình chán nản của hắn cũng vui lên một chút.

Ít nhất ở cái nơi lãnh địa chán ngắt này cũng có thứ vào được tầm mắt của hắn.

"Ôi chao, sao ngài lại đến sớm thế? Tôi còn chưa chuẩn bị xong!"

Victor sau khi đánh giá tổng thể căn phòng một lượt sau đó mới để ý đến người mới cất tiếng. Đó là người làm cho tòa lâu đài rộng lớn này, cô ấy còn hài hòa và rất lịch sự khi giao tiếp với người có cấp bậc cao hơn chính mình.
"Cô không cần quá lo lắng, tôi đến sớm một chút chỉ để tham quan nơi này mà thôi!"

"Ngài có cần tôi chuẩn bị cho ngài ít trà và bánh không?"

"Cảm ơn nhưng tôi hiện tại không cần. Hãy tiếp tục công việc chuẩn bị của cô và mọi người đi!" hắn không muốn tiếp tục dây dưa với cô ấy nữa, lập tức quay gót bước đi trước khi cô ấy đặt thêm 1 hay nhiều câu hỏi nữa. Victor biết lòng hiếu khách này rất tốt, nhưng nếu quá đà chỉ cho người khác thấy phiền mà thôi.

"Chúng ta nên tìm niềm vui gì ở đây?" giọng hắn lầm bầm nhưng gã tùy tùng kế bên vẫn nghe thấy tất cả.

"Ngài nên đi tham quan thôi, nghe nói những cuốn sách ở đây đều là những sinh vật sống..." Ryouta thở một hơi. "Xin đừng động vào chúng để khiến nơi này rối lên!"

"Việc của ngươi chỉ là đi theo chứ không phải quản lý ta!" Victor khẽ cau có. "Nên đừng có mà ra những lệnh ngu xuẩn với người mà ngươi xưng là 'ngài' này!!"
Trước lời ấy, nó vẫn chả đá động gì đến người tùy tùng đi bên cạnh. Ryouta vẫn mang một vẻ mặt nhạt cùng 1 nụ cười như giả tạo, gã dường như chẳng tức giận hay bày ra vẻ khó chịu. Hình như với gã, đó là chuyện nên diễn ra và trở thành một điều vô cùng bình thường của Ryouta, hay là của tất cả tùy tùng dưới tướng Saigai.

"Tôi sẽ chú ý lời nói của mình nhiều hơn..." giọng gã đột nhiên lật tông, trầm xuống và mang gì đó lạnh lẽo khiến ai nghe cũng phải rùng mình. "Ngài cũng nên chú ý hành động của mình, Saigai sama không thích những trò náo loạn đâu!"

"Ta lại nghĩ hắn thích ồn ào đấy." Victor khẽ nhếch môi, một điều gì đó bí hiểm vừa vụt qua khuôn mặt trào phúng ấy, và thật may mắn khi tên tùy tùng kế bên chẳng hề thấy điều đó.

Victor cùng với 'con chó bám đuôi' của mình đi lượn lờ khắp mọi ngõ ngách của căn phòng rộng lớn. Một gian phòng chỉ có sách và sách chiếm toàn bộ chính là những giá kệ làm bằng gỗ nhung cao ngút. Hắn thấy thích thú với nơi đây, nhất là với những cuốn sách 'sinh động' bởi những âm thanh kêu gào quái dị khi hắn chỉ đi lướt qua. Victor chẳng hề mở ra để đọc bất cứ cuốn sách khổng lồ nào cả, hắn đơn thuần chỉ chạm nhẹ vào chúng và cùng nhẹ nhàng lướt qua như một cơn gió vô hình.
/Giúp tôi/

Đôi chân hắn chợt dừng lại trước một kệ sách cũ. Hiện tại, hắn cũng bắt đầu để ý đến cái giá sách nằm cuối góc kín gian phòng thư viện, nó cũ và mục rửa- điều đó càng chứng tỏ thời gian tồn tại của nó đã quá lâu hay  bị chủ nhân bỏ xó và không quan tâm. Hắn không buồn suy nghĩ về nguyên nhân ấy, thứ hắn cảm thấy hứng thú duy nhất chính là một cuốn sách bìa trắng tinh cùng những hoa văn vàng kim tinh tế. Nó khác với tất cả những cuốn sách tàn tạ còn lại bởi trông nó có vẻ mới và được bảo tồn khá cẩn thận.

Victor vươn tay lấy nó ra khỏi kệ, bỏ mặc ánh mắt ngăn cấm của gã tùy tùng kế bên. 

