[ĐN Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần

Chương 23-3




" Tránh xa nó ra! Nó chẳng làm được gì ngoài phá hoại!"

" Đừng đến gần nó! Nó vừa phá tanh bành mấy ngôi nhà đầu làng đấy!"

" Này! Con nhớ cho mẹ, không được chơi với thằng nhóc đó!"

" Thằng phá hoại!"

" Thằng ăn hại!"

" Cút đi!"

" Cút ra khỏi làng này!"

" Đi đi, đừng bao giờ trở lại nữa!"

________________________

" Không! Không phải tôi mà!"

" Không!"

Người đàn ông chỉ vừa chợp mắt được một lát đã phải giật mình tỉnh giấc vì ác mộng

Đã bao lâu rồi mình không nhớ đến nó...

Gildarts lắc đầu ngồi dậy, với lấy chai nước trên bàn nốc cạn trong một hơi

Cạch!

Có vẻ như cô bé ấy ảnh hưởng đến mình nhiều hơn mình nghĩ...

" Haizz..." Ánh mắt nâu trầm bỗng xa xăm đến lạ lùng, thanh âm kiêu ngạo quanh quẩn mãi trong không gian vắng lạnh của ánh trăng bạc mênh mông


" Tồn tại... bị chối bỏ bởi các vị thần sao?"

____________________________

" Đứng lại! Gildarts!"

" Dừng lại tên kia!"

" Gildarts!!!!!"

" Trả con bé lại đây!!!!"

Hôm nay đường phố Magnolia ồn ào đến lạ lùng vì một dàn bước chân ầm ầm lao tới từ phía hội quán giữa thành phố

Tất cả đều nhắm vào một mục tiêu duy nhất

" Này Gildarts!" Charlos trơ mắt nhìn đám người la hét kèm theo hàng loạt những tia sáng đủ màu đuổi theo phía sau, lại quay sang ông chú cắp mình theo xu hướng bao tải mải miết chạy, kỳ quái hỏi:" Chú làm cái trò gì thế?!"

" Mang cháu đi cùng ta!" Gildarts dùng một ngữ khí đương nhiên trả lời:" Đi ra thế giới bên ngoài kia!"

" ?" Charlos vẫn chớp chớp đôi mắt đen, chưa kịp hiểu được chính xác vấn đề:" Để làm gì cơ?"

" Không phải cháu muốn mạnh mẽ hơn à?" Gildarts chỉnh lại tay mình khiến cô gái nhỏ dễ chịu hơn một chút, co giò phóng càng nhanh:" Không phải cháu không muốn khiến mọi người lo lắng nữa à?"


" Vậy thì chúng ta xuất phát thôi chứ sao?!"

" Chú giúp cháu sao?" Theo từng câu nói của ông, ánh mắt đen láy càng ngày càng sáng rọi, Charlos thật sự trở nên hào hứng:" Gildarts, thật sự có cách à?!"

" Đương nhiên là có rồi! Chưa thử thì sao phải bỏ cuộc chứ?!" Gildarts nở nụ cười to sảng khoái:" Chú mang cháu đi tìm!"

" Vậy..." Charlos bỗng giãy khỏi cánh tay ông làm Gildarts xém thót tim, nhưng chưa kịp để ông nói gì, con bé đã ngồi chễm chệ trên bả vai rộng lớn cười khanh khách giơ hai tay lên trời:" Xuất phát thôi nào!!!"

" Này!!!!!"

" Hahahaha..."

" Gildarts!!! Đứng lại đó!!!!"

_____________________________

Bình chứa đặc biệt... không thể sử dụng ma thuật à...

" Gildarts! Con cá đó là do cháu mới câu?!"

" Thì sao? Không phải câu lên là để ăn à?"

" Để ăn không có nghĩa là chú được phép ăn hết nó!!!"


" Gì chứ? À cháu chưa ăn phải không? Xin lỗi nhé! Hay cháu chịu khó bắt con khác đi vậy?"

" Hay chú đi chết luôn đi!!!"

Ma lực đặc biệt... chỉ có thể tiêu hao thông qua việc chịu thương tổn cơ thể sao...

