[ĐN Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần

Chương 28




" Tôi đếm từ một đến ba này! Đi xuống! Nghe không tên nhóc kia?!" Charlos giả vờ trừng mắt, đầy trêu chọc nhìn cậu trai đầu hồng ôm cứng ngắc chân cô hệt như con gấu Koala ôm lấy cái cây của nó

Dáng vẻ ngốc ngốc dính người như hiện tại của Natsu, không phải ai cũng đã từng nhìn thấy

Natsu khựng lại, méo miệng nghĩ nghĩ một chút, xấu hổ buông mấy cái vòi bạch tuộc của mình, nhảy xuống

Nhưng chỉ vừa đứng vững trên mặt đất, như sực nhớ được cái gì, cậu nhóc lại cảm thấy ấm ức, vừa cúi đầu bĩu môi buồn bã vừa chọc chọc hai đầu ngón trỏ vào nhau

Sau đó ngẩng dậy liếc xéo hai con người còn đu bám trên đôi vai thon gầy kia một cái

Tiếp tục quay sang tặng Charlos một ánh mắt ai oán đáng thương hề hề

Wendy và Lucy quay mặt không nhìn cậu, âm thầm làm mặt quỷ


Charlos dở khóc dở cười quan sát tất cả, chỉ biết đưa mắt nhìn trời với vẻ trẻ con của "mấy đứa nhóc nhà cô"

Cuối cùng thở dài thườn thượt:" Mấy đứa à..."

Lucy và Wendy liếc mắt nhìn nhau rồi cũng ngượng ngùng buông tay rời khỏi, gò má hai cô gái đỏ au như những trái táo chín thơm ngon

" Vậy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Charlos nhướn mày, đứng thẳng người, lông mày giật giật vì cảm giác ê ẩm ở hai bả vai mình lẫn khuôn mặt tội nghiệp của mấy đứa em

Natsu ngẩng mặt đầu tiên với vẻ mặt như đang lên án:" Tại...:

" Bắt lấy chúng!!" Bọn binh lính không biết từ khi nào lại kéo đến càng đông hơn, rầm rộ lao tới

" Để mọi chuyện sau đi! Chúng ta phải giải quyết vấn đề này trước!" Carla cấp tốc nhắc nhở trong khi chạy lại phía họ


" Chị Charlos!" Happy sợ hãi gọi, nước mắt chực chờ rơi xuống:" Chúng ta lại bị bao vây rồi~!"

Lucy Ashley cũng trầm mặc tiến đến gần họ, chẳng nói lời nào, nhưng đôi mắt ghim chặt vào cô gái vừa xuất hiện lại phức tạp đến không ngờ

" Không bỏ sót bất kỳ một tên nào!" Một tên có lẽ là chỉ huy vung tay

" Các ngươi muốn bắt ai?" Charlos cuối cùng cũng dời mắt mình từ nhóm Natsu sang bọn lính xung quanh

Nhưng cũng chỉ liếc mắt một cái rồi thôi, cô hơi cúi đầu, cắm đôi bàn tay vào túi quần, lầm lũi bước lên một bước thoát khỏi vòng vây của những người đồng đội

Đám lính như vẫn còn dư âm sợ hãi với cô sau đòn đánh khi nãy, dừng lại một chút đưa mắt nhìn nhau chần chừ, sau đó như thấy được cái gì càng đáng sợ hơn nữa, chúng thậm chí có chút điên cuồng lao tới


" Xông lên!! Không được để chúng thoát!"

" À..." Charlos cười khẽ, mái tóc đen che mất đôi mắt cô, giọng nói du dương lại trầm trầm đầy mê hoặc:" Vậy thì xin phép rồi..."

" Cho ta thấy các ngươi có gì đi..."

