Dịu Ngọt Hương Hè

Chương 28: Cái ôm hạnh phúc




Sau buổi xem phim vô cùng vô cùng lãng mạn giữa đôi trẻ ấy Sở Linh Dương càng ngày càng ngày cảm thấy bản thân mình sắp như muốn nổ tung thứ rung cảm mãnh liệt khiến cô không thể nào không phủ nhận rằng mình...

Đã thật sự thích Hứa Đông Hướng!

Mấy ngày nghỉ tết sau đó đa phần Hướng Hướng đều sang nhà chơi với cô mỗi lúc anh rãnh rỗi.

Cùng cô dạo dạo quanh tiểu khu, hội chợ, triễn lãm,...

Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của dịp tết, Hứa Đông Hướng cũng vừa hay nhận được tin từ nhà trường qua bố mẹ mình rằng anh đã đạt giải nhất trong cuộc thi lần trước.

Cảm giác không có gì thú vị! Bố mẹ anh cũng chỉ nói dăm ba câu rồi lại tắt máy.

Việc này đối với Hứa Đông Hướng như thể chỉ là một cái mác.

Hứa Đông Hướng trầm lặng đi tới trước cửa nhà Dương Dương gõ gõ ba cái.

Bên trong liền nói vọng ra: "Đợi một chút!".

Người phụ nữ bên trong ăn mặc chỉnh trang, điềm đạm ra mở cửa, bà nhìn thấy Hướng Hướng liền nở ra nụ cười ấm áp: "Cháu tìm Dương Dương Dương sao???".

Anh gật đầu nhanh nhẹn đáp lời: "Vâng ạ".

"Vào nhà ngồi đi, con bé đi mua đồ sắp về rồi đấy". Bà quay người đi vào lại bên trong nhà.

Hứa Đông Hướng tự nhiên đi vào rồi ngồi xuống ghế sô pha như thường lệ, anh im lặng ngồi đợi ngoan ngoãn.

Bà Sở, mẹ của Sở Linh Dương đang loay hoay trong nhà bếp bèn nói vọng ra: "Ở lại ăn cơm nhé!".

Đối với bà, bà xem Hướng Hướng như con trai của mình. Bà cũng rất muốn sinh con trai nhưng đáng tiếc là ông trời không ban cho bà thêm cơ hội.

Vậy mà người khác có cơ hội đẻ ra một đứa trẻ ngoan như vậy lại không biết yêu thương, trân quý.

Hứa Đông Hướng gật đầu: "Dạ!".

"Hôm nay bố mẹ cháu không có nhà sao???". Bà hỏi thăm.



"Dạ ở bệnh viện ạ"

"Một tuần về nhà mấy lần???".

"Dạ...hai lần thi thoảng thì ba lần". Hứa Đông Hướng trả lời thẳng thắn không vòng vo.

Bà thoáng khựng lại con dao đang thái rau củ, giọng nói đều đều vang ra: "Ừm, vậy khi nào đói cứ sang cô nấu cơm cho ăn đừng ngại".

"Dạ, vâng ạ!". Hứa Đông Hướng cảm thấy rất thích khi có người quan tâm mình như vậy.

Anh mím môi cười!.

Sở Linh Dương tung tăng tay sách túi đồ gia dụng xông thẳng vào nhà hét lớn: "Mẹ ơiiii".

Hướng Hướng nhìn biểu cảm bất tri bất giác của cô thì không được mà cười lên.

Dương Dương chú ý thấy liền đưa mắt nhìn anh chớp chớp: "Cậu đến tìm mình sao???".

"Ừm, nói cho cậu biết kết quả thi của mình!".

"Thật sao???". Cô háo hức.

"Nhưng đợi một xíu mình đem đồ vào cho mẹ đã". Dương Dương đưa tay ra hiệu.

Với tốc độ nhanh nhất cô đặt đồ lên bàn ăn cho mẹ mình.

Bà Sở nghe thấy cũng nói vọng ra: "Giải gì thế Hướng Hướng???"

Dương Dương ngồi xuống cạnh Hướng Hướng đưa khuôn mặt tinh nghịch nhìn anh.

Hứa Đông Hướng từ tốn nói: "Là giải nhất ạ!".

Giải nhất???

Ôi sao Hướng Hướng của Sở Linh Dương tôi lại giỏi đến thế này.

Tôi nhất định sẽ lấy cậu ấy!.

Sở Linh Dương nhất thời quá vui mà ôm chầm lấy cậu, miệng không ngừng nói lời có cánh:

"Quá giỏi!".

"Cậu được giải nhất đó"

"Không hổ danh là Hứa Đông Hướng!".

Hai tay Dương Dương choàng qua cổ ôm chầm lấy anh.

Hứa Đông Hướng bất động, mắt nhìn vào một trọng tâm không chớp...

Mẹ Dương Dương len lén nhìn thấy cảnh này thì không giấu được nụ cười, bà khen ngợi: "Để cô nấu món ngon ăn mừng".