" Gildarts! Chú làm cái trò gì mà chúng cứ đuổi theo sau chúng ta vậy hả?!"

" Hử? Ta chỉ lấy mấy cái trứng chim thôi mà, tối nay không phải lo cơm nước nữa rồi nhé Charlos!"

" Chú có bị ngốc không hả?! Mấy cái trứng đó không ăn được! Với lại loài này sống theo bầy đàn chỉ để bảo vệ mấy cái trứng đó thôi b ..."

" Chú làm cái gì mà chúng lại nổi điên lên thế?!"

" Mấy cái trứng đó không ăn được, nên ta ném trả lại thôi mà, nhưng hình như bị bể hết rồi..."

" ... Cháu nguyền rủa chú!!!! Tên ngốc Gildarts!!!!"

Thân thể đặc biệt... càng rèn luyện sẽ càng nhanh mất mạng hơn nhỉ...
Rầm rầm rầm!

" Gildarts! Lần này lại là cái gì?!"

" Ahaha, ta cần sừng của bọn chúng có chút việc nên bẻ mất mấy cái thôi mà..."

"... Làm thế quái nào mà cháu vẫn còn sống đến tận bây giờ khi ở cạnh chú vậy chứ???"

" Ai mà biết chứ ha..."

Chú giúp cháu... Charlos... chúng ta nhất định sẽ có thể vượt qua được... thứ gọi là số mệnh này!!

__________________________

" Phù... phù... phù..."

Hai con người, một to lớn, một bé xíu, dựa vào thân cây thở dốc mệt mỏi

Chỉ chút sau đó, có vẻ như cảm thấy mọi chuyện đều đã ổn, cả hai lại chẳng chút bận tâm đứng dậy, thong thả tiến về phía khu rừng kế tiếp

Hành động và nét mặt- lần thứ n lặp lại...

" Xong thêm một việc..." Gildarts vươn vai ngáp dài nhàm chán:" Nơi này không có gì hay cả Charlos nhỉ?"
" Cháu không muốn nghe câu nói đó từ cái người chỉ ngồi một chỗ ăn trái cây!" Charlos không nhìn ông khoanh tay đi thẳng

" Hử?" Gildarts nhướn mày:" Đây là cuộc huấn luyện của cháu! Ta đương nhiên là chỉ giúp khi cần thiết thôi chứ!"

" Chú dám lặp lại lần nữa không?!" Charlos liếc xéo ông qua bả vai mình:" Chứ không phải là đột nhiên chú lên cơn muốn kiếm mấy "con bự bự" ăn cho đã ghiền à?!"

" À, ừ thì..." Gildarts gãi đầu có chút chột dạ:" Thì... cũng có một phần..."

" ..." Chán chẳng buồn nói

" À mà... trời cũng sắp tối rồi... hay là chúng ta..."

" Không!" Charlos trợn trắng mắt

Chú vừa ăn trưa cách đây một tiếng! Tối chỗ nào?!

Charlos lắc đầu đi trước mặc kệ tiếng kêu ý ới của ông chú lại lên cơn lười phía sau

Thật ra... không phải là mình không hiểu...
Sắp đến giờ rồi...

Nhưng mà chúng ta cũng không thể ngủ lại ngay giữa khu rừng chúng ta vừa chọc giận đi?

Chú... không cần phải cẩn thận đến mức đó...

Charlos cùng với Gildarts đã rời khỏi Magnolia được năm tháng

Năm tháng này, Gildarts dẫn cô bé con đi rất xa, đến rất nhiều nơi

Có sông suối, có vách núi, cũng có thảo nguyên...

Nhưng nhiều nhất

Vẫn là rừng rậm

Dù mình cũng không rõ ràng chú ấy làm bằng cách nào

Nhưng vẫn thường xuyên cảm nhận được có thứ gì trong cơ thể dần dần ngoan ngoãn

Còn chú ấy... lại dường như đang tìm kiếm... một điều gì đó...

" Rồi! Hôm nay ở đây vậy!" Charlos vẫy tay với ông chú của mình khi đặt chân đến khu đất trống cách khu rừng vừa nãy một khoảng cách nhất định
Gildarts nhanh chân hơn đối diện với cô, nhăn mày trầm mặc

" Thôi nào!" Charlos nghiêng đầu cười:" Tối nay cháu muốn ăn thử "con bự bự" mà chú nói! Nướng chín, không ớt nhé!"