" Băng phong!" Charlos chỉ đơn giản là giậm một chân xuống mặt đất

Nhưng ảnh hưởng của nó thì rất tiếc là không đơn giản như vậy

Ma pháp trận màu lam bùng lên, sáng lòa chói mắt

Tại thời điểm ấy, gió đánh mất phương hướng của mình

Hơi nước trong không khí mang theo cảm giác lạnh buốt nặng nề đến tận trong phổi, khiến người ta hít thở không thông

Vô thanh vô tức

Lấy vị trí Charlos và nhóm Natsu đang đứng làm trung tâm, bán kính hai mươi mét xung quanh

Băng phủ kín mặt đất, bao trùm lên những tòa nhà

Nắng lấp lánh nhảy nhót phía trên vùng đất của băng, nhảy long lanh ánh mắt người nhìn
Không có ngoại lệ cho tất cả, bọn lính hoàng gia đều đã bị đông thành khắc băng đứng cứng đờ tại chỗ

Chỉ có giọt nắng phản chiếu trên mặt băng là thứ duy nhất còn chuyển động

...

Một phút yên lặng với cái cằm sắp rơi xuống đất cho mọi người...

" Hết xảy con bà bảy!" Happy nhảy lên vui vẻ

Natsu chống tay trên hông cười toe toét:" Tui là tui biết mà!"

Hơi lạnh đột nhiên lướt qua không gian làm Lucy và Wendy rùng mình tự ôm lấy bản thân, chớp chớp con mắt trợn tròn đang ngơ ngác

" Tuyệt..."

" Tuyệt quá đi mất!!!"

Hai cô nhóc chạy tới gần Charlos với đôi mắt lấp lánh ngôi sao

Lucy Ashley mở to mắt, vẫn há hốc nhìn cảnh tượng vừa xảy ra:" Không thể nào... Đó là... ma thuật của Trái Đất sao...?"

" Hử? À, ừ..." Charlos cười gật đầu nhìn hai cô bé đứng bên cạnh, lại quay đầu nhìn những người còn lại:" Đi thôi, chỗ này không phải nơi thích hợp để ở lâu đâu!"
" Vâng!"

" Aye sir!"

______________________________

Trong một cánh rừng ngoài thị trấn Luen, nơi dừng chân của tổ hợp kỳ lạ bao gồm hai sát long, hai Exceed, hai chị em song sinh cùng tên nhưng khác họ và một cô gái đen thui thùi lùi từ đầu tới chân

" Hừmmmmm..."

Sau quãng thời gian yên lặng lắng nghe Lucy hồi tưởng và kể lại những gì cô đã trải qua từ khi Fairy Tail bị hút vào cánh cổng Anima, hai sát long và hai Exceed của chúng ta hoàn toàn rơi vào tình trạng tự bế của riêng mình

...

" Vậy tóm lại là... " Natsu chống cằm đăm chiêu

" ..." Wendy khoanh tay với dáng vẻ tương tự

...

" Tại sao tụi em không thể sử dụng ma thuật?!" Cố gắng suy nghĩ nhưng không thể tìm được manh mối, cả hai ngẩng đầu nhìn chằm chằm Charlos, chờ đợi lời giải đáp

" Đơn giản là vì mấy đứa chạy quá nhanh" Con người từ nãy đến giờ đứng ngoài câu chuyện tiếp tục nhún vai vô cùng đương nhiên
" ?" Natsu cùng Wendy đồng thời nghiêng đầu, mặt đờ ra ngờ nghệch:" Là sao zậy?"

" Haizz..." Charlos che mặt thở dài, sau đó chống cằm nhẹ giọng:" Mấy đứa thật sự không phát hiện ra mình và Lucy khác nhau chỗ nào sao?"

" ?"

...

" Mystogan..." Đáng ngạc nhiên là câu trả lời đến cùng lúc từ cô mèo Carla và Lucy của họ, cả hai đều bật thốt ra nó trong lúc đang cau mày suy nghĩ với một nắm tay đặt phía dưới cằm đầy suy tư

Tất cả đưa ánh mắt dán chặt hai người, à nhầm, một người một mèo

" A..." Lucy giật mình vì mấy cặp mắt nóng cháy như muốn khoan luôn một lỗ trên người cô, luống cuống hết xua tay lại gãi đầu cười gượng:" Tôi chỉ đoán thôi... chỉ đoán thôi mà..."