Đây là một cuốn cổ tích?  Hắn nghĩ thế khi mà nhìn thấy dòng tiêu đề được viết bằng chữ la tinh với những nét cong điêu liệu như nghệ nhân- [Nàng tiên cá]. Đó là cuốn cổ tích quen thuộc của các trẻ con biển Bắc, mặc dù hắn sinh ra ở biển Đông nhưng việc biết về nó là một chuyện hiển nhiên, bởi nó quá nổi tiếng. 
Nhưng việc gặp lại cuốn sách thuở nhỏ mình từng đọc không phải là chuyện khiến hắn hứng thú. Thứ làm hắn không thể dời mắt khỏi hiện vật cũ nát này lại đến từ thứ nội dung bí ẩn bên trong. Victor cảm thấy một năng lượng, không lớn mạnh cũng không quá yếu, nhưng chỉ có người tinh tế mới cảm nhận được dòng chảy bất ổn ấy. Nó khiến hắn tò mò, càng khiến hắn muốn tìm hiểu.

"Ngài Victor!"

Giọng của cô phục vụ ban nãy khiến hắn thoát khỏi suy nghĩ muốn tìm hiểu của chính mình. Victor nghiêng mình, đối diện cô gái cùng ánh mắt như đang cất lên câu hỏi.

"Buổi tiệc trà đã bắt đầu, 'mẹ' đang đợi ngài!"

Hắn rũ mi, cất cuốn sách vào áo choàng, chân bước về hướng cô gái "Cảm ơn cô đã thông báo, ta sẽ tới đó!"

Vị nữ phục vụ ấy khẽ cúi đầu, mình lùi phía sau để hắn đi trước, sau đó cũng lùi một bước sau tùy tùng của Victor rồi mới bắt đầu cất bước theo sau. Đó chính là lễ nghi mà bất cứ giai nhân nào đều phải thực hiện hoặc giống như một cái gộng xiềng xích để ngăn khoảng cách của một con người với con người.
"Moamama, xin giới thiệu với mọi người, những cuốn sách ma thuật!!!"

Vị Thiên Long Nhân nhỏ kia bước tới từ xa, với khoảng cách ấy hắn vẫn nhìn thấymột thân hình to lớn với giọng nói đầy ma mị cùng nụ cười đặc trưng. Mụ ta đang cầm trên tay một cuốn sách dày và lớn, tùy tiện lật từng trang đến khi dừng lại hình ảnh mụ yêu thích và mọi người chiêm ngưỡng những sinh vật diệu kì bên trong.

"Đây là một trong những trang sách yêu thích của ta, một con kì lân sống! Quá đẹp phải không nào?!" 

Giọng cười mụ ta vang lớn nhưng âm thanh lọt vào tai Victor chỉ là tiếng hí đầy đau thương của con kì lân có thân hình giống ngựa vằn ở bên trong. Trước cuốn sách kì lạ ấy, dường như những người con của Germa dần thích thú hơn với việc này.

"Nó còn sống... trong cuốn sách?!" Reiju hiếu kì với sự độc lạ ấy.
"Dĩ nhiên, những thứ được giữ trong cuốn sách sẽ không bao giờ lão hóa vì vậy ở thư viện ày tràn ngập những cuốn sách lưu giữ những sinh vật quý hiếm." mụ vừa nói vừa không che dấu nụ cười tự hào của mình. "Đây là năng lực của Mont D'or, một trong các đứa con của ta!"

Một năng lực tiện lợi... cho việc giam giữ... Victor nghĩ thế, hắn đi tới một chiếc ghế trống và tự nhiên ngồi xuống, bình thản nhâm nhi ly trà pha mật ong thơm lừng mà chẳng để ý đến lời luyên thuyên dài dòng của Big Mom.

Lần này hắn cũng để ý xung quanh, hai nhân vật chính của buổi lễ cưới ngày mai thế mà không có mặt ở buổi giao lưu sách này. Là đang tâm sự trước lễ cưới sao? Victor chẳng để tâm, dù gì thì 4h chiều nay, Sanji cũng tự vác mặt tới đây tìm hắn.

"Ôi ngài Victor!!!" Big Mom giật mình khi phát giác thấy người quan trọng nhất ở đây. "Ngài thấy bộ sưu tập này thế nào? Ta thích nhất là con Griffin mới tìm thấy ở bờ biển phía Nam này!"
Mụ ta vạch ra một trang sách và hướng sách về Victor để hắn chiêm ngưỡng đầy đủ. Nhìn sinh vật bên trong kêu gào và dãy dụa không ngừng, thay vì thích thú thì hắn khó chịu đúng hơn. Nhưng tất nhiên để không phật lòng mụ to lớn kia, hắn cười và tỏ ra thích nó.