Đôi mắt đen sáng ngời khép lại, ngã xuống

" Vẫn vậy à..." Gildarts nhẹ nhàng đỡ cô bé nằm xuống cái áo choàng ông vừa trải ra trên mặt đất, thở dài ngồi xuống bên cạnh, hơi cúi đầu trầm mặc

Chẳng lẽ lại hết cách rồi sao?

Năm tháng đồng hành là đã đủ cho Gildarts- một vị ma đạo sĩ vô cùng tài ba- tìm hiểu được phần nào về tình trạng của Charlos hiện tại

Hai nguồn năng lượng tồn tại trong cơ thể con bé... không chỉ là dạng năng lượng đơn thuần

Mà một trong số chúng là dạng năng lượng sở hữu ý thức hoàn chỉnh... đã gần như tiếp cận với một con người thực sự
Cái đầu tiên thiên về hắc ám, gần như không làm gì ngoài hấp thu sinh mệnh lực, từ từ ăn mòn đứa trẻ chỉ mới 6 tuổi, đây cũng là lý do khiến con bé càng ngày càng yếu ớt

Độc ác, nhưng chưa thật sự là vấn đề quá lớn

Cái đáng nói nhất, là nguồn năng lượng còn lại

Đóng vai trò chủ đạo trong bình chứa ma pháp hiện tại của Charlos, mang thuộc tính gần như quang minh

Nhưng không phải quang minh, bởi nó sở hữu sự bá đạo và vô tình mà quang minh ít khi có được

Nếu để miêu tả nó, chỉ có một từ thôi, đó là- "trắng"

Cái "trắng" khiến người ta lạnh buốt!

Thúc ép sự phát triển của ma lực, tăng cường sự kiểm soát đối với cơ thể và quản lý sự phóng xuất của tất cả ma pháp

Đây mới là lý do thực sự, khiến con bé không thể sử dụng ma thuật
Khiến cơ thể con bé không thể chịu được sự rèn luyện thể chất...

Gildarts nghiến răng nắm chặt nắm tay mình, tức giận đến mức sắp mất kiểm soát bản thân

Đó rốt cuộc là thứ gì vậy...

Rốt cuộc là kẻ nào... ác độc như thế! Ra tay với một đứa trẻ còn chưa biết đến sự kỳ diệu của thế giới này!

Cướp đoạt đi cơ hội của nó!

Chết tiệt! Mình... phải làm gì tiếp theo đây?

______________________________

Mình phải... làm gì đó...

Gildarts nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ nhắn nhanh như cắt phía dưới thông qua tán lá rậm rạp, cơ thể cứng còng gồng mình ngăn cản khao khát được lao xuống

Cánh rừng họ dừng chân lần này nằm trong khu vực tam giác được mệnh danh là "nơi của các nhiệm vụ"

Với hàng ngàn nhiệm vụ các cấp và xấp xỉ một trăm nhiệm vụ cấp S được ban bố hàng năm
Một nơi được xếp hạng nguy hiểm cấp A

" Đỡ này! Đồ hôi hám!"

Tiếng trẻ con non nớt gầm gừ trong cổ họng dường như chẳng hề phù hợp với việc đe dọa

" Gràoooo!"

Con quái bự chảng giận dữ lao tới tông sầm vào thân ảnh bé nhỏ

Gildarts bóp nát thân cây ông đang dựa vào, ngăn chặn bản thân tiến tới gần cuộc chiến

Con bé sẽ không sao đâu... không sao đâu...

Liên tục lầm bầm với chính mình, Gildarts cố gắng tự thôi miên bản thân như một con rối gỗ

Nếu như lúc ban đầu tôi đưa con bé đi với vai trò một người trợ giúp...

Thậm chí mang theo điểm muốn giải tỏa cảm xúc tức giận và tiếc nuối của riêng mình...

Hàng loạt những tia sáng bạc lấp lánh ánh lên dưới ánh mặt trời loang loáng đến hoa cả mắt

" Hây da!"