Carla thì đơn giản là vung vẩy đuôi mình mấy cái, lần nữa ngồi thẳng người, không tiếp tục chú ý đến mọi thứ xung quanh
Nhưng khi lướt ánh mắt sang chỗ khác, cô tình cờ bắt gặp đôi mắt đen vốn phủ đầy nhu hòa xuất hiện tí ti ngỡ ngàng và khích lệ ấm áp, chăm chú quan sát mình

Không nhịn được quay đầu bối rối tránh né, phía dưới bộ lông trắng muốt của Carla như xuất hiện vài tia ửng hồng mờ mờ nhìn không rõ

" Đúng rồi đấy!" Charlos cười đến vành mắt cong cong gật đầu khẳng định

" Oa! Tuyệt quá! Carla! Chị Lucy!" Wendy hơi cúi đầu nhìn người bạn đồng hành nhỏ, lại quay sang nhìn cô gái tóc vàng, đôi mắt lấp lánh

" Thế rốt cuộc là tại sao?" Natsu vẫn cau có với cái đầu nghiêng nghiêng khó hiểu

" Jel... Mystogan nắm giữ một loại thuốc đặc biệt mà chúng tôi chế tạo..." Charlos khoanh tay ngồi thẳng người:" Nếu em còn nhớ, Lucy, trước khi đưa em đến Edolas chắc chắn Je... ý tôi là Mystogan, có cho em uống một viên thuốc đỏ đỏ, cỡ ngón tay út thế này..."
" A đúng rồi!!" Lucy giật mình nhớ lại

" Sao vừa nãy không nói!!" Natsu nghiêng người về phía cô gầm gừ

" À, thì tại... quên mất..." Lucy gãi đầu quay sang chỗ khác cười gượng 

" Thôi, thôi nào..." Wendy lúng túng xua tay giảng hòa

" Đó là do tôi kết hợp... À thôi bỏ đi, cái này không quá cần thiết..." Charlos nhìn họ, mỉm cười:" Mấy đứa chỉ cần hiểu là loại thuốc này cho phép thể chất của chúng ta tạm thời thích ứng với không gian Edolas và giải thoát ma lực là được rồi!"

Charlos hơi cúi đầu, nhíu mày lo lắng:" Nhưng là, vì chỉ có thể thích ứng tạm thời, lượng ma thuật có thể sử dụng cũng bị giới hạn hơn so với Trái Đất, tôi ước tính nó chắc khoảng ba phần tư ma lực thật sự của mọi người..."

" Hơn nữa, quan trọng nhất..."

" Là...?" Natsu, Lucy và Wendy đang chăm chú lắng nghe buộc miệng hỏi ra khi thấy vẻ chần chừ của Charlos
" Tôi không có viên thuốc nào trên người cả!" Charlos xoay mặt sang hướng khác nhỏ giọng lẩm bẩm

1s

2s

3...

" CÁI GÌ???!!!"

Chim chóc náo loạn bay phía trên những rặng cây

Chà, các bạn trẻ, nếu chúng ta không xuất phát, tối nay sẽ rất mệt mỏi đấy!

_____________________________

" Thật sự là không thể tin được!" Natsu ôm tay dựa cái phịch vào chiếc ghế sau lưng, làu bàu

" Vậy mà tôi cứ nghĩ chúng ta được cứu rồi chứ..." Carla khoanh tay ngẩng mặt nhìn sang chỗ khác, chiếc đuôi mềm mại vung vẩy sau lưng 

" Thôi nào Carla...Tính một chút thì chúng ta cũng có lỗi nữa..." Wendy cười gượng nhìn cô bạn:" Chị ấy cũng có muốn như thế đâu..."

" Aye~ không thể không nói..." Con mèo xanh giơ lên một bàn tay với vẻ mặt tỉnh rụi:" Chị Charlos lần này làm ăn sống nhăn không à!~"
" ..." Charlos vô tội sờ sờ mũi cười trừ, ngồi yên không lên tiếng

Tóm tắt tình hình hiện tại của "biệt đội giải cứu" đến từ Trái Đất:

1. Số lượng thuốc được chế tạo bởi Charlos dùng để thích nghi với Edolas đều đã bị cô đưa cho Mystogan và sau đó chuyển giao cho Gajeel, không- còn- viên- nào!

2. Tung tích Gajeel hiện tại không rõ ràng

3. Bởi lượng ma thuật bằng không trong khí quyển của Edolas, đường truyền của Fairy Light đang gặp sự cố và điều đó, đồng nghĩa với việc hiện tại, kể cả là Charlos thì cũng không thể phát hiện cậu bạn sắt và mọi người trừ khi họ xuất hiện trong bán kính 500m xung quanh cô

Nói cho gọn gàng và rành mạch thì chính là...