"Quả là một sinh vật sống động, một năng lực quá tiện lợi." Victor thích nhìn vẻ mặt sống động dễ thay đổi kia. "Tôi đã để ý vương quốc của bà, rất nhiều bộ tộc và chủng loài, thật khiến tôi kinh ngạc!"

"Moamamma, tất nhiên, đó là mục tiêu của ta!!" cơ hàm mở lớn trong tiếng cười toe toét hơi bị chói tai. "Vì Tottoland ta..."

"Nhưng mà thật kì lạ, ở một vương quốc đa dạng như thế này, vậy mà tại sao ta lại không thấy người khổng lồ nhỉ?" Victor vẫn bình thản nhâm nhi tách trà thơm phức, ánh mắt hé mở và lóe sáng, tràn đầy ý cười khi thấy gương mặt đen xì và méo mó của mụ. "Tôi cứ ngỡ người khổng lồ là bộ tộc phải xuất hiện cơ chứ, nghe nói đó là những chủng loại của bà mà?"
"...." Big Mom im bật, vẻ mặt của bà như sẵn sàng gϊếŧ người bất cứ lúc nào nhưng có vẻ bà sẽ không làm nó vào lúc này. "À, chắc ngài nhìn sót mất rồi..."

"Ồ, có vẻ tôi nên dành chút thời gian..." ánh mắt đỏ ngươi của hắn lập tức nhìn trực diện mụ ta. "Để chiêm ngưỡng Tottland mới được!"

Khi hắn vừa cất lời, lập tức một âm thanh lớn khiến buổi giao lưu này bị quấy nhiễu. Một người con nào đó của mụ ta cứ thế mà xông vào mà không để ý một chút tiểu tiết nào.

"M...m..m..mẹ! B...b...bọn con... đã mang h...hai đứa mà mẹ yêu cầu tới rồi!!!"

Hai đứa?!  Hình ảnh thuyền trưởng ngu đần đột nhiên lóe qua suy nghĩ của Victor, nhưng hình ảnh ấy lập tức bị biến mất khi hắn chả còn để tâm đến nó nữa.

"Ái chà, thật không may, hôm nay ta còn một số chuyện cần lưu tâm..." mụ bày tỏ vẻ mặt thất vọng khi không thể tiếp tục vàn chuyện với mọi người. "Thật lòng ta muốn dành nhiều thời gian với mọi người, nhất là ngài Victor. Nhưng có vẻ giờ ta buộc lòng phải đi rồi. Mọi người hãy cứ thoải mái tham quan nơi này. Chúc tất cả một ngày vui vẻ!"
Victor chả để tâm bà ta đi hay ở lại nên cũng chẳng khách sáo như Germa nói lời tạm biệt. Hắn cứ tiếp tục tận hưởng hương vị cùng tách trà và một vài mẩu bánh quy mặn, cùng cuốn sách vô tình được đặt trên bàn trà.

"Victor, trong ngài tận hưởng hơn tôi nghĩ."

Khi mà hắn bắt đầu để ý đến xung quanh, Reiju đã ngồi ngay bên cạnh cà cũng đang hưởng thức mùi vị của tách trà mật ong.

"Vậy theo cô tôi nên làm gì ngoài tận hưởng khoảng thời gian đọc sách này?"

Reiju tỏ ra trầm ngâm, và nụ cười đầy bí ẩn kia cứ hiện lên. "Tôi nghĩ hôn lễ ngày mai sẽ cho tôi thấy đáp án này!"

Victor nhướng mày, hắn cảm thấy nội tâm mình đang bị cô gái kia nhìn thấu tường tận. Nhưng hắn biết thay vì ngăn cản thì cô nàng bướm độc kia lại càng muốn buổi lễ ấy càng trở nên sôi động hơn.
"Vậy hãy tiếp tục chờ đợi đi, quý cô Bướm Độc à!"

Reiju nghe vậy lại cười phấn khích hơn, nếu để ý thì ai cũng có thể nhận ra nụ cười cú cô gái này rất thần bí giống với nàng khảo cổ Robin kia.

"Nếu hiện tại ngài rảnh, có thể nói chuyện với tôi được chứ?" Judge bước tới sau khi cuộc trò chuyện ngắn giửa Victor và con gái của mình kết thúc. "Chỉ là một chút chuyện về dự án mà thôi!"( ĐN One Piece ) Linh Hồn Của Biển - 67 Buổi thăm sách với Big Mom
cre: @Sanfrancisco_al (tw)