Thân hình khổng lồ rầm rầm đổ xuống, bất động
Cô bé con dựa vào hai thanh kiếm còn rớm máu chập chững bước đến đúng thân cây ông đang trốn, ngã ngồi không cách khống chế

Cả người con bé là máu hòa cùng với mồ hôi, đông thành cục trên làn da vốn đã chẳng lành lặn

Cô vô lực như một con búp bê vải bị rách

Thì hiện tại, với cô bé này, tôi mang theo sự khâm phục từ tận đáy lòng

Sự kính trọng và mong muốn giúp đỡ to lớn nhất tôi từng có

Gildarts vội vã đỡ lấy bả vai sắp sụp đổ, run rẩy thì thào:" Cháu làm tốt lắm... làm rất tốt..."

" Đúng không?" Charlos dùng chút sức còn lại, nhếch nhếch khóe môi cố gắng nở nụ cười:" Cảm ơn chú, Gildarts..."

Rồi lại lần nữa ngất đi

Gildarts cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt lại, luống cuống luồn tay xuống đầu gối nhấc bổng cô lên, chạy vội...
Tại sao lại như vậy...

Tại sao thế giới này lại bất công với con bé đến như vậy...

Nó làm gì nên tội chứ?!

Gildarts cảm nhận được sự mát lạnh trên gò má đã lâu không gặp lại, lần đầu tiên thấy mình vô dụng như vậy

Sau hai tháng tìm tòi, ông đã nhanh chóng tìm ra được thứ có thể lợi dụng trong lối áp chế bá đạo của ma lực "trắng"

Đó là nó sẽ không cố gắng hạn chế Charlos nếu con bé phải đối mặt với một đối thủ mạnh hơn nó mà không có sự trợ giúp

Vì vậy, ông luôn dẫn Charlos vào rừng rậm, đến thảo nguyên, đến những vách núi đá...

Bất cứ nơi nào ông từng đi qua có những đối thủ, những con quái vật xứng tầm với khả năng của con bé

Charlos là một đứa trẻ thông minh, chỉ qua vài lần, con bé đã có vẻ lờ mờ đoán được ông muốn làm gì
Ông lên kế hoạch dự tính dựa vào lỗ hổng này, từng bước từng bước dạy dỗ Charlos trở nên mạnh mẽ hơn, dẻo dai hơn, rồi đến một lúc nào đó, con bé có lẽ sẽ đủ khả năng điều khiển được ma lực bên trong mình

Con bé cũng vô cùng cố gắng, mỗi lần như vậy đều gần như liều mạng

Mỗi lần như vậy đều là kiên định cùng chấp nhất

Không oán, không hối, không lo lắng, không sợ sệt, không nghi ngờ

Gildarts những tưởng mình đã sắp thành công, khi mà thời gian Charlos ngất đi ngày càng giảm xuống, khoảng cách giữa hai lần liên tiếp cũng bị kéo dài ra

Nhưng ông cứ tính, cứ tính mà bỏ quên điều quan trọng nhất

Sự phát triển

Theo sự phát triển vượt bậc của Charlos, ma lực trong người cô cũng không chịu thua kém

Ma lực "đen" đòi hỏi ngày càng nhiều sinh mệnh lực
Ma lực "trắng" có dấu hiệu thức tỉnh rõ rệt, ý thức ngày càng hoàn chỉnh

Nhưng theo đà chúng phát triển nhanh chóng, sự tiến bộ của Charlos lại sắp đạt tới giới hạn của lứa tuổi

Con bé... còn quá nhỏ để bước được tới cảnh giới tiếp theo...

Nếu cứ tiếp tục tình trạng này...

Không đầy mười năm nữa, sinh mệnh lực của Charlos sẽ bị rút cạn, trở thành chất dinh dưỡng cho ma lực của chính nó!

Chết tiệt thật mà!

Nhưng ông không thể để con bé tiếp tục chiến đấu như thế nữa, thật sự đã chạm tới giới hạn rồi

Rốt cuộc là... làm thế nào mới đúng đây...

____________________________

" Aizz, cậu chỉ vừa trở về có một tuần..." Makarov khoanh tay ngồi trên quầy bar của hội quán cúi đầu:" Lại đi sao?"