Tình trạng của nhóm Natsu hiện tại chẳng khác gì bao so với trước trừ việc có thêm một thành viên mang trong mình sức chiến đấu khá ổn cả! (ổn đến cái mức chắc sẽ đập sập cả kinh đô nếu ra tay ==)
Carla thở dài lấy ra một tấm bản đồ đơn giản, sơ quát những việc đã làm và sắp phải làm cho họ

Natsu khoanh tay chăm chú lắng nghe, cậu biết đây là việc vô cùng quan trọng, cậu cũng đang rất gấp, nhưng mà, vấn đề họ gặp ở đây thật sự không phải là nhỏ...

" Quãng đường ta phải vượt qua còn dài như vậy, còn phải tránh lính hoàng gia..." Wendy lo lắng nhìn hai anh chị vẫn trầm mặc của mình :" Bao giờ chúng ta mới có thể đến được kinh đô chứ?"

" Tôi nghĩ là tôi có thể..." Charlos nhịp nhịp tay vào tay vịn của chiếc ghế cô đang ngồi, một tay khác chống cằm, vẫn có chút do dự với biện pháp giải quyết

" Này! Mọi người ơi nhìn nè!!" Tiếng nói rất dễ dàng phân biệt, vừa quen thuộc cũng vừa lạ lùng

" Huh?"

Lucy chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm chạy về phía họ, chống hông hào hứng:" Cơ thể chúng tôi thậm chí giống nhau đến từng chi tiết luôn đó!"
Và đây đương nhiên là cô gái của Edolas

Lucy của họ hấp tấp chạy ra ngay sau đó hét toáng lên:" Trời ơi! Đừng có tự tiện ra ngoài với bộ dạng đó chứ!!"

" Trời đất! Chị Lucy Edolas! Chị làm gì vậy?! Anh Natsu cũng đang có mặt ở đây đó!!" Wendy vừa lo lắng vừa xấu hổ la lên

" Việc đó không ảnh hưởng gì đến tôi hết!" Lucy Edolas ngẩng cao đầu thậm chí có chút tự hào

" Nhưng với tôi thì có!!" Lucy vẫn đỏ mặt gào thét

" Hai Lucy coi bộ cũng vui quá ha!" Happy quay sang nhìn Carla vui vẻ

" Cậu thật sự thấy việc này vui lắm à?" Cô mèo kiêu kỳ tặng lại cho cậu nửa con mắt

" Eh~?" Charlos chống cằm nhìn cô gái thần thái ngời ngời, tự tin hơn người, bỗng nhiên có chút hứng thú trêu chọc:" Vậy là ở nơi đây, quan hệ của Lucy và Natsu thậm chí tốt đến tận mức này rồi à?"
" Cái- không có!!!" Lucy Edolas nháy mắt cứng đờ, khuôn mặt nhỏ nhắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy chuyển đỏ:" Đương nhiên là giữa tôi và cậu ấy không có gì hết! Cô nghĩ cái gì thế??!!!"

" H,Hả?" Lucy của Trái Đất lắp bắp với đôi mắt mở to

" Oh~" Charlos chớp mắt gật đầu tỏ vẻ:" Thế sao?~"

" Tôi nói là không có!!" Lucy Edolas chống hông, tiếp tục la hét với khuôn mặt đỏ chót

" Phì..." Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên

Những người còn lại trong phòng rời khỏi cuộc chiến nghiêng về một bên của các cô gái, dồn mắt sang phía tiếng động vừa phát ra...