Dương Dương dạ dạ vâng vâng một hồi mới nhận ra bản thân đang có hành động cực kì rất ngượng ngùng.

Cô buông lỏng tay xuống, ngập ngừng nói: "Ha...ha cậu quá giỏi rồi!".



Hứa Đông Hướng lúc này búng vào trán cô một cái, miệng thì thầm vào tai cô: "Mình thấy cậu gan thật, mẹ cậu đang ở nhà đấy!".

Dương Dương quay mặt đi chỗ khác:

"Mình...mình là vô thức thôi"

"Cậu...cậu đừng có mà hiểu lầm". Giọng của cô nàng nói ra có phần bối rối.

Hứa Đông Hướng trong mắt tràn ngập ý cười đối với việc khoe thành tích với cô là một điều anh cảm thấy hạnh phúc nhất.

Cô không giống bố mẹ anh, cô là Sở Linh Dương là người luôn xem anh là mặt trời tươi sáng nhất...

Cứ thế đợi bà Sở nấu cơm xong xuôi thì hai bạn nhỏ ngồi ổn định vào bàn ăn.

Trên bàn toàn món ngoan nhìn thôi là phát thèm.

Hướng Hướng xới cho bà một bát cơm hai tay lễ phép đưa tới: "Mời cô ạ!".

Thằng nhóc lễ phép!.

Cả nhà ba người vừa ăn vừa han thuyên chuyện trường học một hồi rất lâu...

Lần đầu tiền Hứa Đông Hướng cảm thấy việc có thành tích cao lại được đối đãi tốt như thế!.

"..."

...Nhật ký của Dương Dương...

Tết năm nay là hạnh phúc nhất.

Hướng Hướng được giải nhất môn vật lý quốc gia, cậu ấy giỏi thật! Quả là người tình của mình hehe.

Mong năm nay sẽ là một năm tuyệt vời nhất!

Quay lại thực tại, giữa đêm tối dưới ánh đèn ngủ mờ ảo quyển nhật ký được đem đi cất gọn gàng trong ngăn tủ...

Buổi ban mai ánh nắng vô cùng ấp ám, trên đường có rất nhiều bạn học sinh đang đến trường.

Mấy ngày nghỉ vừa rồi cũng đã qua mọi người lại chuẩn bị bắt đầu lại dịp sống hằng ngày.

Hướng Hướng và Dương Dương lên chuyến xe buýt tới trường.

Cô ngồi bên cạnh anh nói giọng hết sức vui mừng: "Diễn đàn buổi đầu tuần chắc sẽ vinh danh cậu đấy".

"Cậu phải nhớ cười lên khi nhận thưởng nhé như vậy mới đẹp".

"Thầy giáo có hỏi gì thì cậu cũng phảu trả lời nhớ chưa???".

"Cứ thoải mái là được, mình sẽ ở dưới cổ vũ cho cậu".

Anh xoa đầu cô miễn cưỡng nói: "Ừm!".

Quên mất... chiếc áo Mộ Chân Quý tặng cho Hướng Hướng...



Sở Linh Dương thấp giọng nói: "Hướng Hướng, mình xin lỗi".

Anh nhìn cô vẻ khó hiểu: "Việc gì???".

"Là quà của Mộ Chân Quý gửi cho cậu mà mình quên mất".

"Lát nữa về nhà mình sẽ đưa cho cậu".

Hướng Hướng lúc này mới ngộ nhận ra anh chỉ gật đầu không nói lời nào nữa.

Xe buýt dừng lại ở cổng trường, học sinh trên xe trật tự mà đi xuống không chen lấn xô đẩy.

Hai bạn nhỏ cũng bước xuống xe rồi thong thả đi vào.

Đến lớp, cả hai cất balo gọn gàng rồi mới đi đến phòng diễn ra buổi lễ đầu tuần.

Bên trong phòng đã tập trung rất nhiều bạn học.

Khi Hướng Hướng xuất hiện anh dường như thu hút vô vàn ánh mắt về mình.

Sở Linh Dương đi sau lưng anh cũng cảm thấy có chút thống khổ, người như Hứa Đông Hướng thật sự là có thể khiến cho con gái người ta yêu từ cái nhìn đầu tiên dẫu cho tính cách có chút lạnh nhạt.

Tiêu Đàm ngồi ở hàng ghế đầu tiên nghoảnh ra sau lại nhìn thấy hai người, anh giơ tay lên vẫy vẫy:

"Hướng Hướng, chỗ này!".

Hai người nhìn thấy thì đi lại vừa hay còn dư hai chỗ trống ngay cạnh nhau.

Hướng Hướng ngồi xuống dùng tay phủi phủi sạch bụi cái ghế bên cạnh: "Sạch rồi, ngồi xuống đi".

"À". Dương Dương ngại ngại ngồi xuống.

Ghế phía sau có tiếng gọi phát ra:

"Dương Dương!".