" Tôi sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy!" Gildarts dựa vào quầy bar nheo mắt nhìn về một hướng:" Nhất định ở đâu đó ngoài kia vẫn còn có cách!"
" Chuyện còn lại ở hội..."

" Ta đã có sắp xếp!" Makarov gật đầu đưa mắt nhìn về phía lũ trẻ đang túm tụm ở một chiếc bàn, lớn tiếng gọi:" Này, Charlos ơi..."

Cô nhóc với mái tóc đen ngang vai không chần chừ một giây nào chạy lại:" Cháu đây! Thưa ông!"

" Này cái bà chị kia! Tôi còn chưa xong đâu!" Một cậu trai tóc xanh đen không mặc áo cũng chạy theo

" Tôi đã nói là tôi không muốn đánh nhau!"

" Tôi không cần biết! Đỡ lấy này!"  Nói vậy liền nhảy bổ tới giơ lên nắm đấm

" Tôi có chuyện muốn nói với ông!" Charlos phản xạ vô cùng nhanh, không quay đầu bắt lấy cánh tay của cậu ta, giậm một chân xuống làm trụ, xoay người, liền vung tay ném cậu ta về lại chỗ cũ:" Khi khác rồi tính toán với cậu sau!"

Rầm!

Tên nhóc đâm thẳng vô cái ghế cậu ta vừa ngồi, ngã bổ nhào
Xoa xoa đầu lồm cồm bò dậy, tên đó nhăn nhó:" Lại thua..."

" Cậu mắc gì mà cứ gây chuyện thế? Charlos đã nói rồi..." Cô nhóc tóc nâu lúc nãy ngồi cùng hai người họ trừng mắt liếc cậu một chút

" Rồi sẽ có lúc tôi đánh bại chị!" Oai hùng đứng dậy chỉ tay vào Charlos la toáng lên

" Vâng vâng vâng..." Charlos ném cho cậu một ánh mắt cá chết

" Mặc đồ vô rồi nói, Gray!" Cô bé còn lại không thèm nhìn thở dài

" Á, đồ của tôi đâu rồi???"

Charlos vỗ trán mình, lắc đầu ngao ngán hồi lâu rồi mới ngẩng đầu về phía ông nội bên cạnh chờ đợi

" Có chuyện gì thế hả ông?"

" Đám nhóc đó ở đâu ra thế?" Gildarts tròn mắt nhìn bọn nhỏ hỗ động

" Đó là Gray và Cana! Mấy cậu ấy mới gia nhập hội lúc chúng ta rời đi đó!" Mắt Charlos sáng lấp lánh khi nói về những người bạn mới:" Họ thật tuyệt!"
" Cháu thích họ sao?"

" Ừm!!"

" E hèm!" Makarov hắng giọng thu lại sự chú ý rồi nhìn chăm chú cô cháu nhỏ:" Thật ra là phải sớm hơn, nhưng mà tại vì thời gian qua cháu không có ở hội nên hiện tại ta muốn hỏi lần nữa..."

" Charlos Dreyar!"

" Vâng!" Charlos lập tức đứng nghiêm

" Cháu có muốn gia nhập Fairy Tail không?" Makarov hỏi vậy với một nụ cười tươi rói trên mặt

Im lặng ba giây~

" Thật sự sao ông?! Cháu muốn!!! Muốn chứ!" Charlos vui mừng đến nhảy cẫng lên reo hò:" Cuối cùng thì cháu cũng đợi được đến ngày này!!!"

Cô bé con nhảy phốc lên nắm lấy chòm râu của ông nội sau đó ôm chầm lấy ông:" Cuối cùng thì cháu cũng được công nhận là một thành viên của Fairy Tail!!!"

" Hahaha..." Mọi người cười ồ lên nhìn cô nhóc thường xuyên có vẻ trưởng thành hôm nay lại trẻ con đến lạ:" Hội trưởng à, ông giữ nó kỹ quá, nhìn con bé nóng ruột chưa kìa"
" Cháu muốn hội ấn màu gì nào?" Macao lăng xăng cầm lấy con dấu hội ấn chạy ra

" Bạc!!"