Và thấy Natsu ôm miệng cố nén nụ cười với vẻ mặt vô cùng hài hước

" Này cậu kia! Chuyện này có gì đáng cười chứ hả?!" Lucy Edolas lập tức quay sang trừng cậu bằng ánh mắt tóe lửa, tưởng như chỉ cần Natsu lỡ mồm nói gì đó khiến cô ấy không vừa lòng, cô ấy sẽ có 7749 chiêu thức khiến cậu vĩnh viễn hối hận vì điều này
" Cậu cười cái gì... hay là cậu đang tính nói là thân hình cô ấy đẹp hơn tôi hay cái gì đó để chọc tức tôi hả?" Lucy Trái Đất thì đơn giản là không nghĩ rằng cậu ta có đủ khả năng để hiểu được những gì họ đang nói, vì vậy, cô ấy nghĩ đến một chiều hướng khác

Charlos chỉ ngồi yên nhướn mày đầy hứng thú nhìn Natsu, tò mò đoán xem cậu ta muốn nói gì

Thế nhưng câu hỏi đến từ phía Natsu lại là...

" Đừng có nói là... hai người vừa tắm chung đấy nha...?" Natsu thậm chí còn nói nó ra với khóe môi run rẩy nhịn cười

Đến giờ cậu ta mới chú ý đến nó sao?

Hai chị em song sinh cùng tên nhưng khác họ bỗng chốc như nghe thấy tiếng sét đánh bên tai

Bộ mạch não của cậu ta dài ra tỷ lệ thuận với số tuổi à?

Charlos dùng một tay che mặt, tự mình cảm thấy hoài nghi nhân sinh
Nhưng tên ngốc ngồi trước mặt họ vẫn tiếp tục cười đến càng ngốc, hào hứng đưa ra đề nghị:" Hai người mà chơi trò người trong gương là hết xảy á!!"

" Đừng có mơ!!" Hai cô gái ngay tức khắc la lên phản đối

Mức độ tương đồng: 10 điểm!

" Cả phản ứng của họ cũng giống nhau nữa..." Wendy cười gượng, bỗng dưng cảm thấy anh Natsu hình như cũng không có nói sai

" Tội nghiệp họ nhỉ?" Carla liếc mắt nhìn hai cô gái giống y đúc từ cử chỉ đến khuôn mặt

" Lucy! Sao cô không gọi Gemini ra đi!" Chủ ý kỳ quái đến từ Happy

" Gemini?" Lucy Edolas nhướn mày tò mò

" Đó là một trong những tinh linh tôi đã giao ước, và có khả năng biến thành bất cứ người nào mà chủ nhân muốn!" Lucy Trái Đất hào hứng giới thiệu trong khi rút ra một trong những chìa khóa vàng
" Mở ra! Cánh cổng cung Song Tử! Gemini!"

...

" Và bây giờ, chúng ta sẽ đến với chương trình" Ai mới là Lucy thật?" Con mèo xanh Happy bắt đầu bày trò

Charlos chớp mắt nghệch ra

" Tôi chính là Lucy!"

" Tôi mới là Lucy!"

" Tôi cũng là..."

" Tôi không phải là đồ chơi của mấy người nha!!" Hai cô Lucy của chúng ta tiếp tục gào thét, riêng Gemini, có lẽ chỉ muốn chơi đùa

" Tôi không có ý kiến, nhưng hai cô mặc đồ vào được chưa?" Carla khoanh tay quay mặt nhắc nhở

" Tôi quên mất chuyện này!!!!"

" Hahaha..." Charlos dùng một tay che mắt, tay còn lại ôm bụng cười nghiêng ngả

Những người còn lại tròn mắt nhìn cô

" Xin lỗi xin lỗi...hahahaha..." Charlos nén cười, lau lau khóe mắt trước ánh nhìn của họ:" Chỉ là... nhìn mấy đứa làm tôi nhớ lần bọn tôi bày trò chọc cả hội quá!"
" Phốc... hahahaha..." Natsu từ nghệch mặt ra ngu ngốc đến ôm bụng cười bò, cậu chàng giơ nắm tay đập bộp bộp xuống mặt ghế tội nghiệp:" Là cái lần đó à? Chị cũng có mặt mũi nhắc đến nó sao?"

" Hahahahaha..."

Mặt trăng Edolas... thật nhiều... cũng thật đẹp...

___________________________

" Em muốn trở về à?"

Lucy Ashley giật mình quay phắt người lại cảnh giác nhìn vào góc tối:" Ai ở đó?!"