....

" Mở tiệc thôi mọi người ơi! Chào mừng ba thành viên nhỏ tuổi của chúng ta!!!!"

" Tiệc tùng thôi nào!!"

Charlos đang cười toe toét nhìn hội ấn xinh đẹp đã xuất hiện trên cánh tay mình, nghe mọi người nói vậy, liền giật mình nhìn quanh một chút rồi phấn khích chạy ra ngoài

" Ê này, nhân vật chính! Cháu chạy đâu thế?!"

" Cháu muốn đi nói với Laxus- nii và cha!!" Giọng nói trong trẻo la lên đáp trả

___________________

" Này, Ivan rốt cuộc đang làm gì vậy, hội trưởng?" Gildarts dựa người vào quầy bar nhướn mày nghi ngờ nhìn cô bé con chạy đi rồi chạy trở về cùng với người anh trai tóc vàng

Nhưng lại không thấy cha cô đâu cả

" ... nó chắc chưa vượt qua được cái chết của Stella..." Makarov thở dài yên lặng:" Ta mong là nó sẽ không làm ra chuyện gì không thể cứu vãn..."
" Chỉ mong là vậy..."

______________________________

Ngay sau bữa tiệc đó, Gildarts lại bắt đầu chuyến hành trình của mình

Ông đi rất xa, đi rất nhiều nơi, những chuyến đi kéo dài từ ba tháng đến nửa năm

Chỉ để tìm kiếm một biện pháp nào đó, một cách nào đó... giúp đỡ cô cháu nhỏ

Ở Fairy Tail, qua lời kể của mọi người, những đứa trẻ cũng dần dần hiểu được tình trạng của cô bạn, bắt đầu những hành động quan tâm tự phát

Bình thường thì vẫn là thách đấu, gây lộn, đùa nghịch

Nhưng cứ một tuần một lần, Charlos sẽ bị đám trẻ gắt gao nhìn chằm chằm kìm giữ không cho chạy loanh quanh

Chừng một tháng một lần, sẽ có một ngày đám trẻ bồn chồn không yên, hoặc ỉu xìu nằm dài trên bàn trong hội quán nhìn ra cửa, chờ mong hội trưởng cùng con người "đáng ghét" nào đó trở về
Sau đó một năm, đám trẻ của hội quán lại tăng thêm một người- một cô bé có mái tóc đỏ rực xinh đẹp

Và chẳng phải đợi bao lâu, cô bé đó cũng nhiệt tình tham gia "hoạt động quan tâm", hơn nữa còn nhanh chóng trở thành nhân tố nòng cốt khiến Charlos dở khóc dở cười bao lần

Nhóm "quản lý tự phát tí hon" càng ngày càng sở hữu đông đảo thành viên, trong lúc mọi người không chú ý đến, cô bé tóc đen thích chạy vào rừng một mình ngày nào, giờ bỗng chốc trở thành mắt xích quan trọng kết nối các thành viên nhỏ lại gần nhau hơn

Cuộc sống cứ vậy trôi qua, cho đến năm Charlos tròn mười tuổi, sau khi trở về cùng ông nội, Charlos xòe ra bàn tay mình cười toe toét với ông chú Gildarts vẫn ngẩn ngơ

" Gildarts! Nhìn xem, chúng ta thành công rồi!"

Hội quán Fairy Tail ngày đó tràn đầy tiếng cười nói, tiếng hò reo, thậm chí còn có tiếng khóc thút thít
Ba năm sau đó, Charlos đã là ma đạo sĩ cấp S trẻ tuổi nhất trong lịch sử hội

Cô biết ơn tất cả mọi người, tất cả những gì họ đã làm cho cô, Charlos yêu họ, rất nhiều, rất nhiều...

Nhưng nếu có ai hỏi lý do khiến cô nỗ lực đến như vậy

Charlos sẽ không do dự mà nói ra một cái tên

Gildarts

Đó là con người đã dạy cho cô bé biết về niềm tin, về hy vọng, về sự quyết tâm và cả nỗ lực

Về sự kiên định không bao giờ từ bỏ

Đó chính là... người thầy đầu tiên của cô

A.S