Bóng người cao gầy chậm rãi rời khỏi vị trí đang đứng, để lộ khuôn mặt mình dưới ánh trăng, đôi mắt sáng rọi vẫn mang theo tia tia ấm áp của mặt trời

" Không thể chào chúng tôi một câu sao?" Charlos thong thả bước về phía cô, khóe môi cong cong đầy hiền hòa

" Là cô..." Lucy Ashley mở to con ngươi sửng sốt

" Là tôi" Charlos gật đầu, mái tóc đen nhẹ nhàng đung đưa theo nhịp bước chậm rãi, cô ấy dừng lại khi cách Lucy tầm ba bước chân, nhẹ giọng:" Không cần lo lắng, tôi chỉ muốn chào em một câu..."
" Chỉ vậy thôi sao?" Lucy cúi mặt, bóng của mái tóc vàng che mất tất cả mọi biểu cảm của cô, nhưng đôi vai gầy lại khẽ run một chút

" À không, còn một câu nữa..." Charlos bối rối gãi gãi gò má sau đó hơi nghiêng đầu, mỉm cười dịu dàng:" Cảm ơn em vì đã luôn cố gắng!"

" ..."

" Này..." Gió nhẹ lướt qua, giọng nói của Lucy còn nhẹ hơn cả tiếng thì thầm:" Cô có thể..."

" Cho tôi ôm cô một cái được không?"

"..." Charlos có chút sửng sốt chớp mắt

Nụ cười trên môi cô ấy trong một phút chốc càng trở nên rực rỡ hơn trước, cô dang rộng hai tay mình chờ đợi:" Tại sao không nhỉ?"

" ..." Lucy chần chừ bước ra một bước, bàn tay nắm chặt, sau đó như không thể tiếp tục kìm nén, cô ấy bật lên trên mũi chân mình, nhảy về phía vòng tay đang mở rộng
Charlos vô cùng dễ dàng đỡ được cô gái nhỏ

Nằm gọn trong lòng Charlos, thân mình cứng ngắc của Lucy cũng dần dần thả lỏng

Bấu chặt lấy lớp vải mỏng của chiếc sơ mi, hơi ấm nhè nhẹ vây quanh đang giúp xua tan đi phần nào cái lạnh giá đang bao phủ cả trái tim và cơ thể cô

" Cảm ơn..." Lucy Ashley thì thầm trong khi vẫn giữ nguyên tư thế

Charlos không đáp lời, giơ bàn tay mình nhẹ nhàng vỗ về mái tóc vàng đã bị chính chủ nhân mình cắt ngắn

" Từ ngày chị ấy biến mất... chúng tôi đều vô cùng sợ hãi..." Lucy nhẹ giọng tường thuật:" Chúng tôi mất đi chỗ dựa tinh thần...mất đi ánh sáng, mất đi con người vẫn luôn dẫn lối trong màn đêm..."

Bàn tay ấm áp lại dịu dàng vẫn di chuyển nhè nhẹ, Charlos im lặng kiên nhẫn nghe từng câu từng chữ cô ấy giãi bày
" Chị ấy là người đã dạy cho chúng tôi mọi thứ... nhưng sự ra đi của chị ấy cũng mang mọi thứ rời khỏi chúng tôi... tôi cố gắng níu kéo quá khứ, cố gắng giữ vững tinh thần để giúp đỡ mọi người, cố gắng để giữ vững nụ cười trên môi, như những gì chị ấy vẫn nói..."

" Thế nhưng... thế nhưng tôi... tôi mờ mịt về tương lai, tôi không biết mình có thể làm gì..." Lucy ngừng lại một chút rồi ngẩng đầu, chăm chú quan sát khuôn mặt vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ, đột nhiên mỉm cười:" Cho đến hôm nay..."

Charlos ôn hòa:" Em đã có quyết định của mình rồi chứ?"

" Ừm!" Lucy Ashley gật đầu thật mạnh

" Vậy..." Charlos buông tay mình, khẽ lùi lại nửa bước như muốn nhìn rõ người đang đứng cạnh mình hơn nữa, ánh mắt cô sáng lấp lánh mừng rỡ:" Đừng hối hận khi em làm theo những gì con tim mình mách bảo, Lucy!"
" Ừm!" Lucy Ashley nở nụ cười xinh đẹp

" Tạm biệt!"

" Tạm biệt"

______________________________

Hai bàn tay đặt trong túi quần, Charlos ngẩng đầu nhìn bầu trời kỳ lạ của Edolas, đôi mày nhăn lại mang chút sầu lo

" Không phải ngươi không thích làm thế thân à? Sao lại nhiệt tình với cô gái kia thế?" Giọng nói của Karnak lại vang lên trong đầu

" Đó không gọi là thế thân đâu Karnak..." Charlos hơi lắc đầu, rũ mắt:" Lucy ý thức rất rõ em ấy phải làm gì, tôi chỉ cho cô bé một chỗ để yếu đuối vì con người kia lần cuối mà thôi..."

" Cô bé và mọi người còn một quãng đường rất dài để đi phía trước..."

Charlos xoay người, chầm chậm trở về nơi nhóm Natsu vẫn đang ngủ say

" Fairy Tail... thì ở đâu họ cũng là Fairy Tail... ngươi tin vào định nghĩa đó à?"
" Karnak, đừng hiểu lầm..." Charlos thở dài, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén:" Fairy Tail... trên vũ trụ này cũng chỉ có một mà thôi! Tôi có thể giúp đỡ họ, có thể cảm thông với họ, có thể nhen nhúm một chút ngọn lửa bên trong họ, nhưng điều đó cũng sẽ không đồng nghĩa với việc tôi sẵn sàng làm tất cả cho họ!"

" Ngươi biết không? Ta nghe thấy có mùi bao biện! Ta có thể cảm nhận được trái tim ngươi đang dao động!"

" Karnak, đúng là trên người họ cũng có hội ấn, đúng là bên cạnh họ, Fairy Light cũng sẽ rung động, đúng là sức mạnh của cảm xúc và ý chí trong người họ đều rất giống Fairy Tail..."

" Tôi sẽ không trơ mắt nhìn, trước những người biết cố gắng và sở hữu trái tim nồng nhiệt trong lồng ngực..."

" Nhưng vẫn là câu nói cũ, họ không phải Fairy Tail của tôi... người phải có trách nhiệm với họ là một người khác kìa..."
Ánh trăng kỳ lạ nơi đây trải dài trên thân ảnh cao gầy, cái bóng dưới đất càng kéo lại càng tỏa chút hơi thở quyết tuyệt

Karnak thở dài vừa bất đắc dĩ vừa trầm ngâm

Tại sao một con người lại có thể sở hữu thứ tình cảm như vậy chứ?

Thế gian này...

Cô ta là kẻ vô tình nhất...

Nhưng cũng là kẻ nặng tình nhất...

" Ta không biết nên gọi ngươi là quá chấp nhất hay quá điên cuồng đây?"

" Tôi sẽ xem đó là một lời khen, cảm ơn..."

Đêm nay, vẫn sẽ là một đêm không ngủ với nhiều người

_______________________

" Này, Charlos..." Lucy Ashley cắn môi nghiêm trọng:" Cô nhất định... phải cẩn thận với Erza Nightwalker!"

" ?" Charlos nhướn mày

" Bởi vì cô ta quá mức nguy hiểm!" Lucy lập tức xoay người nhanh chóng rời khỏi:" Mọi người gọi cô ta là "thợ săn Fairy"... vì cô ta chính là người đã dập tắt ánh sáng và ý chí của Fairy... dập tắt niềm tin và niềm hy vọng của Fairy Tail...
" Tôi sẽ không bao giờ quên được... Danh hiệu khiến cô ta ngạo mạn như thế...  là đánh đổi bằng mạng sống của vị tiên kiêu hãnh nhất thế giới này!"

Gió lướt qua, rét lạnh

Erza Nightwalker chính là kẻ ra tay với Charlos Rohelm?

Đôi lông mày của Charlos có xu hướng siết chặt đến mức sắp kẹp chết được một con ruồi

Nếu thật sự như mình nghĩ, có lẽ mình sắp phải đối mặt với một trong những đối thủ rắc rối nhất từ trước đến giờ...

_____________________________

Au về rồi đây mọi người ơi ^^

Nhưng mà dự báo những ngày sau chương vẫn sẽ ra không đều và không nhanh ==

Tại sao? Tại vì học bù và deadline đang dí au sấp mặt ná thở chứ sao ==

Haizzzzz, mọi người thông cảm au vậy ha ^^

A.S